Chương 515: Điện thoại của tổng giám đốc Hải
Vẻ mặt Nham Thạch đầy vẻ nuối tiếc.
"Linh Linh! Con làm gì vậy! Cơ hội tốt như vậy mà con vứt danh thiếp của tổng giám đốc Hải đi, con điên rồi ư!"
Trần Linh cũng biết mình đã gây họa, nhưng đã chết còn già mồm, nói.
"Bố, bố đừng tin chị đấy, cho dù có lấy được danh thiếp của tổng giám đốc Hải thì sao chứ, người ta đâu có biết nhà mình, có nhiều người cũng lấy được danh thiếp của tổng giám đốc Hải đấy thôi, không chừng là do người ta làm rơi hoặc là bọn họ trộm được đấy!"
Trần Linh càng nói càng hăng, giống như sắp làm thịt người ta vậy.
"Đúng rồi, chắc chắn là hai người trộm hoặc là nhặt được, nếu không hai người sao có thể lấy được danh thiếp của tổng giám đốc Hải chứ?"
Trần Linh nói như vậy, Trần Nham Thạch mới bình tĩnh lại, đúng là không thể quá kích động.
Mặc dù lấy được danh thiếp nhưng vấn chưa làm rõ được lai lịch của nó mà.
Nếu là của Hải Dao Dao đưa cho thì đương nhiên là vô cùng tuyệt.
Nhưng nếu không phải thì sao, nhỡ Hải Dao Dao làm rơi thật hoặc bọn họ nhặt được ở chỗ khác thì chẳng phải là tấm danh thiếp này chẳng có giá trị gì hay sao.
Liên lạc với người ta cũng chẳng có tác dụng, người ta có quen mình đâu.
Trần Diên nhẫn nhịn nói.
"Đây là tổng giám đốc Hải chủ động đưa cho con".
Trần Linh hừ một cái: "Chém gió vừa thôi, tổng giám đốc Hải chủ động đưa cho chị? Chị là cái thá gì? Chị chỉ là một bác sĩ, một người ngoài ngành, tổng giám đốc Hải người là là thủ lĩnh trong giới than đá. Đừng nói là chị, cho dù là bố có đích thân đi thì tổng giám đốc Hải cũng chưa chắc đã nể mặt như vậy!"
Trần Diên cạn lời: "Tin thì tin, không tin thì thôi".
Cô cũng tận tình tận nghĩa rồi, những điều nên nói cũng nói rồi, còn bố và em gái có tin hay không thì cũng chẳng liên quan đến cô.
Trần Nham Thạch chau mày có chút thất vọng.
"Tiểu Diên, con xem lại mình đi, ra ngoài lăn lộn bao nhiêu năm cũng chẳng giúp ích gì được cho nhà họ Trần, lại còn lãng phí hai tấm vé vào, hai triệu tệ đấy con ạ, con tưởng nhà họ Trần mình giàu sang lắm sao?"
Trần Diên chau mày: "Cái gì mà hai triệu tệ chứ, bố ơi, con không dùng tiền nhà họ Trần để vào?"
Trần Nham Thạch cười lạnh: "Con không tiêu tiền nhà họ Trần? Bây giờ mọc lông mọc cánh đầy đủ rồi chứ gì?"
Trần Diên không còn gì để nói, không thể tiếp tục nói đạo lý với người như bố.
"Được, con không ở đây nữa, con đi, để khỏi làm phiền cái nhà này".
Trần Nham Thạch hừ lạnh một tiếng: "Mau cút đi! Sau này đừng nói là con gái tao!"
Sau khi mắng xong, điện thoại Trần Nham Thạch đột nhiên đổ chuông, là số người lạ gọi tới nhưng ông ta vẫn bắt máy.
"Alo?"
"Xin hỏi có phải là ông Trần Nham Thạch không? Tôi là Hải Dao Dao".
Trần Nham Thạch ngây người.
"Hải Dao Dao? Tổng giám đốc Hải?"
"Đúng vậy, là tôi đây, vừa rồi tôi có đưa một tấm danh thiếp cho cô Trần, tôi thấy ông không liên lạc nên muốn chủ động liên lạc với ông trước, tôi có mấy dự án vẫn chưa có ai nhận thầu, không biết ông có hứng thú hay không?"
Trần Nham Thạch mừng rỡ.
"Có có có, đương nhiên là có rồi! Được tổng giám đốc Hải gọi điện đúng là khiến tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo!"
Hải Dao Dao cười rồi nói: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ bảo trợ lý của tôi đến chỗ ông để bàn bạc công việc cụ thể".
"Cảm ơn giám đốc Hải nhiều!" Vẻ mặt già nua của Trần Nham Thạch kích động đến nỗi đỏ bừng.
Hải Dao Dao nói: "Không cần phải cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì nên cảm ơn bạn trai của con gái ông đấy".
Nói xong, Hải Dao Dao cúp điện thoại.
Trần Nham Thạch trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
"Cảm ơn bạn trai của con gái?"
Trần Nham Thạch nghiêng đầu, có chút khó tin nhìn Tần Lâm.
Người khác nói có thể ông ta không tin, nhưng vừa rồi người gọi điện thoại cho ông ta là tổng giám đốc Hải - Hải Dao Dao!
Lời nói của Hải Dao Dao không giống như lời nói của người bình thường.
Hơn nữa Trần Nham Thạch đã từng nghe Hải Dao Dao diễn thuyết trên ti vi, giọng nói này đúng chính xác là của cô ta.
Chẳng lẽ, cả nhà bọn họ đều hiểu lầm Tần Lâm? Thật ra người đàn ông này mới là ông lớn thật sự?
Từ lúc đầu, sau khi lật tẩy việc Tần Lâm mượn chiếc xe Passat thì bọn họ vẫn luôn có cái nhìn phiến diện về Tần Lâm, cảm thấy anh không xứng với Trần Diên, sau khi ấn tượng lúc đầu không được tốt đẹp cho lắm thì Tần Lâm làm cái gì cũng là sai.
Thậm chí còn lây sang cả Trần Diên, cô làm gì bọn họ đều nghĩ là có vấn đề.
Bây giờ nghĩ lại, Trần Diên cũng vì nhà họ Trần mới vào bữa tiệc, cũng vì nhà họ Trần mà tranh thủ tìm kiếm mối quan hệ.
Trần Nham Thạch đứng lên, đang định nói thì đột nhiên có mấy chiếc xe đỗ ngoài cửa.
Không ít người xuống xe, tất cả bọn họ đều mặc vest đi giày tây, đầu tóc gọn gàng, vừa nhìn là biết toàn nhân vật lớn.
Đám người này còn mang theo các loại quà cáp, người ít nhất cũng phải hai chai rượu Mao Đài và mấy hộp thuốc lá cao cấp.
Sau khi vào trong sân, Trần Nham Thạch hoảng hốt.
"Chủ tịch Vương? Sao ông lại đến đây?"
"Chủ tịch Trương? Chủ tịch Liễu? Mọi người..."
Mấy người này đều có qua lại với Trần Nham Thạch, người thì quen biết, người thì có hợp tác, người thì có nghe nói qua nhưng chưa từng gặp.
Không ngờ mấy người này lại lại tới tận nhà để thăm, hơn nữa còn mang theo quà tặng nữa, điều này đúng là khiến Trần Nham Thạch có chút hoang mang.
"Chủ tịch Trần, sau lần hợp tác lần trước chúng ta cũng không liên lạc lại, lâu rồi không gặp, thằng em đây nhớ anh lắm".
"Lão Vương đúng là giả dối quá? Chủ tịch Trần, tôi không giống ông ấy, tôi nói thẳng luôn, gần đây tôi có vài vụ làm ăn muốn hợp tác với ông, chia lợi nhuận thế nào ông quyết định! Ông yên tâm, ông cứ ra giá, tôi tuyệt đối không trả giá!"
"Cả tôi nữa, không phải lần trước chủ tịch Trần muốn công trình vận chuyện của nhà chúng tôi sao? Tôi giao quyền lại cho ông, năm năm, thế nào?"
"..."
Mấy ông chủ này ai cũng nhiệt tình, rất nhiều người trước kia không cởi mở với nhà họ Trần bây giờ lại xem trọng nhà họ, thậm chí trước đây còn chèn ép nhà họ Trần.
Nhưng bây giờ bọn họ đều mang quà đắt tiền đến thăm.
Trần Nham Thạch vội vàng hỏi han, những hạng mục mà bọn họ vừa nói rất có lợi với nhà họ Trần, cho nên phải nhận hết mới được.
Đều là những ông chủ lớn, mặc dù ai cũng khách khí những Trần Nham Thạch cũng không dám thất lễ, tiếp đãi vô cùng lịch sự, nhà họ Trần ai cũng bận rộn, trong chốc lát cả gia tộc giống như trở nên hưng thịnh hơn.
Hai ba tiếng sau, cuối cùng mọi người cũng đi hết rồi.
Người đến người đi tấp nập, sân nhà họ Trần chất đầy quà cáp, cao như một ngọn núi.
Trần Linh và những người khác cũng lần đầu gặp cảnh này, chè thượng hạng, chai rượu đỏ mười mấy năm tuổi, giống như một đống rác trong sân vậy, chật kín không còn chỗ để.
Trần Nham Thạch giương mắt đờ đẫn, hỏi thăm dò.
"Cậu Tần đây?"
Phát hiện ra sự biến hóa long trời nở đất, xưng hô với Tần Lâm cũng thay đổi, trước đây thì gọi là họ Tần kia, bây giờ đổi thành cách gọi tôn kính hơn - cậu Tần.