Chương 1285: Muốn phong độ thì phải trả giá đắt
"Cao thủ bảng Hổ có ai không phải cấp bậc thần tiên chứ? Không ngoa khi nói, thực lực của bọn họ có thể lấy một địch một trăm, thậm chí cả một đội quân hơn nghìn người cũng không thể làm gì bọn họ. Những người bình thường như chúng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được thực lực của cao thủ đẳng cấp như vậy. Mặc dù cao thủ huyết mạch rất mạnh, nhưng cao thủ bảng Hổ chính là tồn tại trên đỉnh hàng tỷ người".
Có thể thấy, Tạ Hồng Mai hiểu rất rõ thực lực và uy lực của cao thủ bảng Hổ, nên không thể bình tĩnh như Tần Lâm.
Tưởng Vân Đài nói rằng sư phụ của anh ta đang ở thủ đô, điều đó có nghĩa là cao thủ bảng Hổ có thể sẽ đến bất cứ lúc nào.
"Tôi muốn xem thử cao thủ bảng Hổ lợi hại đến cỡ nào."
Tần Lâm lãnh đạm nói.
"Không biết trời cao đất dày, hahaha, Tạ Hồng Mai, cô nhìn thấy chưa? Anh ta nói muốn xem cao thủ bảng Hổ lợi hại như thế nào, vậy thì tôi phải thỏa mãn anh ta rồi."
Tưởng Vân Đài cười ha hả, cao thủ bảng Hổ mà anh nói muốn gặp là gặp được à? Nếu không phải hôm nay anh ta bị đánh bại thì anh ta chắc chắn sẽ không gọi điện thoại quấy rầy sư phụ.
"Alo, sư phụ, con đang ở nhà họ Tạ, con bị người ta đánh, sư phụ mau đến đây một chuyến, đối phương nói người không phải đối thủ anh ta, nếu người đến muộn thì chắc con sẽ xong đời”.
Sau khi cúp máy, Tưởng Vân Đài tràn đầy tự tin, không cần nhà họ Tưởng ra tay, một mình sư phụ cũng đủ giết chết Tần Lâm rồi.
Anh ta tuy rằng không muốn quấy rầy sư phụ, nhưng xem ra nếu không gọi sư phụ đến thì không được rồi, tên Tần Lâm này quá kiêu ngạo, anh ta không thể nuốt trôi cục tức này.
"Chúng ta mau đi thôi Tần Lâm, anh không phải đối thủ của cao thủ bảng Hổ đâu, anh ở lại đây thật sự quá nguy hiểm”.
Tạ Hồng Mai không ngờ Tưởng Vân Đài gọi cao thủ bảng Hổ đến thật, đó là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp võ đạo Hoa Hạ, là cao thủ tuyệt thế thật sự, thường đều là những thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn gặp cao thủ bảng Hổ, quả thực khó như lên trời.
Nhưng cũng chính vì thế mà khi cao thủ bảng Hổ ra tay liền như sấm dậy rền vang, chấn động đất trời.
Tưởng Vân Đài là người cao thủ bảng Hổ xem trọng, cao thủ bảng Hổ chắc chắn sẽ không để đồ đệ của mình bị người khác bắt nạt.
Lúc trước, cô từng có may mắn gặp một cao thủ bảng Hổ, đó là cao thủ đội trưởng của tám đội biệt kích bọn họ mời đến để đối phó với thế lực khiêu khích nước Oa. Cao thủ bảng Hổ đó như thần tiên hạ phàm, một mình giết chết hàng trăm tên nước Oa, đúng là sự kết hợp giữa ác ma và thần tiên, bọn họ mãi mãi không thể quên cảnh tượng đó.
Cao thủ bảng Hổ mạnh mẽ kinh người, người thường khó có thể bì kịp.
Đắc tội với cao thủ bảng Hổ, chỉ có một con đường chết!
"Cao thủ bảng Hổ không dễ gặp đâu, đi cái gì mà đi, anh phải nhìn cho kỹ, Tưởng thiếu đã mời cao thủ bảng Hổ đến đây rồi, nếu chúng ta rời đi thì bất lịch sự quá”.
Tần Lâm mỉm cười.
"Quả nhiên là có phong độ, Tần Lâm, anh khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác đó, nhưng cái mạng nhỏ của anh sắp không còn rồi. Anh tưởng cao thủ bảng Hổ là bà bán rau ngoài chợ, muốn gặp là gặp được chắc? Muốn gặp cao thủ bảng Hổ, bắt buộc phải trả giá đắt”.
Tưởng Vân Đài cười ha hả nói, tên này ngu ngốc thật, biết rõ sư phụ anh ta sắp đến rồi mà còn không mau chạy đi? Còn muốn chiêm ngưỡng phong thái của cao thủ bảng Hổ? Đúng là muốn chết ngăn không nổi mà.
"Cao thủ bảng Hổ sắp đến nhà họ Tạ chúng tôi sao, đúng là rồng đến nhà tôm, vinh hạnh quá, Tưởng thiếu đúng là quá lợi hại."
Tạ Trường Hà hưng phấn nói, cao thủ bảng Hổ toàn là nhân vật trong truyền thuyết, ông ta không dám nghĩ đến.
"Nếu trong đời có thể nhìn thấy cao thủ bảng Hổ một lần thì tôi đây cho dù có chết cũng nhắm mắt”.
Tạ Giang Hoài vẻ mặt hưng phấn nói, nếu là trước kia, cao thủ bảng Hổ tuyệt đối không thể xuất hiện tại nhà họ Tạ.
"Tần Lâm, sao anh không nghe lời như vậy? Lần này đều là tại em, anh đừng cố chấp nữa được không? Cao thủ bảng Hổ đến thì chúng ta chạy không nổi đâu”.
Tạ Hồng Mai sốt ruột nói.
"Tần Lâm, anh muốn xem phong thái của cao thủ bảng Hổ mà, không thể chạy đâu đấy nhé."
Tưởng Vân Đài chế nhạo nói, hiện tại anh ta chỉ sợ Tần Lâm bỏ chạy, nhưng nếu sư phụ thật sự muốn giết Tần Lâm, thì dù có chạy đến chân trời góc bể cũng vô ích.
"Chạy gì mà chạy, như vậy chẳng phải thiếu tôn trọng cao thủ bảng Hổ sao? Anh không muốn đâm chọt sau lưng người khác, cao thủ người ta đã đặc biệt đến đây, nếu anh đi thì thất lễ quá, anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ ở đây chiêm ngưỡng phong thái của cao thủ bảng Hổ "
Tần Lâm cương quyết nói.
"Anh có ngốc không vậy."
Tạ Hồng Mai lo lắng sắp khóc, cao thủ bảng Hổ ra tay, Tần Lâm liệu còn cơ hội sống sót hay không?
Lần này vốn chỉ muốn Tần đại sư đến giúp mình, nhưng kết quả không thể tưởng tượng nổi, Tưởng Vân Đài thật sự đã gọi được một cao thủ bảng Hổ đến, đây không phải là bắt nạt người sao?
"Đây mới đúng là dũng sĩ không sợ chết đích thực, ha ha ha, tôi thích anh rồi đấy Tần Lâm, chút nữa sư phụ tôi đến, anh phải so đấu với ông ấy một trận đó”.
Tưởng Vân Đài cười nói.
"Đó là đương nhiên."
Tần Lâm gật đầu, bình tĩnh.
"Không biết trời cao đất dày, cậu mà cũng xứng so đấu với cao thủ bảng Hổ à? Đúng là không biết lượng sức”.
Tạ Trường Hà chế nhạo.
"Tôi đã sống lâu như vậy, cũng chưa được nhìn thấy cao thủ bảng Hổ đích thực, Tưởng thiếu, không biết sư phụ của cậu là vị cao thủ nào?”
Tạ Trường Hà nói với vẻ mong đợi.
"Đến rồi ông sẽ biết thôi, ông có thể tùy ý nghe ngóng về uy danh của sư phụ tôi chắc”.
Tưởng Vân Đài lạnh lùng liếc Tạ Trường Hà, Tạ Trường Hà gật đầu lia lịa, không dám nhìn vào mắt Tưởng Vân Đài.
Trong lòng Tạ Hồng Mai vô cùng xấu hổ, Tưởng Vân Đài hoàn toàn giống như một vị hoàng đế trước mặt nhà họ Tạ. Ông nội và bố của cô đều là những kẻ nịnh bợ, khiến người khác ghê tởm, nhưng trước mặt kẻ mạnh lại không có sức địch lại, điểm này không cần nghi ngờ.
Nhà họ Tạ sa sút đến mức đường này từ khi nào vậy?
Cái gọi là mười gia tộc hàng đầu ở thủ đô chỉ là bề ngoài mà thôi, một số gia tộc đã mất đi địa vị ban đầu, chỉ còn lại chút hơi tàn mà thôi, và nhà họ Tạ chính là một trong số đó.
Tạ Hồng Mai không khỏi cảm thấy đau khổ, nhưng cô không thể thay đổi những điều này, chỉ có ông nội sống chết muốn đẩy cô cho nhà họ Tưởng, biến cô trở thành công cụ phục hưng gia tộc.
Tần đại sư bây giờ cố chấp như vậy, trong mắt tràn ngập ý trí chiến đấu, sao cô lại không biết được chứ? Nhưng Tạ Hồng Mai biết rõ cao thủ bảng Hổ mạnh như thế nào, thế nhưng Tần Lâm hoàn toàn là nghé con không sợ cọp, với thực lực của mình, anh hoàn toàn không sợ gì.
Nhưng cũng phải xem đối thủ của mình là ai?
Bạn có thể tưởng tượng được thực lực của cao thủ bảng Hổ không? Không có mười năm công lực mà cũng dám so đấu với cao thủ bảng Hổ, đây chẳng phải khiến người khác cười rụng răng sao?
Nhưng bây giờ Tần đại sư không thèm nghe lời cô, nhất quyết ở lại đây không không đi.
"Tần Lâm, với thực lực hiện tại của anh, căn bản không phải là đối thủ của cao thủ bảng Hổ, em biết ý trí chiến đấu của anh rất cao, nhưng anh đừng lấy mạng sống của mình ra để đùa, nếu anh gặp nguy hiểm gì, thì cả đời này lòng em sẽ không yên mất.
Tần Lâm cương quyết nói.
"Anh có ngốc không vậy."
Tạ Hồng Mai lo lắng sắp khóc, cao thủ bảng Hổ ra tay, Tần Lâm liệu còn cơ hội sống sót hay không?
Lần này vốn chỉ muốn Tần đại sư đến giúp mình, nhưng kết quả không thể tưởng tượng nổi, Tưởng Vân Đài thật sự đã gọi được một cao thủ bảng Hổ đến, đây không phải là bắt nạt người sao?
"Đây mới đúng là dũng sĩ không sợ chết đích thực, ha ha ha, tôi thích anh rồi đấy Tần Lâm, chút nữa sư phụ tôi đến, anh phải so đấu với ông ấy một trận đó”.
Tưởng Vân Đài cười nói.
"Đó là đương nhiên."
Tần Lâm gật đầu, bình tĩnh.
"Không biết trời cao đất dày, cậu mà cũng xứng so đấu với cao thủ bảng Hổ à? Đúng là không biết lượng sức”.
Tạ Trường Hà chế nhạo.
"Tôi đã sống lâu như vậy, cũng chưa được nhìn thấy cao thủ bảng Hổ đích thực, Tưởng thiếu, không biết sư phụ của cậu là vị cao thủ nào?”
Tạ Trường Hà nói với vẻ mong đợi.
"Đến rồi ông sẽ biết thôi, ông có thể tùy ý nghe ngóng về uy danh của sư phụ tôi chắc”.
Tưởng Vân Đài lạnh lùng liếc Tạ Trường Hà, Tạ Trường Hà gật đầu lia lịa, không dám nhìn vào mắt Tưởng Vân Đài.
Trong lòng Tạ Hồng Mai vô cùng xấu hổ, Tưởng Vân Đài hoàn toàn giống như một vị hoàng đế trước mặt nhà họ Tạ. Ông nội và bố của cô đều là những kẻ nịnh bợ, khiến người khác ghê tởm, nhưng trước mặt kẻ mạnh lại không có sức địch lại, điểm này không cần nghi ngờ.
Nhà họ Tạ sa sút đến mức đường này từ khi nào vậy?
Cái gọi là mười gia tộc hàng đầu ở thủ đô chỉ là bề ngoài mà thôi, một số gia tộc đã mất đi địa vị ban đầu, chỉ còn lại chút hơi tàn mà thôi, và nhà họ Tạ chính là một trong số đó.
Tạ Hồng Mai không khỏi cảm thấy đau khổ, nhưng cô không thể thay đổi những điều này, chỉ có ông nội sống chết muốn đẩy cô cho nhà họ Tưởng, biến cô trở thành công cụ phục hưng gia tộc.
Tần đại sư bây giờ cố chấp như vậy, trong mắt tràn ngập ý trí chiến đấu, sao cô lại không biết được chứ? Nhưng Tạ Hồng Mai biết rõ cao thủ bảng Hổ mạnh như thế nào, thế nhưng Tần Lâm hoàn toàn là nghé con không sợ cọp, với thực lực của mình, anh hoàn toàn không sợ gì.
Nhưng cũng phải xem đối thủ của mình là ai?
Bạn có thể tưởng tượng được thực lực của cao thủ bảng Hổ không? Không có mười năm công lực mà cũng dám so đấu với cao thủ bảng Hổ, đây chẳng phải khiến người khác cười rụng răng sao?
Nhưng bây giờ Tần đại sư không thèm nghe lời cô, nhất quyết ở lại đây không không đi.
"Tần Lâm, với thực lực hiện tại của anh, căn bản không phải là đối thủ của cao thủ bảng Hổ, em biết ý trí chiến đấu của anh rất cao, nhưng anh đừng lấy mạng sống của mình ra để đùa, nếu anh gặp nguy hiểm gì, thì cả đời này lòng em sẽ không yên mất.
Tạ Hồng Mai đau khổ khuyên ngăn Tần Lâm, nhưng đối phương vẫn thờ ơ, sự cố chấp của anh khiến Tạ Hồng Mai dở khóc dở cười.
"Không sao, anh xem thử chút thôi."
Tần Lâm nói.
Tạ Hồng Mai cảm thấy huyết áp của mình đang tăng cao, nhìn kìa, đây là lời con người nên nói à? Anh tưởng cao thủ bảng Hổ là con hổ trong vườn bách thú chắc? Anh nói xem là xem à? Người ta hiện giờ đang nhằm vào anh đó, anh chắc chắn sẽ phải trả cái giá rất đắt.
"Một tên kiêu ngạo và tự phụ, chút nữa anh sẽ biết bản thân sống trên đời này là một chuyện xa xỉ cỡ nào."
Anh muốn nhìn cao thủ bảng Hổ thì phải trả giá bằng mạng sống.
-----------------------