Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 477




Vừa mới sáng đã tới bệnh viên kiểm tra tình hình của Dương Tú Tú, tuy rằng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tình trạng sức khỏe lại rất tốt, phòng phẫu thuật cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đang đợi Dương Tố Thư đến mà thôi.

Nhưng mà thời gian đã trôi qua đến tám giờ, người vẫn chưa đến, có mấy người đã lo lắng đến nỗi đi qua đi lại.

Bởi vì là đang nhờ người ta giúp đỡ, cho nên cũng ngại để gọi điện hối, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Ninh Vũ Phi dựa vào cửa, nói: “Chú, đưa điện thoại cho con đi, để con hỏi thử.”

“Được.”

Đợi đến khi bên kia bắt máy, Ninh Vũ Phi nói: “chào cô, tôi là bác sĩ ở bệnh viện thành phố Kim Hải, xin hỏi các vị chừng nào sẽ tới?”

Để điện thoại phát ra loa ngoài, Dương Tố Thư ở bên kia nói: “Thật ngại quá, chúng tôi không lên kịp máy bay, đã đặt lại vé mới, hôm nay nhất định sẽ đến,”

Ninh Vũ Phi khẽ chau mày lại, dù cho trong lòng có chút không vui, đây cũng không thể xem mạng người như trò chơi được.

Tút tút tút!

Bên kia trực tiếp cúp máy, Ninh Vũ Phi nói: “Chú, tốt nhất là chú nên kêu người ở sân bay đợi đi, miễn cho lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”

“Được, chú sẽ đi sắp xếp ngay.”

Dương Tố Thư đến không đúng giờ, khiến cho ca mổ tạm thời bị gác lại, các nhân viên y tế chỉ có thể đi nghỉ ngơi.

Thời gian lại từng chút trôi qua, người nhà họ Giang có thể nói là mỗi phút mỗi giây đều như ngồi trên đống lửa, sinh mệnh của Dương Tú Tú lại một lần nữa đang trên đà nguy hiểm.

Mọi người đều hiểu rõ Dương Tố Thư là đang cố ý, bây giờ nếu như gọi điện qua hối, đối phương cũng chỉ là bộ dạng không nhanh không chậm, nên chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

Thời gian bị chậm trễ lâu, đến viện trưởng cũng nhịn không được mà qua hỏi hình tình, nếu như không phải vì Ninh Vũ Phi, mấy nhân viên y tế đó đã bị sơ tán từ lâu rồi.

Đến mười hai giờ trưa, Giang Trấn Hải nhận được điện thoại.

Dương Tố Thư nói: “Anh rể à, bọn em đến rồi, anh cho người đến đón bọn em đi, chỗ này rất khó đón xe.”

“Yên tâm, anh đã cho người ở đó đợi bọn em rồi, bây giờ anh sẽ gọi cho họ.”

“Được.”

Giang Trấn Hải sau khi thông báo cho tài xế của mình xong, bèn nói với Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi, quả thật là bị con đoán trúng, nếu không lại có khi quay đi quay lại mất thêm hai tiếng.”

“Dạ, nhưng con cảm thấy con người này nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.” Ninh Vũ Phi nói.

Lời này vừa nói ra liền làm cho cả nhà họ Giang đều rơi vào trạng thái im lặng, Giang Trấn Hải nói: “Chỉ cần bà ta đồng ý hiến tủy, bất cứ điều kiện gì chúng ta cũng có thể đồng ý.”

“Xem tình hình như thế nào đi.”

Một tiếng sau, nhóm người Dương Tố Thư cuối cùng cũng đến, ngoài trừ bà ta ra còn có một người đàn ông trung niên bụng phệ, đeo một cọng dây chuyền vàng.

Dương Tân Thiệp cũng đi theo phía sau, sau vài lần bị Ninh Vũ Phi trấn áp ở trong trường liền trực tiếp trở về thành phố Thạch Anh, cho nên khoảng thời gian này Ninh Vũ Phi cũng không thấy thằng nhóc này.

“Tố Thư, cuối cùng em cũng đến, rất cảm ơn em có thể không màng đến…”

Không đợi Giang Trấn Hải nói xong, Dương Tố Thư liền nói: “Anh rể, lời này thì không đúng rồi, cái gì gọi là không màng đến?”

“Được rồi, bọn em có điều kiện gì nhanh chóng nói ra đi, anh nhất định sẽ dốc hết khả năng giúp tụi em làm.”

Giờ đây Giang Trấn Hải cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, dù cho phải đưa xí nghiệp Giang Thị cho đối phương cũng không sao, chỉ cần có thể cứu được mẹ của Vị Noãn.

Dương Tố Thư đến rồi cũng không nhìn lấy chị mình một lần, mà là bình tĩnh đưa ra điều kiện: “Thế này đi, nếu như anh rể đã yêu chị em như thế, vậy thì dùng xí nghiệp Giang Thị để trao đổi đi, thế nào?”

Nghe vậy, ánh mắt của Ninh Vũ Phi có hơi nheo lại, quả thật là dám nói, muốn quyền điều hành cả xí nghiệp Giang Thị.

Ông cụ Giang bất lực nói: “Trấn Hải, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cứ cho bọn họ đi.”

Xí nghiệp Giang Thị này là do ông cụ Giang cùng với Giang Trấn Hải cùng nhau xây dựng lên, cũng giống như là con trai ruột của ông vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.