Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 389




Cô ta nhìn thấy bộ quần áo chưa giặt của Ninh Vũ Phi, cầm lên nhìn thử thì phát hiện trên đó có vết máu.

“Đây có phải là máu không? Ninh Vũ Phi thật sự như lời tình báo nói, là một tên giết người chuyên môn đi giết hại phụ nữ sao.” Tề Diễm Hân ném nó trở lại.

Nhưng vừa muốn rời khỏi, thì cửa phòng đã bị mở ra và Ninh Vũ Phi bước vào.

Tề Diễm Hân sợ tới mức lập tức trốn vào phòng vệ sinh, cô ta suy nghĩ tại sao Ninh Vũ Phi lại quay về vào lúc này.

Cô ta nghe thấy tiếng huýt sáo của Ninh Vũ Phi, đang tiến tới gần chỗ này.

Tề Diễm Hân vén tóc của mình lên, sau đó mở cửa ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“A... Chị Diễm Hân, sao chị lại ở trong phòng của tôi?” Ninh Vũ Phi ngạc nhiên hỏi.

“Vũ Phi, nhà vệ sinh bên phòng tôi bị hỏng, cho nên mới qua đây mượn cậu, thật ngại quá đi?”

Nghe vậy, Ninh Vũ Phi cười nói: “Không sao đâu, chỉ là bên trong đều là đồ của tôi, chị không ngại là được rồi.”

“Cảm ơn cậu, vậy tôi đi trước đây.”

Tề Diễm Hân trước khi đi còn không quên nháy mắt với Ninh Vũ Phi.

Nhưng cô ta cảm thấy rời đi như thế này thật là quá đáng tiếc, bản thân nên tìm hiểu kĩ Ninh Vũ Phi hơn một chút.

Vì thế, Tề Diễm Hân đột nhiên kêu lên một tiếng "ai ui", suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Ninh Vũ Phi vội vàng bước qua đỡ cô ta dậy, hỏi: “Chị Diễm Hân, chị bị làm sao vậy?”

“À... Chỉ là vừa rồi chân tôi đột nhiên bị chuột rút nên có hơi đau.”

“Ừm, để tôi giúp chị xem thử.”

Ninh Vũ Phi đỡ Tề Diễm Hân ngồi lên giường, sau đó nhìn đôi chân nhỏ bé của cô ta.

Không hổ là đôi chân của một nữ tiếp viên hàng không, nhỏ nhắn lại rất tinh tế, nhưng đáng tiếc là tự mình không thể kiểm soát được đôi chân.

“Chị Diễm Hân, chị cố gắng nhịn đau nha, để tôi giúp chị xoa nắn một chút?”

“Được!”

Dù sao cũng là một sát thủ, kỹ năng diễn xuất đúng là hạng nhất, Tề Diễm Hân muốn nhìn xem Ninh Vũ Phi có mưu đồ bất chính với mình hay không.

Nhưng cô ta nhanh chóng thất vọng rồi, ánh mắt Ninh Vũ Phi rất trong sạch không thể nhìn ra chút ý định dục vọng nào.

“Chị Diễm Hân, chân chị hình như không sao rồi, rất bình thường.” Ninh Vũ Phi nói.

Tề Diễm Hân hỏi: “Cậu còn biết xem xương khớp sao?”

“Hồi còn bé lúc ở quê tôi có học từ một ông thầy lang, có thể do chị bị va phải cái gì đó thôi cũng không có gì nghiêm trọng đâu.” Ninh Vũ Phi chuẩn bị đứng dậy.

“Ôi, Vũ Phi?”

“Chị đang làm gì vậy?” Ninh Vũ Phi khó hiểu.

Tề Diễm Hân cảm thấy nếu như cô ta không ra tay tàn nhẫn, thì không thể nào biết được suy nghĩ thật sự của Ninh Vũ Phi.

Một tay cô ta kéo cổ áo của Ninh Vũ Phi lại, tự mình nghiêng người về phía trước.

Khoảng cách giữa hai người chỉ không tới 3 inch, Ninh Vũ Phi quay đầu né tránh ánh mắt của cô ta, lúng túng hỏi: “Chị Diễm Hân, chị đang làm gì vậy, trong mắt tôi chẳng lẽ có gỉ mắt sao?”

Những lời này khiến cho mặt Tề Diễm Hân trắng bệch, trên trán nổi đầy gân xanh.

Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên: “Vũ Phi, cậu sợ cái gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là chúng ta gần như vậy không tốt lắm!” Ninh Vũ Phi không ngừng quay qua quay lại dời tầm mắt của mình đi.

Tề Diễm Hân thổi ra một hơi, tiếp tục hỏi: “Cậu nhìn xem tôi có xinh đẹp không?”

“Rất đẹp!”

“Vậy tại sao cậu không dám nhìn tôi?”

Ninh Vũ Phi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chị Diễm Hân rất xinh đẹp, nhưng tôi cũng không thể nhìn lung tung được?”

“Không sao đâu, cứ nói ra suy nghĩ thật sự của cậu, Diễm Hân tôi có thể giúp được cho cậu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.