Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Chương 20




Tương Lý Nhược Mộc lúc tỉnh lại trời đã sáng rồi, hắn động mình lại giật mình phát hiện Cảnh Hi Miểu quần áo không chỉnh tề cuộn tròn trong tay của hắn, ta sau khi uống say động đến y sao? Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Tương Lý Nhược Mộc, hắn nhẹ nhàng khai mở quần áo của Cảnh Hi Miểu, da thịt y trắng nõn không giống như bị người cưỡng bức ngược đãi qua, hắn có chút lo lắng đêm qua thực đã làm ra chuyện gì hắn cũng không nhớ rõ, có thể sau khi say rượu đã khơi lại miệng vết thương của Cảnh Hi Miểu. Nhưng may mắn thay, trên người Cảnh Hi Miểu vẫn khảm theo đai lưng ngọc thạch, trên đùi cũng không còn thấy dấu vết máu lại chảy ra.

Hắn vỗ vỗ mặt Cảnh Hi Miểu, “Hoàng thượng.” Cảnh Hi Miểu “Ân” một tiếng ở trong ***g ngực của hắn động đậy, lại tìm vị trí thoải mái ngủ tiếp. Đứa trẻ này chân chính không sợ hãi hắn, hắn lại một lần nữa ý thức được điều này. Với một người ngay cả chuyện sinh tử cũng thờ ơ cứng nhắc mà đối đãi người khác, chung quy không đến nỗi sợ hãi một Thái úy như hắn, này cũng thật thú vị “Cảnh Hi Miểu ngươi đứng lên cho ta.”

Cảnh Hi Miểu lần này mơ hồ mở mắt, nhìn hắn “Làm cái gì?”

“Cái gì là cái gì?” Tương Lý Nhược Mộc ngáp một cái, y có muốn ăn hay không, bản thân chính là đói bụng, “Lưu công công, ngươi có ở bên ngoài không?”

Lưu công công vội vội vàng vàng đem theo thái giám tiến vào hầu hạ, ngày hôm qua Tương Lý Thái úy cùng hoàng đế cãi nhau, thanh âm lớn đến mức ngay cả ở hành lang cũng đều nghe được, kết quả hắn nghe được là hừng đông muốn phế bỏ hoàng đế, nhưng tiểu hoàng đế sáng hôm nay còn thản nhiên tựa vào trong lòng Thái úy dụi mắt, dù thế nào xem cũng không giống cảm giác bản thân bị phế bỏ. Rốt cuộc hắn nhận được mệnh lệnh của Thái úy, cũng chính là hầu hạ rửa mặt chải đầu ăn cơm mà thôi. Vị tiểu hoàng đế này a thực đã đem trái tim người ta dọa ra rồi.

Đồ ăn được mang lên, Cảnh Hi Miểu lập tức an vị tiến tới ăn, không thấy chút nào giống như lời nói bộ dạng hai ngày qua “Không đói bụng, ăn không ngon.” Tương Lý Nhược Mộc thở dài, quả nhiên giống như lời Lưu công công nói, đến cùng vẫn là tiểu hài tử sao? Hắn gắp một cái bọc nhỏ làm hết sức khéo léo vào trong bát Cảnh Hi Miểu, để ý được Cảnh Hi Miểu cúi đầu trộm cười, đồ tiểu hài tử chết tiệt này.

Kế tiếp mấy ngày không nói chuyện,Tương Lý Nhược Mộc mỗi ngày đến giờ Mão đều được hoàng thượng gọi vào cung, chuyện này cũng đã trở thành giai thoại. Tin tức truyền đi, thì có một đám quan thần lúc đầu bất mãn Thái Úy cưỡng bức hoàng đế giờ cũng bắt đầu hạ xuống, trong triều lại truyền ra Thái úy nhưng thật ra là trung thần thuyết pháp. Đối với hai người này mà nói bất quá cũng có đôi khi hòa hòa khí khí nói với nhau vài lời, có đôi khi ầm ĩ vài câu, một ngày cũng đã trôi qua. Qua vài ngày Cảnh Hi Miểu cũng đã có thể di chuyển, liền chuẩn bị trở về kinh.

Cảnh Hi Miểu rời đi giống như lúc đến, cũng là ngồi ngự liễn, đẩy cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài, thiên tử liếc mắt một cái trông không đến biên, không biết Tương Lý Nhược Mộc đang ở nơi nào.

Tương Lý Nhược Mộc kỳ thật đang cùng một đám triều thần cưỡi kỵ mã ra khỏi thú uyển ước chừng một canh giờ, chỉ thấy Lưu công công cưỡi ngựa đuổi tới, “Hoàng thượng xảy ra chuyện gì? Thân thể không thoải mái sao?” Tương Lý Nhược Mộc thấy hắn liền hỏi trước.

“Bẩm Thái úy, hoàng thượng bình an, chính là hoàng thượng nói cần noi theo hiền chủ lương thần thời xưa, thỉnh Thái úy cùng hoàng thượng ngồi cùng xe để tiện xin lĩnh hội ý kiến.” Lưu công công khom người trả lời.

Tương Lý Nhược Mộc liếc mắt nhìn thấy Lý Duẫn Chi nhịn không được bật cười, nét mặt hắn liền có chút không nhịn được. Này hoàng thượng tìm lý do cũng thật tốt, Đàn Tâm ở bên cạnh Lý Duẫn Chi nói, “Thái úy, nên để các đại thần biết, Thái úy nhưng thật ra là một trung thần, cũng bịt lại miệng của bọn tiểu nhân, Thái úy mau qua đi.”

Lý Duẫn Chi tuy thật muốn cười vị tiểu hoàng đế này, nhưng vẫn là khuyên nhủ Thái úy đi qua, đây xác thực là thời điểm cần lưu lại thanh danh, hiện giờ chỉ cần có một biến cố gì, đều bị nhóm học sĩ sắp đặt thành Thái úy muốn soán quyền thiên khiển.

Tương Lý Nhược Mộc không làm gì được, phóng ngựa đi tới, lên xe ngựa của Cảnh Hi Miểu. Cảnh Hi Miểu thấy hắn liền cười ha ha, thỏa mãn. “Thái úy, ta cũng có thể cưỡi ngựa không? Tuy rằng không thể đi đường xa, nhưng người cưỡi ngựa nói nếu không dùng cổ chân với đùi cũng không có vấn đề gì a.”

“Bởi vì lần trước sau khi ngươi thiếu chút nữa phóng ngựa lao xuống vách núi, có lẽ cần có thời gian rất dài nữa, ngươi bị cấm cưỡi ngựa hoặc tự mình cưỡi.” Tương Lý Nhược Mộc trong mũi hừ ra một câu, ở trên xe ngựa duỗi thân một chút, tay chân đều dài, vặn vẹo eo.

“Đây không phải là lỗi của người cưỡi ngựa.” Cảnh Hi Miểu biện giải một chút, y chỉ là không muốn ở trong xe buồn bực nghĩ đến cảnh Tương Lý Thái úy không biết ở nơi nào cùng người nào đó trò chuyện vui vẻ. Thế nhưng nghĩ một chút, nói thêm gì đi chăng nữa Thái úy cũng không thể đem ngựa của y trả lại cho y. “Thái úy ngươi là bao nhiêu tuổi học được cách cưỡi ngựa?”

Tương Lý Nhược Mộc nghĩ nghĩ một chút, “Năm tuổi đi, ta được phụ thân cho một con ngựa đực nhỏ.”

Cảnh Hi Miểu mặt mày nhăn nhó, cảm thấy không thể nào đem ra so sánh với thời thơ ấu của y, “Hoàng thượng” Tương Lý Nhược Mộc tùy ý nói, “Sau này ta sẽ dạy ngươi mấy chuyện cưỡi ngựa linh tinh.” Cảnh Hi Miểu trái tim kịch liệt đập loạn, mà mặt ngoài cũng chỉ là mím mím môi dưới, y liếc nhìn Tương Lý Nhược Mộc, phân vân không biết chính mình có nên ngồi gần Thái úy hơn không, hay là…. trực tiếp ngồi lên trên đùi hắn? Cảnh Hi Miểu bị chính ý nghĩ đột nhiên xảy đến của mình đánh trúng, vội vàng di chuyển đầu rời đi chỗ khác để che dấu. Kết quả trong xe ngựa của hoàng thượng, cả hai vị nam nhân đều lơ đãng mà theo đuổi tâm sự của riêng mình, lặng yên bình an vô sự.

Mãi cho đến khi xe ngựa của hoàng thượng kịch liệt xóc nảy nghiêng về một bên, Tương Lý Nhược Mộc nhanh chóng một phát bắt được y phục của Cảnh Hi Miểu, thuận tay hướng hoàng đế kéo tới, một bên hỏi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nguyên lai mấy ngày nay thời tiết chuyển ấm, đất đai đã muốn sưởi ấm tan băng,trong núi chảy xuống những dòng suối mới, ở chỗ này xuất hiện rất nhiều kênh rạch, mương máng, xe ngựa của hoàng đế vừa vặn rơi vào trong một con mương. Lập tức ổn định xe, Tương Lý Nhược Mộc nhảy xuống trước, quay đầu lại đem Cảnh Hi Miểu cũng ôm xuống. Cảnh Hi Miểu chính mình còn không đứng vững, tựa vào người hắn, được hắn đỡ lấy.

Tương Lý Nhược Mộc đi tới muốn trách phạt quân sĩ quản xe ngựa, nhưng nhìn Cảnh Hi Miểu một chút, thấy y tò mò nhìn mọi thứ bên ngoài xe ngựa, xem ra đầy hứng thú. Tương Lý Nhược Mộc cũng thôi, nắm lấy y để y đứng vững, cùng y cùng nhau ở nơi này sắc xuân thấm đượm đây là thời gian tốt, dù bận tối mắt mà vẫn thong dong xem náo nhiệt.

Vốn trong mùa xuân như này, trái tim con người đều trở nên lười biếng, rất nhiều chuyện phiền chán, buồn bã đều bị gió nhẹ mùa xuân thổi tan, làm mới, chẳng phân biệt rõ ràng được. Cho nên Tương Lý Nhược Mộc chỉ để ý tới Cảnh Hi Miểu đang ở trong ***g ngực, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nói chuyện. Cảnh Hi Miểu không dám dồn sức nặng cơ thể lên chân, cơ thể nửa tựa vào trên người Tương Lý Nhược Mộc, Tương Lý Nhược Mộc cũng thuận theo để cho y tựa vào, Cảnh Hi Miểu mặt hướng ra ngoài, Tương Lý Nhược Mộc nhìn không thấy, y hơi hơi cười. Loáng thoáng đắc chí vừa lòng, ngẫu nhiên ngẩng đầu, ngay tại nơi không xa một gốc cây cổ thụ trăm năm mấy người ôm không hết, trên cây còn có mấy con chim nhỏ, không biết là chim gì, thanh âm kêu hót dễ nghe như thế, nếu hỏi Tương Lý Nhược Mộc, hắn sẽ biết sao?

Cảnh Hi Miểu theo tính toán, mặc kệ có nói gì đi chăng nữa, đây chính là lần đầu tiên y xuất cung, y bất quá lại còn nhỏ tuổi, có thể được đi du ngoạn đương nhiên cảm thấy tất cả đều đẹp đẽ, đều cảm thấy hứng thú. Trong lúc vô tình, Cảnh Hi Miểu nhìn thấy bên kia có một vũ khí sắc bén lạnh lẽo, Cảnh Hi Miểu trong nháy mắt cả người run lên, trái tim đập mạnh, đã bị đuổi giết qua một lần Cảnh Hi Miểu đối với việc này cũng không xa lạ gì, trong nháy mắt đủ loại cảm xúc hỗn loạn chạy qua trong đầu y, thích khách gần trong gang tấc, mà Tương Lý Nhược Mộc không biết. Gần như thế, gần đến mức ánh mắt tên thích khách hắc sắc cùng y đối diện. Cảnh Hi Miểu khẩn trương, đầu óc trống rỗng. Chính là Cảnh Hi Miểu đối với áp chế sợ hãi vì tình cảnh từ thuở nhỏ tới nay y có được vô số kinh nghiệm, hắn không phải muốn giết tahắn cảm giác hô hấp của mình ngay cả hỗn độn đều không có, sợ hãi đối với hắn là nghẹt thở mà không phải phát điên, hắn muốn giết Tương Lý Nhược Mộc, bởi vì trong lúc đó ta vừa vặn chắn cho Tương Lý Nhược Mộc, ngăn chặn việc hại Tương Lý Nhược Mộc.

Cảnh Hi Miểu hít sâu một hơi, gắt gao nắm lấy y phục của Tương Lý Nhược Mộc, đem sức nặng cơ thể hoàn toàn trấn áp trên người Tương Lý Nhược Mộc, hết sức làm cho hắn trong nháy mắt không thể thoát khỏi y, đồng thời kêu, “Thích kháchTương Lý Nhất Bình”

Y sở dĩ kêu Tương Lý Nhất Bình là vì Vũ Lâm thị vệ cách bọn họ gần nhất. Thời điểm người đầu tiên nghe thấy hoàng đế hô lên liền rút đao ra. Cảnh Hi Miểu cảm thấy được Tương Lý Nhược Mộc bắt đầu cử động. Nhưng là y đã hạ quyết tâm, hai tay gắt gao nắm chặt y phục của Tương Lý Nhược Mộc, thân thể tựa vào trước người hắn, “Ở phía sau cây đại thụ.”

Cảnh Hi Miểu cùng cặp mắt đen kia đối mặt, y thấy ánh mắt kia thần sắc kinh ngạc một chút, mang theo hàn ý hướng về phía trước di chuyển một chút, Cảnh Hi Miểu biết là Tương Lý Nhược Mộc ngẩng đầu lên, thân thể cư nhiên cao lớn hơn tự mình cho thích khách cơ hội, nhưng là thích khách kia vừa rồi chậm chạp cũng cho Cảnh Hi Miểu cơ hội. Cảnh Hi Miểu đột nhiên buông Tương Lý Nhược Mộc ra, đồng thời hướng phía sau mạnh mẽ đụng hắn, Tương Lý Nhược Mộc còn không thấy rõ vị trí của thích khách, vốn nóng lòng muốn thoát khỏi Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu lại đột nhiên thuận theo hướng của hắn phát lực, hắn hướng phía sau lảo đảo vài bước, một mũi tên sát theo lỗ tai của hắn bay qua. Hắn kinh ngạc vươn một bàn tay ra ở dưới nách Cảnh Hi Miểu chống đỡ y, đem y ôm về trong ***g ngực của mình, mũi tên này rõ ràng từ chỗ thích khách, hắn mang theo Cảnh Hi Miểu tránh trận tên liên tiếp, dễ dàng đem một thanh trủy thủ đang trong tay áo, đâm vào cánh tay của tên thích khách.

Tương Lý Nhất Bình sải bước chạy vội tới, tên thích khách này võ công thua xa Vũ Lâm thị vệ, hơn chục thị vệ trong khoảnh khắc liền đem hắn vây lấy, Cảnh Hi Miểu há miệng thở dốc, tiếp nữa thân thể mềm nhũn, Tương Lý Nhược Mộc đem cánh tay mình mạnh mẽ chống đỡ y, “Hoàng thượng, đứng vững, Vương cung đại thần sẽ lập tức tới.” Tương Lý Nhược Mộc ở bên tai của y thấp giọng nói, Cảnh Hi Miểu miễn cưỡng đứng lại, vừa rồi bắp đùi một chút sức lực cũng không có, cũng đã nói không ra lời, người lại lập tức muốn tới, y cũng không dám bắt lấy tay của Tương Lý Nhược Mộc, chỉ có thể run rẩy ngón tay nắm lấy y phục của Tương Lý Nhược Mộc.

“Không nên sợ hãi, chính là để các đại thần thấy một hoàng thượng bình an vô sự là có thể đuổi bọn họ trở về vị trí ban đầu của mình.” Tương Lý Nhược Mộc an ủi y, hắn cũng muốn nhanh một chút đem Cảnh Hi Miểu trở lại trên xe, máu trên đùi Cảnh Hi Miểu lại chảy ra, trên quần nhiễm vết máu loang lổ, chỉ sợ miệng vết thương lại bị rách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.