Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 494




Bây giờ có rất nhiều xe taxi ở nhiều nơi, nếu còn không giải quyết trừng trị thì thật đúng là sắp trở thành một bang phái mới luôn rồi, chung chia cắt toàn bộ lợi ích của ngành dịch vụ taxi.

Không nói đến chuyện mùi trong xe rất hỗn tạp, lúc lái xe thì tranh thủ thời gian, vì tiết kiệm xăng nên thích chạy sao thì chạy.

Nếu không phải vì đang vội, Ninh Vũ Phi cũng sẽ không ngồi xe taxi, nhưng đương nhiên loại tài xế như thế này cũng chỉ là một loại cá biệt mà thôi, trên thế giới này, người tốt vẫn tương đối nhiều hơn.

Tên tài xế taxi chỉ phải mở trừng mắt nhìn Ninh Vũ Phi rời đi, ngay cả cái rắm cũng không dám thả, hôm nay coi như hắn ta gặp phải người không dễ chọc rồi.

“Tôi về rồi đây!”

Ninh Vũ Phi gọi lớn một tiếng, nhưng… bên trong biệt thự lại yên tĩnh bất thường, chả có một ai cả, chẳng lẽ mọi người đều ra ngoài hết rồi?

Anh đi vào phòng mình, cắm sạc cho điện thoại, bên trên màn hình là một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Ngoại trừ của mấy người Trần Thành Hạo, thì còn có cả của mấy vị sư tỷ và của Tần Minh Nguyệt và Vân Liên.

Đầu tiên gửi cho mỗi người một cái tin nhắn, đỡ khiến bọn họ lo lắng.

Chính ngay lúc anh định mở tủ lấy Hộp Trường Sinh ra nghiên cứu thử thì phát hiện Hộp Trường Sinh biến mất rồi!

Ninh Vũ Phi vội vàng lật tung cả cái tủ lên, anh rõ ràng nhớ rất kỹ rằng mình đã cất nó ở phía trên cùng của cái tủ mà.

“Kỳ lạ, sao tự dưng không không lại mất đồ chứ?”

Tìm khắp hết một lượt rồi mà vẫn không tìm thấy, Ninh Vũ Phi quyết định không tìm nữa, đầu tiên không nói đến chuyện Hộp Trường Sinh có che giấu bí mật về chuyện cả nhà mình bị giết, mà quan trọng là anh đã phải tốn tới sáu ngàn tỷ để mua nó về đó!

Chẳng lẽ có trộm đột nhập vào biệt thự? Biết thế lúc mua nên khiêm tốn một chút rồi.

Nếu bị nhắm vào từ lúc ra khỏi hội bán đấu giá, vậy thì rất có khả năng Nhất Thạch Kiên cũng đã bị trộm đến thăm rồi.

Ninh Vũ Phi lấy điện thoại ra gọi cho Nhất Thạch Kiên, mấy giây sau đối phương liền bắt máy: “Ông chủ Nhất, bây giờ ông đang ở đâu đấy?”

“Ôi, cậu Ninh đấy à, đừng nhắc nữa, bây giờ tôi đang nằm viện đây.”

“Nằm viện? Sao lại thế này?”

Nhất Thạch Kiên thở dài nói: “Haiz, buổi tối ba ngày trước, nửa đêm nửa hôm đột nhiên có hai người đột nhập vào nhà tôi, lật tung hết cả nhà tôi lên, lại còn đánh cho tôi một trận.”

“Sau đó thì sao?”

“Haiz, hình như bọn chúng không tìm được thứ mình muốn nên rời đi rồi.”

Nghe được đến đây Ninh Vũ Phi cũng đã hiểu rõ, thì ra Hộp Trường Sinh là bị hai tên trộm kia trộm mất rồi.

Khoan đã? Nhất Thạch Kiên đang ở bệnh viện? Nếu như mình đoán không nhầm thì chắc là Nhất Thạch Kiên đã bị uy hiếp, không còn cách nào nên ông ấy mới báo địa chỉ của mình cho bọn trộm, vì vậy mới dẫn đến chuyện Hộp Trường Sinh bị trộm.

Chuyện tiết lộ địa chỉ nhà ở của mình cũng không thể trách Nhất Thạch Kiên được, dù sao nếu như không nói lỡ bị giết chết thì sao.

Giao tình giữa hai người cũng chưa tới được trình độ sống chết vì nhau.

“Được, ông chủ Nhất, ông nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ninh Vũ Phi cúp điện thoại.

Phải biết rằng nơi Nhất Thạch Kiên sống cũng có thuê vệ sĩ bảo vệ, tên trộm có thể im hơi lặng tiếng đột nhập vào như vậy nói rõ bọn chúng căn bản không phải mấy tên trộm bình thường, rất có khả năng là người đã được huấn luyện bài bản.

Loại người thế này mà muốn trộm đi một thứ gì đó thì thật quá đơn giản, càng huống gì Ninh Vũ Phi căn bản còn không hề giấu Hộp Trường Sinh đi.

Lúc này Ninh Vũ Phi đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động, hình như có người vừa đi vào.

“Tố Nga?”

Thì ra là Đường Tố Nga về rồi, Ninh Vũ Phi thấy cô liền nói: “Hôm nay tan học sớm nhỉ.”

“Ơ, Vũ Phi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”

Đường Tố Nha hưng phấn nhảy lên người Ninh Vũ Phi, nói: “Ôi chao, anh Vũ Phi, anh bị sao thế này? Vậy mà lại ngủ lại ở nhà Vị Noãn lâu như vậy.”

“Ờ, còn chẳng phải vì mệt quá hay sao?” Ninh Vũ Phi bất lực nói: “Tố Nga, em mau nhảy xuống đi, một đứa con gái đu trên người con trai thế này còn ra thể thống gì nữa.”

Nghe Ninh Vũ Phi nói vậy, Đường Tố Nga mới nhận ra rằng lúc này mình đang đu trên người Ninh Vũ Phi, cô nói: “Còn chẳng phải vì em vui quá sao.”

Tiếp theo Đường Tố Nga như nhớ ra gì đó liền nói: “Anh Vũ Phi, ba ngày trước trong nhà có hai tên trộm đột nhập vào!”

“Trộm? Chuyện là sao?”

“Em cũng không biết nữa, nhưng bọn chúng bị chị Bảo Châu và chị Diễm Hân phát hiện ra, chỉ tiếc là không tóm được, để bọn chúng chạy mất rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.