Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 482




Ông cụ bên trái nói: “Tôi đến từ nhà họ Chu tỉnh Đông Linh.”

Ông cụ còn lại cũng báo danh của mình: “Nhà họ Hoa tỉnh Tấn Hạ.”

Hai gia tộc này đều là hành nghề y gia truyền, người trong gia tộc tương đối lợi hại, cho dù là y thuật hay bối cảnh đều rất sâu sắc.

Ninh Vũ Phi ôm tay nói: “Vãn bối chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, xin hai vị tiền bối lưu tình cho.”

Hai ông cụ kia đương nhiên không để Ninh Vũ Phi vào mắt, đối với bọn họ thì Ninh Vũ Phi chỉ là một đứa trẻ mà thôi, không có năng lực gì.

Giang Trấn Hải cũng từng nghe nói tới danh tiếng hai gia tộc này, nhỏ giọng hỏi: “Vũ Phi, có được không? Bọn họ đều là tiền bối làm nghề y hơn nửa đời rồi đúng chứ?”

“Không có gì, thử là biết ngay thôi.” Ninh Vũ Phi thực bình tĩnh.

Nếu giới y học nước Long Việt còn chia phái thì Ninh Vũ Phi học chính là tổng hợp toàn bộ tinh hoa của các phái đó.

Ninh Vũ Phi không dám nói bản thân có thể học được trên chín mươi phần trăm y thuật của sư phụ, nhưng chỉ cần bảy mươi phần trăm là đủ nghiền áp các gia tộc này rồi.

Một người đàn ông nhanh chóng đi đến, đằng sau còn có người cầm theo vài chai lọ.

“Ông chủ!” Người đàn ông nói.

“Phúc Ninh, phải khiến cậu cực khổ chút rồi.”

“Không có gì ạ!”

Sau đó Khương Uyên chỉ vào mấy cái bình nói: “Chỗ này đều là độc, lát nữa mấy người nhìn xem có thể nhanh chóng giải độc hay không.”

“Cụ, làm như vậy có phải quá tàn nhẫn không? Làm người ta trúng độc sau đó để chúng tôi giải độc sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Không có gì đâu, người tôi tìm được đều không có cảm giác đau đớn, chỉ cần có thể giải độc trong vòng một nén hương thì người sẽ không có việc gì, chúng tôi còn sẽ cho bọn họ thù lao rất dày nữa.”

Thật đúng là nhiều tiền ra người can đảm, vì tiền sẵn sàng để mình bị rắn độc cắn, trở thành người thử độc cho nhà họ Khương thí nghiệm xem làm thế nào mới giải độc được nhanh nhất.

“Bắt đầu đi, nhớ là chỉ có thời gian một nén hương thôi đấy. Nếu mọi người không giải được độc hoặc xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì đều xem như thất bại.” Khương Uyên vuốt chòm râu của mình.

Ông ông Chu cười xòa hỏi: “Cậu bạn trẻ, cậu lên trước thế nào? Để chúng tôi nhìn xem y thuật của cậu?”

“Đúng vậy, có thể để hai ông già này mở rộng tầm mắt không.”

Ý tứ trào phúng trong mắt hai ông già không gì che lấp, bọn họ cho rằng Ninh Vũ Phi ở đây chỉ làm rối thêm mà thôi.

Nếu đối phương không thèm che giấu khinh thường, Ninh Vũ Phi cũng không lo lắng cái gì nữa, chỉ nói: “Không được, không được, hai vị đều là lão tiền bối, mời hai người trước đi, nếu để tôi ra tay thì hai người không có cơ hội đâu.”

Nghe vậy!

Ông Chu hờn giận nói: “Cậu trai, còn trẻ cũng không nên cuồng vọng tự đại, y thuật đều cần tích lũy từng ngày từng tháng, không phải thứ chỉ vài năm tư lịch là có thể có được đâu.”

“Bắt đầu thôi ông Khương, bắt đầu đi.” Ông Hoa nói.

Khương Uyên khẽ gật đầu, người đàn ông đối diện lập tức cuốn tay áo lên, bình tĩnh với tay vào bình.

Tổng cộng năm cái bình, Ninh Vũ Phi cảm thấy bên trong giấu ngũ độc.

Chờ người này rút tay từ bình cuối cùng ra thì mặt đã trắng như tờ giấy, trên cánh tay chi chít miệng vết thương do động vật có độc cắn, nhìn hình sáng thì đúng là ngũ độc rồi.

Chỉ không biết ngũ độc này thuộc chủng loại nào, nhưng chắc chắn là kịch độc.

Mặt người đối diện tái nhợt, môi bắt đầu hiện lên màu tím do trúng độc.

“Mọi người bắt đầu đi.” Cụ Khương Uyên nói.

Ông Hoa đi tới đầu tiên, nhìn thoáng qua tình huống, sau đó bắt đầu chọn dùng phương pháp của mình giải độc.

Bình thường mà nói, biện pháp mạnh nhất trong Đông y là chữa bằng châm cứu. Chỉ cần kích phát tác dụng của huyệt vị, bài độc ra ngoài là tốt rồi.”

“Xem châm pháp của nhà họ Hoa tôi đây.” Ông Hoa vén tay áo lên, cởi quần áo của người đàn ông trúng độc, bắt đầu ghim kim theo thứ tự.

Mà ghim kim cũng không thể tỉ mỉ tẩn mẩn mà ghim được, phải đuổi thời gian. Một nén hương tương đương với mỗi người chỉ có một phần ba hương mà thôi.

Thật ra tính như vậy tương đối không công bằng cho người cuối cùng, dù sao mọi người đều hiểu độc kéo thời gian càng dài thì phạm vi khuếch tán càng lớn, đến lúc ấy nhiễm vào ngũ tạng lục phủ mà không có thuốc đặc hiệu thì phải chết không thể nghi ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.