Chương 1288: Nguyên nhân đi đến núi Côn Luân
Tần Lâm đi rồi, Tạ Hồng Mai cũng đi rồi, lúc này mặc dù nhà họ Tạ vẫn là những người ấy, nhưng trong mắt Tạ Trường Hà chỉ còn lại sự tuyệt vọng và cô đơn, điều này vốn là may mắn của nhà họ Tạ những giờ đã trở thành vật hy sinh, ngay cả Tạ Hồng Mai cũng không quan tâm đến họ nữa.
Tạ Trường Hà như già đi mấy chục tuổi, như gỗ mục vậy.
Nhà họ Tạ chẳng nhẽ lại thất bại như vậy sao? Vốn có thể một bước lên trời, nhưng cơ hội này thoáng cái đã mất, vuột khỏi tay ông ta, đây có lẽ sẽ là chuyện Tạ Trường Hà hối hận nhất đời.
Nhà họ Tạ, thập đại gia tộc thủ đô, ha ha, như ông ta thấy chỉ là trò cười thôi, bây giờ không ai giúp được bọn họ nữa, ngay cả cao thủ bảng Hổ cũng không thèm quan tâm, bọn họ còn tư cách gì để mà cầu xin Tạ Hồng Mai đây?
Tạ Hồng Mai đi rồi, cô đem theo hy vọng của nhà họ Tạ, nhà họ Tạ ai cũng ôm đầu than thở.
Tạ Giang Hoài nghiến răng nghiến lợi, thực sự không cam lòng, nhưng nghĩ đến việc mình sỉ nhục Tần đại sư đến vậy, đúng là đáng trách.
Rời khỏi nhà họ Tạ, Tạ Hồng Mai cũng cảm thấy như trút được gánh nặng, mình cuối cùng cũng có thể từ bỏ nỗi lo hôn nhân đại sư rồi, nhưng cô ấy thật sư đã thấy được sự lợi hại của Tần đại sư.
Cô ấy vốn vô cùng kiêu ngạo, cả cái thủ đô này đều như vậy, nhưng không ngờ bây giờ lại trở nên đê mê đến thế. Trong mắt Tần đại sư, mình chẳng qua chỉ là con hề nhảy nhót thôi, Tần đại sư đâu có coi trọng cái gọi là đội trưởng đội biệt kích Phi Hoàng đâu, cao thủ bảng Hổ cũng chả là cái gì với anh, người như này thậm chí khó có thể dùng từ người để hình dung, mà phải dùng từ thần!
Là vị thần thật sự!
Tạ Hồng Mai cười gượng nói, mặc dù mình nhẹ cả người nhưng lại làm phiền Tần đại sư.
"Tần đại sư, cảm ơn cậu, xấu hổ quá, đã khiến cậu gặp khó khăn rồi, nhà họ Tạ chúng tôi đúng là khiến cậu cười chê rồi, tôi thực sự thấy ái ngại!"
Tần Lâm nói.
"Không sao, không tốn chút sức nào, cũng chỉ tại tên Tưởng Vân Đài đó tức hiếp người ta, nếu như cô gả cho người như vậy, chẳng phải cả đời này của cô cũng bị hủy rồi sao?"
Tạ Hồng Mai hỏi.
"Vậy tiếp theo Tần đại sư định làm gì? Cậu có muốn gia nhập đội biệt kích Phi Hoàng không?"
"Tôi phải đến núi Côn Luân một chuyến".
Tạ Hồng Mai kinh ngạc nói.
"Tại sao? Cậu đến núi Côn Luân làm gì?"
"Tôi có sứ mệnh của riêng mình".
Tần Lâm cười gượng, anh không có lựa chọn nào khác, kể từ khi đến nhà tù Tần Thành gặp bố, trong lòng anh luôn đau đáu chuyện này, bố đã sắp xếp cục diện này hơn hai mươi năm, chắc cũng phải có người giải được nó.
Còn anh lại là người trong cuộc, bố đã như vậy, năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn.
Mặc dù bây giờ anh không biết vật tổ tận thế có tác dụng gì, nhưng anh nhất định phải dùng sinh mạng mình để bảo vệ nó, đây cũng là những lời bố đã nói với anh, cả đời này, thứ đáng để dùng sinh mạng để bảo vệ không nhiều.
Bố, người phụ nữ trong lòng, anh em ở bên cạnh , còn cả giang sơn dưới chân mình.
Vật tổ tận thế vô cùng quan trọng, nó liên quan đến sự tồn vong của đất nước, thậm chí liên quan đến vận mệnh thay đổi nền văn minh, Tần Lâm không thể chậm trễ, bây giờ người trên cả thế giới đều đang tìm vật tổ tận thế, mà nó đang nằm trong tay mình, chỉ có điều muốn thay đổi nền văn minh thì còn tốn nhiều thời gian lắm, một mình vật tổ tận thế trên tay mình là không đủ.
"Tần đại sư, tôi muốn cùng đến núi Côn Luân với cậu, được không?"
Lời Tạ Hồng Mai khiến Tần Lâm hơi sững sờ.
"Cô đi làm gì?"
"Tôi là người bảo vệ của quốc gia, tôi biết anh đến núi Côn Luân chắc không phải chuyện gì đơn giản, mặc dù tôi không biết núi Côn Luân giấu cái gì, nhưng tôi nằm lòng nơi đây, hơn nữa tôi muốn dùng cách của tôi để bảo vệ quê nhà của mình. Lúc trước khi người của tòa thánh Vatican đi đến núi Côn Luân, tôi đã biết bọn họ đến đấy chắc chắn có lý do, chỉ có điều nguyên do bên trong tôi vẫn chưa nắm được, nhưng khi cậu chọn quay lại núi Côn Luân, tôi nghĩ, nguyên nhân chắc nằm ở đây".
Tần Lâm mỉm cười, anh không ngờ, Tạ Hồng Mai lại thông minh đến vậy. Mình đi đến núi Côn Luân thực sự có việc, cô kiên quyết bảo vệ cho nước nhà, một lòng một ý, vì dân vì nước, không thể nghi ngờ!
Nhưng Tần Lâm không biết kẻ địch mình sắp phải đối mặt là ai, mạnh như thế nào, nên anh không muốn kéo Tạ Hồng Mai vào chuyện này, như vậy có thể khiến cô gặp nguy hiểm, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lúc trước khi đối mặt với người của tòa thánh Vatican, Tần Lâm cũng tốn kha khá công sức, đương nhiên không phải anh gặp khó khăn mà là vì người của đội biệt kích gặp khó khăn, đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như vậy, bọn họ vẫn luôn giữ cảnh giác.
"Tần đại sư, anh không cần quan tâm đến tôi, tôi không mạnh như anh, nhưng dù gì tôi cũng là cao thủ huyết mạch, tôi biết mình nên làm gì, không nên làm gì, tôi chỉ muốn đi theo sau anh thôi".
Tạ Hồng Mai chân thành nói, cô chỉ muốn ở bên Tần đại sư bảo vệ quốc gia, đây cũng là sứ mệnh trọn đời của cô.
Nam tử hán giết người, ngàn dặm không lưu hành, dùng trừ ma làm ý do, hoàn toàn hợp thiên đạo.
Đây là ước mơ của mỗi người đàn ông, đương nhiên cũng là ước mơ của Tạ Hồng Mai, cô làm phụ nữ nhưng không hề kém cạnh đấng mày râu, để trở thành niềm tự hào của Hoa Hạ, cô chưa từng lười biếng, càng chưa từng quên.
Núi Côn Luân là đất của Hoa Hạ, không thể chia cắt một phần nào, lúc trước khi đánh một trận với võ sĩ thần thánh, cô đã chuẩn bị sẵn rồi, không chết không thôi, mà lúc này, cô đương nhiên không thể để Tần Lâm một mình gặp nguy hiểm.
Mặc dù người của đội biệt kích không thể đi cùng Tần đại sư, nhưng điều này càng làm cô giữ vững lòng tin của mình.
Tần Lâm nói, ánh mắt sáng rực nhìn Tạ Hồng Mai.
"Chuyến đi lần này, thập tử nhất sinh, cô phải nghĩ kỹ đấy".
"Lúc sống làm người kiệt xuất, chết đi cũng làm ma anh hùng".
Tạ Hồng Mai thản nhiên cười, ung dung thoải mái, trong ánh mắt đầy vẻ bướng bỉnh khiến Tần Lâm xúc động, cô gái đúng là không tầm thường, sự kiêu ngạo và sự tin của cô, tấm lòng vì nghĩa lớn của cô không thua kém bất kỳ đấng mày râu nào.
Tần Lâm nói.
"Vậy cũng tốt, có điều trước đó, tôi phải về tỉnh Hán Đông một chuyến".
"Đi xem người vợ chưa cưới của tôi một chuyến".
Tạ Hồng Mai sững sờ, Tần Lâm làm như vậy càng khiến cô cảm thấy đợi chờ và khiếp sợ chuyến đi đến núi Côn Luân lần này, bởi vì Tần đại sư cũng sợ, sợ lần này đến núi Côn Luân, sau sẽ không quay lại được.
Anh rốt cuộc phải gánh trên vai sứ mệnh gì vậy? Điều này ngay cả Tạ Hồng Mai cũng không theo kịp, bởi vì những thứ này là thiên cơ bất khả lộ, cho dù cô ấy bảo vệ biên giới núi Côn Luân thì cô cũng không được biết. Rốt cuộc chỗ này chôn giấu thứ gì, không ai biết được.
Tần Lâm một thân một mình trở lại tỉnh Hán Đông, anh muốn đến gặp Chúc Linh Linh, vết thương của Chúc Linh Linh luôn là tâm bệnh của Tần Lâm, nếu như không nhanh chữa khỏi thì sẽ để lại hậu họa suốt đời.
Lời Tạ Hồng Mai khiến Tần Lâm hơi sững sờ.
"Cô đi làm gì?"
"Tôi là người bảo vệ của quốc gia, tôi biết anh đến núi Côn Luân chắc không phải chuyện gì đơn giản, mặc dù tôi không biết núi Côn Luân giấu cái gì, nhưng tôi nằm lòng nơi đây, hơn nữa tôi muốn dùng cách của tôi để bảo vệ quê nhà của mình. Lúc trước khi người của tòa thánh Vatican đi đến núi Côn Luân, tôi đã biết bọn họ đến đấy chắc chắn có lý do, chỉ có điều nguyên do bên trong tôi vẫn chưa nắm được, nhưng khi cậu chọn quay lại núi Côn Luân, tôi nghĩ, nguyên nhân chắc nằm ở đây".
Tần Lâm mỉm cười, anh không ngờ, Tạ Hồng Mai lại thông minh đến vậy. Mình đi đến núi Côn Luân thực sự có việc, cô kiên quyết bảo vệ cho nước nhà, một lòng một ý, vì dân vì nước, không thể nghi ngờ!
Nhưng Tần Lâm không biết kẻ địch mình sắp phải đối mặt là ai, mạnh như thế nào, nên anh không muốn kéo Tạ Hồng Mai vào chuyện này, như vậy có thể khiến cô gặp nguy hiểm, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lúc trước khi đối mặt với người của tòa thánh Vatican, Tần Lâm cũng tốn kha khá công sức, đương nhiên không phải anh gặp khó khăn mà là vì người của đội biệt kích gặp khó khăn, đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như vậy, bọn họ vẫn luôn giữ cảnh giác.
"Tần đại sư, anh không cần quan tâm đến tôi, tôi không mạnh như anh, nhưng dù gì tôi cũng là cao thủ huyết mạch, tôi biết mình nên làm gì, không nên làm gì, tôi chỉ muốn đi theo sau anh thôi".
Tạ Hồng Mai chân thành nói, cô chỉ muốn ở bên Tần đại sư bảo vệ quốc gia, đây cũng là sứ mệnh trọn đời của cô.
Nam tử hán giết người, ngàn dặm không lưu hành, dùng trừ ma làm ý do, hoàn toàn hợp thiên đạo.
Đây là ước mơ của mỗi người đàn ông, đương nhiên cũng là ước mơ của Tạ Hồng Mai, cô làm phụ nữ nhưng không hề kém cạnh đấng mày râu, để trở thành niềm tự hào của Hoa Hạ, cô chưa từng lười biếng, càng chưa từng quên.
Núi Côn Luân là đất của Hoa Hạ, không thể chia cắt một phần nào, lúc trước khi đánh một trận với võ sĩ thần thánh, cô đã chuẩn bị sẵn rồi, không chết không thôi, mà lúc này, cô đương nhiên không thể để Tần Lâm một mình gặp nguy hiểm.
Mặc dù người của đội biệt kích không thể đi cùng Tần đại sư, nhưng điều này càng làm cô giữ vững lòng tin của mình.
Tần Lâm nói, ánh mắt sáng rực nhìn Tạ Hồng Mai.
"Chuyến đi lần này, thập tử nhất sinh, cô phải nghĩ kỹ đấy".
"Lúc sống làm người kiệt xuất, chết đi cũng làm ma anh hùng".
Tạ Hồng Mai thản nhiên cười, ung dung thoải mái, trong ánh mắt đầy vẻ bướng bỉnh khiến Tần Lâm xúc động, cô gái đúng là không tầm thường, sự kiêu ngạo và sự tin của cô, tấm lòng vì nghĩa lớn của cô không thua kém bất kỳ đấng mày râu nào.
Tần Lâm nói.
"Vậy cũng tốt, có điều trước đó, tôi phải về tỉnh Hán Đông một chuyến".
"Đi xem người vợ chưa cưới của tôi một chuyến".
Tạ Hồng Mai sững sờ, Tần Lâm làm như vậy càng khiến cô cảm thấy đợi chờ và khiếp sợ chuyến đi đến núi Côn Luân lần này, bởi vì Tần đại sư cũng sợ, sợ lần này đến núi Côn Luân, sau sẽ không quay lại được.
Anh rốt cuộc phải gánh trên vai sứ mệnh gì vậy? Điều này ngay cả Tạ Hồng Mai cũng không theo kịp, bởi vì những thứ này là thiên cơ bất khả lộ, cho dù cô ấy bảo vệ biên giới núi Côn Luân thì cô cũng không được biết. Rốt cuộc chỗ này chôn giấu thứ gì, không ai biết được.
Tần Lâm một thân một mình trở lại tỉnh Hán Đông, anh muốn đến gặp Chúc Linh Linh, vết thương của Chúc Linh Linh luôn là tâm bệnh của Tần Lâm, nếu như không nhanh chữa khỏi thì sẽ để lại hậu họa suốt đời.
Ánh mắt Tần Lâm vô cùng nghiêm trọng, lần này anh đến, Chúc Linh Linh bận rộn vô cùng, sản nghiệp của nhà họ Chúc bây giờ càng ngày càng lớn, hơn nữa một mình Chúc Linh Linh phải quản lý toàn bộ nhà họ Chúc, từ việc lớn đến việc nhỏ đều do đích thân cô lo liệu.
Ngay cả khi Tần Lâm đến cũng chỉ nhìn cô từ xa chứ không làm phiền cô, bởi vì anh không muốn canh cánh tình yêu nam nữ trong lòng.
Tần Lâm từng là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi anh biết sự tồn tại của bố mẹ, biết bí mật của nhiều cao thủ, biết cao thủ tuyệt thế bảng Hổ bảng Rồng, anh không còn là anh thanh niên u mê như ngày nào nữa.
Có người sống là để gánh vách trọng trách.
Trên vai của bố đang gánh vác trọng trách như vậy, bỏ vợ bỏ con, hai mươi năm như một là vì kế hoạch lớn của nước nhà.
"Đợi anh, Linh Linh, anh nhất định sẽ trở về".
-----------------------