Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 382




“Ninh Vũ Phi, cậu quản cũng nhiều quá đấy.”

Lục Phong Thành rất không vui, cầm ly rượu lên uống một cách hẳn học, thuận tay ném đi.

Loảng xoảng!!!

Các cô gái xung quanh sợ hãi lần lượt lùi lại phía sau, họ biết rằng Lục Phong Thành đang tức giận và sắp có người xui xẻo, nên họ nhanh chóng lùi lại để theo dõi diễn biến.

Nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ, tất cả vệ sĩ xung quanh biệt thự đều chạy vào theo hướng về khu bể bơi, có mười người, và tên vệ sĩ dẫn đầu đã bị Ninh Vũ Phi tước vũ khí.

Họ vây quanh Ninh Vũ Phi, và người đàn ông dẫn đầu hét lên: “Dọn sạch.”

“Tất cả mọi người rời khỏi đây!”

Những tên vệ sĩ này từng tên hung ác một, ngay lập tức để những cô gái đang xem kia rời đi.

Tiệc bể bơi vốn dĩ sôi động lạ thường, ngoại trừ mấy chai rượu và ánh đèn sặc sỡ, không một ai, bọn họ không dám không tuân theo lệnh của Lục Phong Thành.

Ngay lập tức mọi người đều rời khỏi đó, bọn họ không dám dùng súng, các vệ sĩ lần lượt rút gậy hoặc dùi cui điện từ thắt lưng của bọn họ.

Ninh Vũ Phi liếc nhìn xung quanh và nhàn nhạt nói: “Lục Phong Thành, đây là người của cậu?”

“Hehe, đợi một lúc nữa cậu sẽ không nói thế nữa, Ninh Vũ Phi, cậu khiến tôi xấu mặt lại còn ngăn cả tôi hết lần này đến lần khác, câu cho rằng cậu là ai? Đến ông già nhà tôi còn dám không quản tôi như vậy.” Lục Phong Thành tức giận nói.

Nghe vậy, Ninh Vũ Phi cười bất lực: “Là do bố của cậu không quản cậu cho tốt, mới khiến cậu khinh thường người khác và độc đoán.”

“Cậu chủ, cậu lùi lại, loại người này không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần dùng gậy đánh cho anh ta một trận, thì anh ta mới biết mùi vị động vào người không nên động là như thế nào.”

“Đánh quyết liệt cho tôi, đừng đánh chết.”

Lục Phong Thành lùi lại, rót cho mình một ly rượu nằm trên ghế tắm nắng ở phía sau, châm một điếu thuốc và nhìn Ninh Vũ Phi bị đám vệ sĩ đánh.

Anh ta không tin nhiều người của mình như thế lại không thể đánh bại một học sinh.

“Lên!”

Tên vệ sĩ cầm đầu đã ra lệnh tất cả xông lên, lần trước anh ta trực tiếp đối mặt với Ninh Vũ Phi, không chỉ bị tước vũ khí, mà còn bị đấm, và khuôn mặt của anh ta đã bị đánh bầm, bây giờ nhất định phải tìm cơ hội trả lại.

Hai tên lao lên, một tên cầm gậy côn đập vào đầu Ninh Vũ Phi, tên còn lại dùng dùi cui điện đập vào người.

“Hừ!”

Tốc độ của bọn chúng thực sự rất chậm trong mắt Ninh Vũ Phi, một bước cũng chỉ là một cú đá.

Cánh tay của tên vệ sĩ đang cầm dùi điện bị đá thẳng chân, toàn bộ cánh tay bị gãy, thậm chí còn nhìn thấy xương xuyên qua khuỷu tay.

Ninh Vũ Phi đã bước lên phía trước, và một đường cắt trên được đặt dưới cánh tay của tên vệ sĩ cầm một cây gậy côn.

“Á…”

Cánh tay của hai tên vệ sĩ xông lên đối mặt với Ninh Vũ Phi đã bị anh bẻ gãy, xem như là chưa chết, nhưng bọn chúng cũng không thể chiến đấu tiếp.

Khi nhìn thấy điều này, Lục Phong Thành tức giận đứng dậy và hét lên: “Tất cả xông lên cho tao, nhanh lên.”

Khi đám đông nghe thấy mệnh lệnh, bọn chúng cầm vũ khí mà mình có giơ lên.

Ninh Vũ Phi khẽ nheo mắt, nhấc chân đạp ra một cái, lực mạnh làm cho người bay lộn ngược cách đó ba mét.

Không ai có thể đến gần Ninh Vũ Phi, giống như một người lớn đá một đứa trẻ.

Bốp bốp bốp!!!

Trong khoảng thời gian vài giây, mười tên vệ sĩ mặc áo đen đã ngã trên mặt đất hoặc rơi xuống bể bơi, bị gãy tay hoặc gãy xương sườn.

Ninh Vũ Phi không dùng bất kỳ phương pháp tàn nhẫn nào, nhưng sức mạnh đủ khiến bọn chúng không thể gượng dậy.

Ở phía bên kia Lục Phong Thành còn chưa hút xong điếu thuốc, trận đánh nhau đã kết thúc rồi, còn chưa kịp nhìn thấy Ninh Vũ Phi bị đánh đến mức ôm đầu chạy như chuột, tất cả người của anh ta đều ngã trên mặt đất.

Ngay lập tức anh ta đứng lên và gầm gừ: “Giết hắn cho tao, giết hắn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.