Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Chương 14




Hành cung (đại loại là chỗ ở của nhà vua) hoàng đế bên trong thú uyển loạn thành một đoàn, thái y, thái giám bưng đồ ra ra vào vào, các quan đại thần chỉ là bởi vì Thái úy ở chỗ này nên mới đến để ca tụng Thái úy đại nhân anh minh gì đó.., Thái úy đều cho bọn họ rời đi.

Hoàng thân quốc thích vì lễ vội tới thỉnh an hoàng thượng, kiêm bợ đỡ ( nịnh hót) Thái úy. Các phò mã gia vương gia đều ở bên ngoài tẩm cung hoàng đế, đứng run rẩy trong gió lạnh. Thái úy không lên tiếng, bọn họ cũng không dám vào cũng không dám rời đi, đứng ở đó gần như đông lạnh. Ngày hôm sau mặt trời mọc coi như ấm áp, Thái úy cuối cùng cũng lên tiếng, nói rằng hoàng thượng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, dòng họ đều là hoàng thân quốc thích, bọn họ phải ở cửa trông coi cầu phúc cho hoàng thượng. Vẫn là phải nhịn đói đến tối, coi như là đền tội.

Cảnh Hi Miêu mãi cho đến ngày thứ hai lúc tối sáng đèn mới tỉnh lại, các thái y lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, ” Hoàng thượng, hoàng thượng cảm thấy thế nào?”

Cảnh Hi Miểu mở mắt nhìn một vòng, không trả lời, phía dưới thái giám vội vàng dâng lên nước canh, Cảnh Hi MIểu uống hai ngụm liền lắc đầu không chịu uống nữa. Mấy thái y khuyên bảo, hoàng thượng vẫn không chịu uống. Lưu công công nghe tin tới vấn an hoàng thượng, hỏi y xem có gì không thoải mái, Cảnh Hi Miểu cũng không nói, Lưu công công giúp thái y khuyên hoàng thượng uống canh thuốc, dỗ trái dỗ phải vẫn là nhất quyết không uống, hắn gấp đến độ mồ hôi đầy đầu. Cảnh Hi Miểu một chữ cũng không nói, cuối cùng thẳng thắn nhắm mắt lại, không nhích động.

Thái y không biết phải làm sao, ” Lưu công công, hoàng thượng thân thể rất yếu, nước canh nhất định phải uống, huống chi nếu muốn hoàng thượng không việc gì chỉ cần tỉnh lại uy người uống thuốc là được, bây giờ hoàng thượng không chịu uống thì phải làm sao a?”

” Ai u, ta nói này Trương thái y, ngài nói với ta, ta cũng không có biện pháp a “. Lưu công công gấp đến độ xoay vòng vòng, ” Hoàng thượng, ngài nói gì đi a “.

Thái y chỉ có thể thúc giục hắn, ” Lưu công công ngươi mau nghĩ cách đi.”

” Ai nha, ta thấy vẫn là phải tìm Thái úy, xem Thái úy nói sao.” Lưu công công bị thúc ép đến không còn cách nào khác.

Tương Lý Nhược Mộc cùng Lý Duẫn Chi vừa đi vừa thảo luận, Lý Duẫn Chi biết được tin của hoàng thượng liền rời kinh thành, đồng thời mang đến một quân đội để ngừa phát sinh trở ngại lần thứ hai. Lưu công công vừa đến Thái úy phủ chỉ thấy một hài tử kiều mị đang ngồi trêu đùa với một con chim tước, thấy hắn đến liền cười, ” Công công đến tìm Thái úy sao?”

Lưu công công sững sờ một lát, ” Ai u, hảo tuấn hài tử, lão đầu ta có mắt thật uổng phí, người trong triều đình ta đều không nhận ra được, ngươi là binh sĩ của ai a?

Đàn Tâm cười tươi lộ ra lúm đồng tiền, ” Ta là Đàn Tâm, là người trong phủ Thái Úy, điều không phải là công tử trong triều, chưa từng tiến cung thỉnh an hoàng thượng, công công đương nhiên chưa thấy qua ta.”

” Nga… nguyên lai là người trong phủ Thái Úy,” Lưu công công gật đầu, ” Chả trách tướng mạo như vậy.”

Đàn Tâm cười, ” Thế công công, tướng mạo của ta so với hoàng thượng như thế nào?”

Lưu công công kinh ngạc nhìn hắn, ngay lập tức khôi phục dáng vẻ tươi cười, ” Hoàng thượng là long, một nô tài như ta không có gan bình luận. Ngày mai thừa dịp hoàng thượng chưa về hoàng cung, Đàn Tâm đi yết kiến chẳng phải sẽ biết sao.”

Đàn Tâm còn muốn nói gì đó, Lý Duẫn Chi đi ra, ” Đàn Tâm a, ngươi ở đây nói chuyện với người nào vậy? A, Lưu công công, ngài đến đúng lúc a. Thái úy ở phía trong, công công chắc là phải dừng cuộc trò chuyện này lại rồi.

Lưu công công cười nói, ” Được, lão nô đi vào liền.”

” Đàn Tâm, ngươi có mệt hay không.” Lý Duẫn Chi xoay người lại khán Đàn Tâm.

Đàn Tâm mỉm cười, ” Lý Duẫn Chi ngươi từ sáng đến tối đều để ta theo ngươi, thế nhưng đều là nam nhân a, nam nhân làm sao có thể không biết với nam nhân. Ngày hôm nay ngươi thích ta nắng tiên diễm, ngày mai ta còn chưa kịp thành niên cũng sẽ bị ngươi vứt bỏ. Nữ nhân dĩ sắc ( mĩ nữ) còn thể thể dùng sắc hầu quân mà ái trì, huống hồ ta là nam nhân.”

Lý Duẫn Chi chậm rãi nở nụ cười, nhìn Đàn Tâm, ” Đàn Tâm, đợi được đến lúc ngươi chết già, hoặc là chết dưới đao người khác, khi đó ngươi sẽ biết, nhân thị bất đồng ( con người không giống nhau), có người chỉ yêu mãi một người đến chết.”

Tay Đàn Tâm bắt đầu run, nặng nề mà cúi đầu, ” Lý Duẫn Chi, nếu có ngày ngươi quên lời ngươi nói, ta sẽ giết ngươi. Dù là hèn mọn, ta cũng sẽ nghĩ cách giết ngươi.”

Y nói xong, tay đã bị Lý Duẫn Chi nắm lấy, một thanh chủy thủ tinh xảo kề lên, ” Ta nếu như quên, ngươi liền trực tiếp giết ta là được. Vì thế ngươi sẽ không cần lo lắng khó chịu.”

Đàn Tâm vuốt ve ấn ký trên chủy thủ, siết chặt nó trong tay, ngẩng đầu, Lý Duẫn Chi thấy trong mắt y một ánh lệ quang, Đàn Tâm nín khóc nhìn hắn mỉm cười, ” Ta nếu như giết tướng lĩnh Tương Lý Nhược Mộc xem trọng nhất, Thái úy nhất định sẽ đem ta lăng trì.”

Lý Duẫn Chi nén cười, ” Đi thôi, Đàn Tâm, đã mệt mỏi cả ngày, đi với ta nghỉ ngơi đi, có đói bụng hay không?”

” Rất đói bụng, ta chỉ ăn mấy khối cao ( bánh ga-tô thời ấy =]]) Bởi vì ngươi cùng Thái úy đàm luận liên tục, ta không có được ăn cơm.” Đàn Tâm theo hắn ly khai, vừa nói chuyện vừa nhìn hành cung hoàng đế đèn đuốc sáng trưng.

Thái úy ở trong quán, Lưu công công vội vã đi vào, ” Thái úy, hoàng thượng không chịu nói, không chịu ăn, không uống canh thuốc, việc này…”

” Cái gì? Hắn là xảy ra chuyện gì?” Tương Lý Nhược Mộc tay thả tấu chương của mấy ngày nay xuống, ” Hắn có phải hay không còn hoảng sợ.”

” Nhất định là thế, hoàng thượng hắn có vài tuổi a, thưở nhỏ lại sinh trưởng trong thâm cung, còn không bằng hài tử nhà ngươi ta.” Lưu công công thở dài nói, ” Thái úy, nên làm sao a.”

” Ta đi xem hắn một chút.” Tương Lý Nhược Mộc cuối cũng cũng ngồi không yên, ” Hắn tỉnh đã bao lâu?”

” Đã được nửa canh giờ rồi.”

Tương Lý Nhược Mộc suy nghĩ một chút, cuối cùng là ngồi trên ghế trở lại, ” Chờ một chút nữa hoàng thượng khả năng sẽ tự mình ổn thôi.”

Lưu công công sửng sốt, nhưng không nói gì.

Bánh Ú: yêu một người, yêu đến khắc cốt ghi tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.