Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 357




"Chuyện của bạn bè, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được."

...

Ninh Vũ Phi cũng không đến nhà của Trần Thành Hạo mà tới bệnh viện top một thành phố.

Nửa tiếng trước, quán lẩu của nhà Trần Thành Hạo có một vị khách đang ăn thì đột nhiên ngã xuống đất co giật, sùi bọt mép.

Vừa gọi xe cấp cứu thì có người cũng báo cả cảnh sát, hiện bố mẹ của Trần Thành Hạo đều đã được đưa về đồn để điều tra, còn Trần Thành Hạo thì được bố mẹ kêu đến bệnh viện để xem tình hình của vị khách bị ngộ độc kia.

Nếu điều tra ra được là tai nạn ngoài ý muốn thì còn tốt, chỉ cần bán đồ đi bồi thường một khoản là được, nhưng ngược lại thì sự việc sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Nếu người bị nhiễm độc không cấp cứu được, tính mạng gặp nguy kịch, chắc chắn sẽ bị cho đi tù hay thậm chí tử hình.

Ninh Vũ Phi tìm được Trần Thành Hạo, hỏi: "Hiện tại tình hình của vị khách kia thế nào rồi? Biết danh tính người đó chưa?"

"Vẫn đang được cấp cứu, bố mẹ tôi đã bị cảnh sát dẫn đi để lấy lời khai rồi, tôi không thể gặp bọn họ được." Cậu ta không biết làm thế nào, tiếp tục nói: "Người bị ngộ độc là một người họ hàng trong dòng họ."

"Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi."

Ninh Vũ Phi chỉ có thể chờ xem kết quả người kia có cứu được không, và nguyên nhân gây ra vụ ngộ độc này là gì.

Một tiếng sau, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, các bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài.

Trần Thành Hạo vội vàng hỏi: "Bác sĩ, sao rồi, có cứu được không?"

Bác sĩ cấp cứu biết Ninh Vũ Phi, cũng thấy có hai người mặc đồng phục cảnh sát tới xem, liền đem khẩu trang tháo xuống rồi nói: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng hiện tại chưa thể tỉnh lại ngay được. Cậu có cần vào xem thử một chút không? "

Người trúng độc tuy không chết nhưng vẫn đứng trên bờ vực nguy hiểm, có thể tử vong bất cứ lúc nào.

Sau đó, hai người cảnh sát lần tới chỗ của bác sĩ để hỏi tình hình cụ thể rồi mới rời đi.

Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo bước vào, vị bác sĩ hỏi: "Bác sĩ Ninh, chuyện này có liên quan tới cậu sao?"

“Cửa hàng của bố mẹ bạn học tôi, nguyên nhân gây ra ngộ độc là gì vậy?” Anh hỏi.

"Asen trioxit."

“As2O3 sao?” Ninh Vũ Phi cau mày.

"Đúng vậy, nó hay còn gọi là thạch tín, chất độc của nó rất mạnh, người nhiễm phải có thể tử vong bất cứ lúc nào."

Sau đó vị bác sĩ nói với Trần Thành Hạo: "Chàng trai, tại sao gia đình cậu lại làm ăn bất cẩn như vậy? As2O3 rất dễ gây chết người đấy."

“Nhưng… tôi chưa từng nghe người nhà nói có mua thạch tín.” Cậu ta rất khó hiểu trả lời.

Vì cả bố và mẹ đều không biết chữ nên tất cả sổ sách đều là Trần Thành Hạo quản lý.

Ninh Vũ Phi liền nói: "Bác sĩ, như vậy đi, tôi có một bài thuốc bắc có thể giải trừ độc tính của thạch tín. Có thể giúp tôi nhìn xem khoa chỗ Trung y có mấy nguyên liệu này được không?"

"Được rồi, cậu viết ra đi rồi tôi sẽ đi hỏi."

Viết ra hơn mười vị thuốc, bản thân anh cũng không nắm chắc, xã hội ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh, gây ra ô nhiễm môi trường, e rằng một vài dược liệu quý hiếm cũng đã biến mất.

Chỉ có thể thử vận may, nếu không có kết quả, bản thân Ninh Vũ Phi cũng chỉ có thể dùng châm cứu kết hợp với nội lực để đẩy độc tố ra ngoài.

Vị bác sĩ kia nhanh chóng hỏi thăm, Ninh Vũ Phi cùng Trần Thành Hạo quyết định đi gặp bố mẹ cậu ta trước.

Trong lúc đó còn biết được một tin tốt, số dược liệu kia đều có nhưng giá cả vô cùng đắt đỏ, một bộ thuốc cũng phải tầm 300 triệu đồng.

Ninh Vũ Phi tính toán muốn giải hết chất độc của thạch tín thì cần ít nhất mười đến mười lăm gói, sương sương cũng phải 3 tỷ.

Bàn chuyện này với Trần Thành Hạo một lượt, cậu ta cắn răng, bất đắc dĩ nói: "Thật ra, qua được giai đoạn nguy kịch là tốt rồi. Cảm ơn cậu đã hỗ trợ gia đình tôi, chỉ là nhà chúng tôi không đủ năng lực chi trả số tiền lớn như vậy."

"Được rồi có khó khăn gì tôi sẽ giúp đỡ, bây giờ đi vào xem bên cảnh sát tra được gì chưa."

Người bị ngộ độc về cơ bản đã ổn, điều quan trọng nhất bây giờ là phải biết chính xác là chuyện thuốc độc rốt cuộc là như thế nào, cố ý hay vô tình, chuyện này cực kỳ quan trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.