Y Võ Song Toàn Full Dịch

Chương 260: Chap-298




Chương 476: Tôi tự phạt ba ly

Tần Lâm cười nhạt: “Trần Đế Hào đúng không, được”.

Nói xong Tần Lâm đi ra ngoài.

Tầm mười mấy phút sau, Tần Lâm xách hai chai rượu Ngưu Lan Sơn trở về.

Nhìn thấy hai chai rượu mà Tần Lâm xách, Tạ Hoa Cường lập tức cau mày lại.

“Không phải bảo cậu mua rượu Ngũ Lương à? Sao cậu lại mua thứ này chứ?”

Tần Lâm đặt hai chai rượu lên bàn: “Tôi cảm thấy cái này cũng được”.

Tạ Hoa Cường suýt chút nữa thì tức hộc máu mồm: “Cậu đúng là không biết điều, tôi cho cậu cơ hội kết giao với nhân vật lớn mà cậu không biết quý trọng, đúng thật là......”

Lúc Tạ Hoa Cường đang nói thì cửa phòng bao mở ra, Trần Đế Hào dẫm theo hai vệ sĩ bước vào, tay trái quấn vải, xem ra vết thương vẫn chưa khỏi.

“Chủ tịch Trần!”

Tạ Hoa Cường lập tức cung kính đứng dậy, vội nhường ghế trung tâm cho Trần Đế Hào.

Trần Đế Hào cũng không khách khí, ngồi vào vị trí trung tâm.

“Tạ thiếu gia tìm tôi có chuyện gì?”

Tạ Hoa Cường nói: “Ha ha, chẳng phải là muốn giới thiệu vài người bạn cho ông sao, tìm ông uống chút rượu ấy mà!”

Trần Đế Hào cười khẩy: “Uống rượu với tôi? Cậu có tư cách đấy sao? Bảo bố cậu đến còn chấp nhận được”.

Trần Đế Hào là nhân vật gì chứ, một đại thiếu gia của nhà họ Tạ đương nhiên không đủ tư cách ngồi ngang hàng với ông ta, nếu không phải nể mặt bố cậu ta thì Trần Đế Hào còn lâu mới để ý đến.

Tạ Hoa Cường thấy khó xử: “Ha ha, chủ tịch Trần nói phải, tôi thay cụ nhà mời ông vài chén!”

Tạ Hoa Cường nhìn rượu trên bàn liền bất lực nói.

“Xin thứ lỗi, người bạn không biết điều của tôi không mua rượu Ngũ Lương, thế này đi, tôi bảo phục vụ đi mua loại khác......”

Trần Đế Hào ngẩng đầu, lúc nhìn chai rượu liền thấy Tần Lâm ngồi đối diện, mặt ông ta lập tức biến sắc!

Trần Đế Hào đứng phắt dậy.

Cậu Tần!?

Tần Lâm xua tay tỏ ý bảo ông ta đừng kích động.

Trần Đế Hào hít sâu một hơi rồi ngồi xuống.

Không ngờ cậu Tần cũng ở đây?

Trước đây sức mạnh của Tần Lâm thực sự đã khiến Trần Đế Hào ngỡ ngàng, để sống sót, ông ta quyết định phục tùng Tần Lâm, trên ấn đường còn có con dấu của anh, chỉ cần ông ta dám phản bội, trong vòng nửa năm sẽ đột tử mà chết.

Dù có đe dọa nhưng Trần Đế Hào cũng không dám chống lại, bây giờ gặp Tần Lâm, ông ta bất giác run lẩy bẩy khi nhớ lại thủ đoạn ngày hôm đó của anh.

Tạ Hoa Cường đứng dậy, chỉ vào mặt Tần Lâm rồi nói: “Còn không mau ra ngoài mua rượu Ngũ Lương đi!”

Trần Đế Hào nghe thấy thế liền sững sờ! Bảo cậu Tần đi mua rượu cho ông ta, đó chẳng phải là muốn chết sao?

“Không cần không cần đâu, gần đây tôi thích uống rượu Ngưu Lan Sơn, uống loại này đi”.

Trần Đế Hào vội mở chai rượu trắng, vô cùng sợ sệt.

Tạ Hoa Cường sững sờ, chủ tịch Trần hôm nay làm sao vậy, ngày thường đừng nói là rượu Ngưu Lan Sơn, cho dù là Ngũ Lương cũng chỉ coi là tạm chấp nhận được, hôm nay sao ông ta lại thích uống Ngưu Lan Sơn chứ?

“Haha, chủ tịch Trần để tôi rót cho ông”.

Rót đầy chén rượu, Tạ Hoa Cường thấy Tần Lâm ngồi im bất động, tức giận nói.

“Này, còn không mau mời rượu chủ tịch Trần đi?”

Trần Đế Hào lập tức đứng dậy, cậu ta điên rồi, dám bảm cậu Tần mời rượu sao?

“Không cần không cần, hôm nay tôi đến muộn, tôi tự phạt ba chén”.

Nói xong Trần Đế Hào nâng chén rượu, uống một hơi hết sạch.

Rót thêm một ly lại cạn.

Thêm ly nữa lại cạn.

Trần Đế Hào uống ba chén liên tục rồi mới đặt chén rượu xuống, dè dặt cẩn thận.

Thái độ của Trần Đế Hào thực sự khiến Tạ Hoa Cường thấy kinh ngạc.

“Chủ tịch Trần! Ông nói gì vậy chứ, sao có thể phạt rượu ông được chứ, để tôi uống cùng ông!”

Tạ Hoa Cường cũng uống liền ba chén, cảm thấy bụng dạ như nung như nấu.

“Ha ha, tửu lượng của chủ tịch Trần đúng là tốt thật”.

Trước đây lời lẽ của Trần Đế Hào rất hống hách, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Lâm liền trở nên ngoan ngoãn, ngồi im không nói gì.

“Chủ tịch Trần, trước đây ông tặng tôi thẻ Bạch Kim, tôi còn chưa kịp cảm ơn”.

Nói xong Tạ Hoa Cường lấy ra một tấm thẻ Bạch Kim lấp lánh, để lên tay ngắm nghía, ra vẻ đắc ý.

Vương Vân sáng rực mắt, vội hỏi.

“Thẻ Bạch Kim của sản nghiệp Đế Hào sao?”

Tạ Hoa Cường nói: “Không sai, chính là thẻ Bạch Kim thuộc sở hữu của Đế Hào, đi đến tất cả sản nghiệp của Đế Hào đều có thể được giảm giá 50%, mỗi năm tiêu trên triệu tệ mới có tư cách làm thẻ, đây là thẻ do chủ tịch Trần tặng cháu, người bình thường không có đâu”.

Vương Vân lộ vẻ mặt ngưỡng mộ: “Giảm giá 50%, thẻ Bạch Kim này đúng là lợi hại, có điều phải tiêu trên triệu tệ một năm cũng cao thật đấy, người thường không thể nào theo được”.

Lúc nói, Vương Vân liếc nhìn Tần Lâm, đương nhiên mọi người đều hiểu ai là người thường ở đây.

Không chỉ đích danh nhưng rõ ràng là đang nói Tần Lâm.

Trần Đế Hào gật đầu: “Không có gì, chỉ là một tấm thẻ Bạch Kim thôi mà”.

Tạ Hoa Cường nhìn Tần Lâm, nói với vẻ mặt thách thức và đắc ý.

“Nhìn thấy chưa, loại thẻ này người thường không có đâu, chắc cả đời này cậu cũng không chi trả nổi đâu”.

“Chỉ đáng tiếc là, trên thẻ ghi họ tên rõ ràng, đích thân tôi đi mới có thể dùng được, nếu không nể mặt Linh Linh, tôi cũng có thể cho cậu mượn dùng, ha ha ha......”

Tạ Hoa Cường nói toàn lời thừa thãi, cho dù Tần Lâm muốn mượn anh ta cũng không cho mượn, nói như thế để thể hiện sự hơn người mà thôi.

Sau khi Tạ Hoa Cường nói xong, sắc mặt Trần Đế Hào thay đổi.

Thầm nghĩ trong bụng cậu ra vẻ cái gì chứ, dám khoe khoang trước mặt cậu Tần? Muốn chết à!

Trần Đế Hào vội lấy trong túi tiền ra một tấm thẻ, ông ta nghĩ một lúc, không đưa cho Tần Lâm mà đưa cho Chúc Linh Linh.

“Cậu Tần, cô Chúc, chúng ta đều là bạn cũ, tôi tặng tấm thẻ này cho hai vị”.

Nói xong, Trần Đế Hào truyền qua một tấm thẻ màu đen, bên trên chỉ có hai chữ bằng vàng, Đế Hào.

Bên dưới có dòng chữ, có thể quẹt thẻ để sử dụng.

“Đây là thẻ đen của tập đoàn Đế Hào chúng tôi, chỉ cần cầm chiếc thẻ đen này là có thể được miễn phí toàn bộ ở tất cả sản nghiệp do tập đoàn Đế Hào nắm quyền ở trong nước!”

“Hơn nữa tấm thẻ này không ghi tên, ai cũng có thể sử dụng, nếu cậu Tần và cô Chúc có bạn tiêu tiền ở tập đoàn Đế Hào, chỉ cần bảo một tiếng là có thể được miễn phí toàn bộ”.

“Mong hai vị nhận lấy!”

Trần Đế Hào nói xong, phòng bao lập tức trở nên yên tĩnh.

Tạ Hoa Cường trố mắt ra nhìn, còn có loại thẻ này sao!?

Thẻ Bạch Kim của anh ta đã lợi hại lắm rồi, miễn phí 50%, hơn nữa phải chi tiêu một triệu tệ một năm mới đủ tư cách làm thẻ.

Nhưng thẻ đen của Tần Lâm có thể được miễn phí toàn bộ mà không tốn một đồng nào!

Trước đây nói rồi, thẻ Bạch Kim của anh ta có ghi tên, ngoài chính chủ ra thì không ai sử dụng được nữa.

Nhưng thẻ của Tần Lâm chỉ cần bảo một câu là được, ngay lập tức có thể nhìn rõ sự chênh lệnh giữa thân phận và địa vị.

Tạ Hoa Cường trố mắt nhìn Tần Lâm, vẻ mặt không thể tin nổi, cười gượng rồi nói.

“Chủ tịch Trần, ông quen hai bọn họ sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.