Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Chương 22




Chớp mắt đã đến cuối hạ, trong nửa năm nay xảy ra không ít chuyện, chỉ có điều đa số không có quan hệ đến cuộc sống người dân, mọi người cũng cảm thấy có chút ăn năn hối hận bởi chính là lúc hoàng đế đăng cơ đến nay vẫn không có chiến sự, trong mấy năm này dân chúng hiếm khi được thái bình, cũng chẳng quan tâm Thái Úy là người định đoạt Hoàng đế đương triều. Phiên quốc Duệ Khánh Vương lần nữa rối loạn, vì là tránh họa loạn, dân ở địa giới phiên quốc Duệ Khánh Vương chạy nạn từ ngoài tràn vào, tại nội vùng trong kinh thành có thể nhìn thấy. Tân hoàng đăng cơ đã hơn một năm trời thu, tới năm mới đổi niên hiệu Vĩnh An, Vĩnh An năm đầu mở ra ân khoa, người đọc sách trong thiên hạ cũng nóng lòng muốn thử, theo quy củ sẽ bắt đầu vào mùa thu, gọi là thi Hương, đây đã là cuối hạ, những người đủ tư cách tham gia đều đang trên đường, tính toán thời gian thì cũng sắp tới kinh thành.

Kinh Thành vốn chỉ có một đoạn sông chảy không ngừng, sau đó được tiên đế mở thành kênh đào, kênh đào nối thẳng tới phía nam quận Thông Bình buôn bán phồn thịnh. Đến quận Thông Bình, đường thủy đường bộ đều được thông suốt, muốn vào kinh thành thì phải đi đường sông từ quận Thông Bình.

Cách cửa thành quận Thông Bình không xa có một quán cơm nhỏ, có tên rất thú vị, gọi là ” Bất Vị “, cái tên rất kỳ quái nhưng lại có không ít người đến đây ăn cơm. Trưa hôm nay đột nhiên một trận mưa rào trút xuống, những người dùng cơm ở ” Bất Vị” đều bị mắc kẹt ở đây, vì thế đơn giản chỉ biết hàn huyên tâm sự, trong đó có hai mươi cử tử, ngồi thoải mái nói chuyện thiên hạ.

Nhóm người này vây quanh bàn nghe một bạch y nhân nói, ” Hiện tại thiên hạ đang bị người có biệt hiệu ” Đồ Phu” Thái úy nắm giữ, nếu như có ta có thể vào triều làm quan, tự nhiên lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, giúp đỡ vương thị Cảnh thị.”

Có một thanh y nhân hừ một tiếng, ” Hoàng thượng? Hừ, chúng ta tự nhiên là phải lấy thiên hạ làm nhiệm của mình, muốn phù tá minh chủ, Mạnh Tử từng viết: ” Dân Vi Quý, Xã Tắc Thứ Chi, Quân Vi Khinh.” (dân là điều quý giá nhất, xã tắc chỉ là thứ yếu, vua chỉ là tầm thường) Thái úy mặc dù nắm trong tay nhiều quyền thế, nhưng là người trấn thủ biên cương 10 năm, Bắc Cương man tộc là bởi vì có Thái úy mà không dám mạo phạm, Thái úy cũng chính là người bình định ngũ quốc chi loạn, đây chính là công lao lớn, nếu không có Thái úy như Tương Lý Nhược Mộc, vương triều Cảnh thị đã sớm thất bại.”

Bạch y nhân nói, ” Thần tử vì vạn tuế tận trung chẳng lẽ không đúng sao?”

Người kia cười nhạo nói, “Nhưng ta nghe nói hoàng đế này thuở nhỏ sinh trưởng trong thâm cung đại viện, là hạng người vô năng, mùa xuân năm nay đi thú uyển một chuyến, kết quả bị té gãy chân.”

Bên cạnh bàn nọ có một thiếu niên mặc cẩm bào đang ăn một bát mì vằn thắn, một bên ngó xem bọn họ nói chuyện, nghe vậy không biết y nghĩ đến điều gì tựa hồ mỉm cười.

Lại nghe bạch y nhân tựa hồ tức giận, ” Ngươi và ta là người đọc sách sao có thể nói như kẻ loạn thần tặc tử như vậy?”

Thiếu niên kia mỉm cười chờ người áo xanh nói tiếp, không nhìn thấy có một người mặc áo bào tím ngậm túi thuốc là đi trên trước mặt y. Người này nhìn kỹ thiếu niên trước mắt, làn da trắng nõn, đôi mắt đẹp như ánh sao, cánh mũi khéo léo, tuy rằng đang cười nhưng lại tĩnh lặng như nước. Thiếu niên này khoảng chừng 15 tuổi, một thân nguyệt sắc xiêm y, bên hông thắt lưng buộc chỉ bạc, phía dưới treo một khối ngọc bích bằng dây lụa ngũ sắc. Tinh tế nhìn lại rõ ràng là một thiếu niên già giàu được nuông chiều từ bé, nhưng sao lại không dẫn theo người?

Người áo tìm nay chính là nhi tử của di thái (dì) Thái Thú quận Thông Bình, gọi Hồi Lâu, thường ngày không thích đọc sách, chuyên thích nam sắc, hôm nay gặp được thiếu niên này, trong lòng liền sinh ra chút ý tứ, bước đến thiếu niên nọ thở ra hơi thuốc.

Thiếu niên kia quay đầu lại, đũa còn kẹp miếng vằn thắn cuối cùng,có chút không hiểu nhìn đám người lưu manh chen chúc.

Người này cười ha hả,” Tại hạ Hồi Lâu, nhân xưng gia đã lâu, không biết vị công tử này nhà ai a? Sao ra ngoài lại không mang theo người, hay là đã lạc mất rồi?”

Thiếu niên kia tựa tiếu phi tiêu, tuổi tuy nhỏ nhưng đem theo ba phần uy nghi,làm cho người đối diện không dám nói lớn, những người bên cạnh đều biết Hồi Lâu không phải là người lương thiện, đám người đang tranh luận ban nãy thấy bên này vây một đám, cũng quay lại nhìn.

Thiến niên mở miệng nói, ” Ta tên Kính Miểu, nguyên là đi theo ca ca đi kinh thương ( trao đổi buôn bán), ca ta vừa mới đi.”

” Ô, hóa ra là cùng ca ca rời đi a,” Hồi Lâu nước miếng chảy đầy mặt (ẹ quá o.o),” Không bằng ngươi hãy cũng ca ca đi đi,”, nói rồi liền đưa tay chạm lên mặt thiếu niên, thiếu niên tránh đi nên hắn chỉ có thể chạm vào tóc của y, thuận thế đưa lên mũi ngửi,” Đẹp quá! Tiểu mỹ nhân,chẳng cần biết ngươi nhà ai, hôm nay chỉ biết ngươi phải đi theo ta.”

Thiếu niên tựa hồ tức giận, khóe môi không chút ý cười,” Đại ca ta một hồi nữa sẽ tìm đến, ngươi hay là đi mau đi, ta vốn là tự mình lạc khỏi hắn nên sẽ khiến hắn tức giận, ngươi cũng không cần chọc hắn tức giận thêm.”

” Đại ca ngươi? Hắn là cái thá gì?” Hồi Lâu giơ tay nắm lấy cánh tay của thiếu niên,” Đến cho gia nói chuyện.”

” Thật là vô liêm sỉ.” Bạch y nhân vừa này không nhịn được vỗ bàn đứng dậy,” Vô pháp vô thiên.” Các cử tử này là những người trẻ tuổi, có máu nóng.

” Ô,còn có người gặp chuyện bất bình a? Có điều thư sinh cực kỳ vô dụng,nhìn các ngươi tựa như đàn bà, có thể làm gì được a? Pháp? Lão tử chính là pháp!” Hồi Lâu một tay còn nắm lấy tay thiếu niên, lớn giọng nói.

Thiếu niên ngược lại không căng thẳng, đôi mắt quả hạnh nhìn các cử tử, thật giống như muốn xem bọn họ sao lại làm vậy. Bạch y nhân tiến lên hai bước, ra tay đẩy hắn,” Thứ hỗn trướng, mau buông đứa nhỏ này, chúng ta đã sai người đi báo quan, ngươi còn không mau cút đi.”

Tay chân của Hồi Lâuđánh bạch y nhân một quyền,” Nói cho ngươi biết, nhà chúng ta chính là Thái thú công tử, ngươi báo đi, báo đi a.”

” Ngươi… ngươi dám đánh cử nhân?” Bạch y nhân bị đánh ngã xuống đất, nhóm người cử nhân đều nổi giận, hò hét lên.

Người mặc áo xanh khi nãy chạy tới, thẳng thắng dứt khoát đóng kín cửa, quay đầu lại cười đáp,” Hảo, ngươi là pháp, ngươi là quan, ngươi đã đánh cử nhân, ngươi cũng không cần đi, ta ở lại nơi này, ngươi hãy đem chúng ta toàn bộ những người này đánh ngã”. Ở đây có hơn hai mươi cử nhân, người áo xanh cơ linh cực kỳ, biết đánh cử nhân là tội lớn, có điều người này chính là nhi tử Thái thú nên tất nhiên không có sợ hãi, nhưng chỉ cần làm lớn sự tình, đánh liên tiếp hai mươi mấy cử nhân, triều đình nhất định không bỏ qua. Cho nên một phần muốn gây quấy nhiễu, một phần muốn nhân cơ hội cứu được thiếu niên kia.

Hồi Lâu cũng chỉ là một tấm lụa! Con cháu, tuy nhiên có chút do sự, Không nghĩ tới thiếu niên nắm lấy hắn nở nụ cười, “Vị Thái thú công tử này,ngươi nêu đánh những cử nhân này, e rằng triều đình sẽ xử chém ngươi. Dù ngươi là nhi tử của Thái thú, là tôn tử (cháu) của Cẩm Văn công chúa, nhưng ngươi không biêt Thái úy chuyên thích nắm quyền các hoàng thân quốc thích tự lập quy củ? Ta khuyên ngươi thức thời một chút, hiện tại buông tay ta ra, nhận lỗi với những cử nhân này, ta sẽ không tra hỏi, ngươi cũng giữ được mạng.”

Hồi Lâu bị thiếu niên này cười đến sợ hãi trong lòng, lại nhìn y, xảy ra đại loạn như thế, nhưng hình như trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút hoang mang, ” Ngươi ngay cả nãi nãi ta là trưởng công chúa cũng biết?”

Người áo xanh nghe thiếu niên này chỉ điểm, đã tỉnh ngộ lại, lưu ý nhìn thiếu niên, trong lòng suy đoán hắn là ai cớ chứ, có thể biết cả phả hệ nhà Thái thú, lại nhìn y biểu hiện khí độ,càng ngày càng nghi hoặc.

Hồi Lâu sao có thể lui, ” Không muốn ta đánh những cử nhân này, ngươi đi theo ta.” Một mặt lại gần sát kéo thiếu niên đi.

Người áo xanh thấy thế chạy ra ngoài cửa điên cuồng gào thét, ” Bớ người ta, lưu manh đánh cử nhân, người đâu a, lưu manh đánh cử nhân rồi. Có người tạo phản, có người tạo phản.” Các cử nhân khác thấy vậy đều la lên theo, những người này xô đẩy nhau ra cửa, tụ tập trên lầu, càng ngày càng nhiều.

Một đám cử nhân cùng lưu manh hỗn loạn, còn có người đánh cử nhân, vụ này chẳng phải nhỏ.

Cũng không biết từ đâu bay đến một mảnh vỡ bát đâm vào tay đang dắt người của Hồi Lâu, hắn hét thảm một tiếng, đem tất cả yên lặng. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn người nam nhân cao lớn đang đứng dưới phòng khách vẻ mặt giận dữ, ngay lập tức sắc mặt thay đổi, y như một con mèo từ khe hở giữa đám người cứng ngắc chạy đến bên người nam nhân,” Đại….. Đại ca, ta..ta chính là đi ăn bát mì vằn thắn, chuyện này…. Người này đem đánh một cử nhân.”

” Người nào lớn gan như thế?” Nam nhân tay chân vụng về tức giận đem thiếu niên quần áo lộn xộn lôi trở lại, ” Mang ngươi ra ngoài để ngươi học cái dáng vẻ này à? Còn dám một mình chạy đến ăn mì vằn thắn? Đây thật giống là ngươi với bọn hắn nhét chung một chỗ.” Mắt thấy nam nhân này tức giận đến run rẩy, đám thiếu niên xung quanh giúp thiếu niên chỉnh lại y phục.

Hồi Lâu khóc một trận chấn thiên, lúc này phục hồi lại tinh thần,” Người đâu đem mấy tên Cẩu Tề Tử này đánh chết cho ta! “

” Hỗn láo!” Nam nhân gầm lên một tiếng, thiếu niên hơi rụt vai lại, cánh tay Hồi Lâu bị chấn động, người có võ công tinh tường một chút là sẽ nhận ra, nam nhân này đánh người với một mảnh vỡ chính xác tàn nhẫn như thế, không phải là người bình thường. ” Người nào là cử nhân, đứng ra cho ta! “

Giọng điệu này quá ngang tàn, mọi người thậm chí còn nghĩ, hắn là muốn đem cử nhân giết. Người áo xanh trước hết đỡ lấy cử nhân bị đánh kia đi ra, hơn hai mươi cử nhân lục tục ép ra ngoài đứng một bên, không biết nam nhân này là quan lớn nào, chỉ là đã bị làm cho kinh sợ rồi.

” Người ngày nắm cánh tay người làm gì?” Nam nhân hỏi thiếu niên kia, thiếu niên lập tức thành thật trả lời hắn ” Hắn nói hắn muốn ta đi với hắn, còn muốn hôn ta, may là được cử nhân kia ngăn cản, vì vậy nên mới bị đánh, hắn còn nói…”

” Được rồi, đừng nói nữa”. Nam nhân liền cắt ngang lời thiếu niên, hắn cười khinh bạt, lửa giận trái lại yên tĩnh lại hẳn, âm điệu cũng vững vàng, làm cho những cử nhân này run rẩy, hắn quay đầu hướng tùy tùng phía sau nói, ” Đều nghe thấy Miểu nhi nói cái gì rồi chứ? ” (Ú: ôi chu choa mạ ơi, Miểu Nhi, ca ca. Ôi chua choa mạ ơi:3)

Tương Lý Nhất Bình hành lệ, ” Đều nghe thấy được, chủ nhân, ta lập tức giết hắn.”

” Không cần giết hắn, hắn muốn chết, đó là bởi vì hắn đánh cử nhân trước mặt mọi người, để cho quan phủ xử đi. Ngươi đi tới, đem cánh tay lôi Miểu nhi chặt bỏ. Chờ chút, môi hắn cũng gọt đi.” Nam nhân bình tĩnh phân phó xong, mới kéo thiếu niên kia.” Đây chính là giáo huấn, có dọa ngươi không? Chúng ta đi ra bên ngoài chờ Nhất Bình. Mấy người cử nhân các người cũng theo ta ra đi, có cần tìm đại phu không?”

Những người này vừa ra cửa, Tương Lý Nhất Bình liền động thủ, giơ tay chém xuống, tùy tùng của Hồi Lâu còn chưa động thủ đã thấy chủ nhân mình bị chặt đi mất một cánh tay và hai mảnh môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.