Còn chưa đợi các sếp lớn kia hô xong việc, Tần Lâm đã bắt đầu điên cuồng phản công như vũ bão.
Tần Lâm cũng không hề khách sáo, sau khi xem lại đòn chân của Diệp Thiên Long thêm một lần nữa, anh cũng bắt đầu điên cuồng bắt chước lại, mặc dù thực lực của anh ta mạnh hơn Chu Vô Cực một chút, nhưng trong mắt Tần Lâm, vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi.
“Rắc rắc rắc...”
Tần Lâm dùng sức đá mạnh, mỗi cú đá đều mang sức mạnh vô cùng lớn, đủ để đá gãy một chiếc xương của Diệp Thiên Long.
Cứ như thế, Tần Lâm đá tổng cộng hai mươi cú, còn Diệp Thiên Long cũng bị gãy hai mươi chiếc xương.
Cả đám sếp lớn sững sờ, Diệp Thiên Long là người thế nào? Đó là đại thiếu gia nhà họ Diệp, một trong ba võ đạo thế gia lớn nhất thành phố Đông Hải, thực lực không phải tầm thường, quan trọng hơn là, một cao thủ như vậy mà khi đứng trước Tần Lâm lại không hề có sức đánh trả, bị đá gãy xương, máu me đầm đìa.
“Cái cái cái... cái người này đáng sợ quá đi?”
Sao xương của Diệp thiếu lại bị đá gãy nhiều như thế?”
“Tôi nghĩ lần này Diệp thiếu xong đời rồi”.
“Diệp thiếu thực sự phế rồi, vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Hai chân của tất cả mọi người đều trở nên mềm nhũn, Diệp thiếu là trụ cột của bọn họ, một khi Diệp thiếu ngã xuống, thì bọn họ sẽ bị người ta tùy ý tàn sát”.
“Tần Lâm, đừng đánh nữa, nếu đánh tiếp thì anh ta sẽ chết đó”.
Tô Văn Kỳ nói với vẻ mặt lo lắng.
“Mục đích của tôi chính là đánh chết anh ta”.
Tần Lâm lạnh nhạt nói, cho dù Tô Văn Kỳ khuyên ngăn thế nào cũng vô dụng.
Lòng Tô Vỹ Kỳ nóng như lửa đốt, cô không lo sự sống chết của Diệp Thiên Long, nhưng một khi Diệp Thiên Long chết, thì nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc đó Tần Lâm có thể sẽ gặp nguy hiểm thực sự.
“Đừng đánh nữa, xin lỗi, tôi biết sai rồi, Tần Lâm, cầu xin anh đừng đánh nữa”.
Diệp Thiên Long nhỏ giọng, run rẩy nói, trên người anh ta hiện giờ không có chỗ nào lành lặn, toàn thân từ trên xuống dưới bị Tần Lâm đá hết một lượt rồi, bầm dập gãy mấy chiếc xương là chuyện bình thường, nếu đá tiếp thì có lẽ anh ta sẽ chết mất.
“Ồ? Giờ đã biết cầu xin tha mạng rồi à? Mày vừa rồi làm gì? Mày nghĩ tao là bố mày à mà chiều theo mày, dám động đến người phụ nữ của tao mà còn muốn tao tha cho, mơ tưởng”.
Tần Lâm không hề nương tay, lại đạp thêm mấy phát nữa. Diệp Thiên Long đau đến nghiến răng nghiến lợi. Anh có thể đá chết Diệp Thiên Long chỉ với một cú, nhưng nếu như thế thì dễ dàng cho anh ta quá, vì vậy Tần Lâm muốn anh ta phải chết một cách từ từ cảm nhận nỗi đau khổ tận cùng, vậy mới là trừng phạt lớn nhất dành cho anh ta.
Tần Lâm chưa bao giờ mềm lòng với kẻ địch, huống hồ tên này còn ra tay với Tô Văn Kỳ, thậm chí còn ép buộc cô, nếu hôm nay anh không đến, thì chắc chắn Tô Văn Kỳ đã gặp nguy hiểm rồi.
Tần Lâm muốn đánh chết anh ta, cho đám người ở đây xem, để bọn chúng biết anh có đang đùa hay không, đến lúc đó nếu bọn chúng dám có ý định động đến Tô Văn Kỳ thì sẽ nghĩ ngay đến kết cục của Diệp Thiên Long, và bọn chúng chắc chắn sẽ không dám có ý nghĩ đó nữa. Ai ai cũng sợ chết, kể cả những người có quyền lực và giàu có cũng không ngoại lệ, thậm chí so với người bình thường, bọn họ còn sợ chết hơn.
Tần Lâm không ra tay tiếp, vì lúc này Diệp Thiên Long đã lên cơn co giật, cận kề cái chết, nội tạng của anh ta đã chảy máu trong, nội thương luôn luôn đáng sợ hơn ngoại thương rất nhiều.
“Hiện giờ mày đã tin chưa? Chu Vô Cực đang đợi mày ở dưới kia đó, chắc mày có thể yên tâm ôn chuyện với anh ta rồi. Nhớ kỹ, nếu có kiếp sau thì tốt nhất đừng nên chọc vào người không nên chọc, nếu không, mày sẽ chết rất thảm đó”.
Tần Lâm mỉm cười, nhưng trong mắt Diệp Thiên Long lại đáng sợ hơn cả thần chết, anh ta đã nói không ra hơi nữa, ngay cả lời cầu xin tha mạng cũng không thể nói ra, nội tạng chảy máu, đau cắt da cắt thịt.
Không đến một phút, Diệp Thiên Long đã hoàn toàn mất đi sự sống, khi cánh tay anh ta rơi xuống đất, trái tim của tất cả mọi người cũng như bị cái gì đó đập mạnh một phát.
Tất cả mọi người bị dọa cho tái mét mặt mũi, liếm đôi môi khô khốc, lúc này nhìn Tần Lâm tựa như thần vậy, căn bản không dám đấu cùng.
Ngay cả Tô Văn Kỳ cũng sững sờ, không ngờ Tần Lâm lại ra tay giết chết Diệp Thiên Long thật? Chuyện... chuyện này tàn nhẫn quá đi?”
Nhưng trong lòng cô cũng vô cùng sảng khoái, không còn say rượu nữa, không ngờ Tần Lâm lại thật sự ra tay giết người vì cô.
Hơi sợ, cũng rất ấm áp.
“Hiện giờ còn ai có ý kiến gì không? Diệp Thiên Long đã chết rồi, có ai muốn trở thành người tiếp theo không?”
Tần Lâm lạnh nhạt nói, đám sếp lớn kia đều cúi đầu không dám nói gì.
“Quỳ xuống xin lỗi Tô tiểu thư đi”.
Tần Lâm nói xong, không một ai dám phản đối, hơn hai mươi ông sếp lớn đều quỳ xuống, cảnh tượng khá hoành tráng, đối mặt với cái chết, không ai có thể tránh khỏi run sợ.
“Tô tiểu thư, chúng tôi sai rồi, mong cô hãy tha thứ cho chúng tôi”.
Những người này đều là lãnh đạo doanh nghiệp cấp cao và nhà đầu tư ưu tú của thành phố Đông Hải, hiện giờ trước mặt Tần Lâm, không ai dám ho he gì. Những ông lớn cao cao tại thượng đều phải quỳ xuống trước mặt Tô Văn Kỳ, khiến cô cũng bị dọa không nhẹ, nhưng cô biết đây là do quyền uy của Tần Lâm.
“Chúng ta đi thôi, Tần Lâm”.
Tô Văn Kỳ cảm thấy cực kỳ không thoải mái, hơn nữa hiện giờ cô cũng lo nhà họ Diệp sẽ đến gây sự với Tần Lâm.
Nhưng, kiểu quần áo này không hề phù hợp với xã hội hiện đại, một thanh đao lớn như thế, dù đi vào chuyến tàu điện ngầm nào, chắc chắn cũng sẽ bị chặn lại.
“Ông cũng có chút lương tâm, để tôi đưa người về mới tìm đến”.
Tần Lâm mỉm cười, người này luôn đi theo anh, nhưng vì có Tô Văn Kỳ nên mới không ra tay, đợi đến khi anh đưa Tô Văn Kỳ về, mới xuất hiện sau lưng Tần Lâm.
“Tôi là người luôn tuân theo nguyên tắc của mình”.
Người đàn ông râu quai nón mỉm cười nói, đáng vẻ vô cùng thân thiện và thong dong.
“Vậy hai chúng ta cũng khá giống nhau đó, nói đi, là ai bảo ông đến đây”.
Tần Lâm hỏi, người đàn ông râu quai nón này cũng khá thú vị.
“Tôi vốn dĩ không nên nói cho cậu biết, nhưng chút nữa cậu đằng nào cũng phải chết, nói cho cậu biết cũng không sao”.
Người đàn ông râu quai nón tự tin nói.
“Hào sảng!”
Tần Lâm gật đầu nói.
“Nhà họ Vu ở thủ đô”.
Người đàn ông râu quai nón nói.
“Vu Phàm Đinh?”
Tần Lâm hơi sững sờ, nếu không ngoài dự đoán thì chắc là Vu Phàm Đinh, ban đầu anh ra tay giết Vu Phàm Đinh, gây nên xôn xao lớn, vốn tưởng rằng nhà họ Vu chắc chắn sẽ nhanh chóng ra tay giết anh, nhưng không ngờ sự việc qua lâu như vậy, nhà họ Vu mới phản ứng lại.
“Không sai, Vu Phàm Đinh bị cậu giết chết, phu nhân nhà họ cả ngày nước mắt đầm đìa, Vu phu nhân có ơn với tôi nên hôm nay tôi đến đây để lấy mạng cậu”.
Người đàn ông râu quai nón nghiêm nghị nói, như thể chuyện này vô cùng quan trọng với ông ta.
“Xem ra, nhà họ Vu cuối cùng vẫn tìm đến”.
Tần Lâm cười nói.
“Giết người đền mạng, nợ tiền phải trả, đây là lẽ thường tình! Tiêu Tác tôi hôm nay đến đây chính là để lấy mạng cậu”.
Giọng Tiêu Tác vô cùng bình tĩnh, nhưng lại mang theo áp lực vô cùng lớn, khiến người ta phải dè chừng, không dám nói một lời.
“Thực lưc của ông rất mạnh, xem ra hôm nay tôi đã gặp được đối thủ rồi, nhưng ông vẫn chưa đủ tư cách để lấy mạng tôi”.
Tần Lâm mỉm cười, không e dè đối diện với sự uy hiếp của Tiêu Tác.
“Cậu cũng rất mạnh, nhưng hiệp khách râu xồm tôi chưa bao giờ thất bại, trên đất Hoa Hạ này, người có thể khiến tôi cúi đầu, chỉ đếm trên lòng bàn tay mà thôi”.
“Thật trùng hợp, vậy hôm nay ông có thể phải thất bại rồi”.
Tần Lâm nhún vai nói.
“Cậu tự tin thế?”
Tiêu Tác cũng cười vang, đứng ôm ngực không ngừng lắc đầu.
“Được, vậy hôm nay sẽ chiến đấu với cậu, nếu cậu thắng thì vị trị số tám bảng Hổ của tôi sẽ nhường cho cậu”.
Hạng tám bảng Hổ!
Tần Lâm hít một hơi thật sâu, sắc mặt nghiêm túc, năm xưa sư phụ nói với anh, cả Hoa Hạ có vô số cao thủ, nhưng người đứng trên đỉnh kim tự tháp thật sự chỉ có mấy người.
Bảng Hổ là bảng danh sách mạnh thứ hai Hoa Hạ, người có thể tiến vào bảng này đều là những cao thủ hàng đầu, cho dù là sư phụ cũng chỉ có thể vào hạng sáu mà thôi.
Còn trên bảng Rồng, hầu hết đều là cao thủ cấp thần, mười cao thủ của bàng Rồng, ai nấy đều có thể một mình tiêu diệt một quân đoàn, tất cả đều không phải nói quá, bọn họ thậm chí còn vượt qua giới hạn con người.
Bản thân anh khi còn nhỏ đã từng chạy theo hỏi sư phụ vô số lần, nhưng sư phụ cũng không nói cho anh biết, chỉ cảnh cáo anh, sau này nếu gặp phải cao thủ bảng Rồng, thì mau mau chạy trốn thật xa.
Nếu nói bảng Hổ là đỉnh cao của con người, thì bảng Rồng là đỉnh cao của thần.
Nhưng sự phụ càng như vậy thì Tần Lâm lại càng tò mò.
Nghe nói cao thủ bảng Hổ đã là sự tồn tại mà cả giới võ lâm đều phải nể phục rồi chứ đừng nói đến những cao thủ trong bảng Rồng.
Trên đất Hoa Hạ, ngoạ hổ tàng long, ẩn giấu nhiều cao thủ, Tần Lâm không hề nghĩ đó là hoang đường, thực lực của sư phụ không phải nói nhiều, Tần Lâm cũng vô cùng kính sợ, nhưng đến ông ấy cũng mới chỉ có thể vào hạng sáu bảng Hổ, thì có thể thấy sự cạnh tranh trong bảng Rồng, Hồ khủng khiếp cỡ nào.
Cho dù là bảng Rồng hay bảng Hổ thì trong mắt Tần Lâm cũng đều chỉ là truyền thuyết mà thôi, ngoài sư phụ, anh chưa từng thấy cao thủ bảng Hổ ngoài đời thực bao giờ.
Hôm nay gặp hiệp khách râu xồm này, thật sự đã khiến Tần Lâm cảm nhận được hai chữ uy hiếp.
Kẻ mạnh không cần nhiều lời!
Một ánh mắt, một động tác đã khiến người ta phải rùng mình.
Hiệp khách râu xồm – Tiêu Tác này chính là người như vậy, Tần Lâm biết nếu bản thân anh không đả thông sáu kinh mạch thì có thể anh đã bị áp chế khi đối diện với người này.
Cho dù là thế, thì trận chiến này đối với anh mà nói, vẫn vô cùng gian nan!
“Ông quả thực rất mạnh, nhưng tôi cũng không hề tầm thường, có lẽ qua trận đấu hôm nay, tôi có thể kiểm tra được thực lực của mình mạnh đến cỡ nào”.
Trong ánh mắt Tần Lâm tràn đầy tinh thần chiến đấu, cho dù thực lực Tiêu Tác vô cùng mạnh, xếp hạng tám bảng Hổ, nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ lùi bước.
Đả thông sáu kinh mạch, Tần Lâm hiện giờ đã không còn là kẻ tầm thường nữa.
Đối đầu với Tiêu Tác, tinh thần chiến đấu của anh cao đến kinh ngạc, nếu có thể đánh bại Tiêu Tác, vậy thì bản thân anh chính là cao thủ hạng tám bảng Hổ rồi?
Sư phụ mới hạng sáu, đến lúc đó không biết sư phụ có cảm thấy vui mừng không?
Sư phụ, bây giờ người đang ở đâu vậy?
Trong lòng Tần Lâm luôn nhớ sư phụ, không biết giờ sư phụ có còn tại thế không.
“Tuổi trẻ ngông cuồng, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, tốt là có thể kích thích bản thân không ngừng tiến bộ, còn xấu là không biết thực lực bản thân đến đâu”.
Ánh mắt Tiêu Tác dần nghiêm lại, khóa chặt lên người Tần Lâm, tinh thần chiến đấu tràn ngập trong ánh mắt.
“Muốn chiến đấu với tiền bối một trận, nhưng không muốn thua!”
Đối mặt với cao thủ hạng tám bảng Hổ như Tiêu Tác lại không hề sợ hãi, đấy mới là điều khiến Tiêu Tác ngạc nhiên.
So về thực lực, Tiêu Tác vẫn chiếm ưu thế lớn hơn, bởi vì kinh nghiệm của ông ta là điều Tần Lâm không có, hơn nữa những cuộc chiến trước đây của ông ta đều là cuộc chiến sống còn, đối thủ ngang tài ngang sức, mới có thể biến bản thân đột phá, không ngừng lớn mạnh.
Còn Tần Lâm gặp Tiêu Tác, hai kẻ mạnh đấu nhau, đây chính là một món quà lớn với Tần Lâm, nhưng cũng đi kèm với đó là nguy cơ cái chết.
Kẻ mạnh chưa bao giờ sợ sống chết!
Cho dù hiệp khách râu xồm mạnh như vậy, thực lực của Tần Lâm cũng không hề yếu, càng đả thông nhiều kinh mạch, sức mạnh của anh càng mạnh đến kinh ngạc. Mặc dù đây là nguyên nhân chủ chốt, nhưng kinh nghiệm cũng là một yếu tố quan trọng quyết định thắng thua.
Hai người giao đấu với nhau mấy chục chiêu, khó phân thắng bại, Tần Lâm càng đánh càng hăng, đây mới là trận chiến thực sự.
Hạng tám bảng Hổ quả nhiên danh bất hư truyền!
Tiêu Tác chưa từng gặp người nào liều mạng như vậy, trong trận chiến này, Tần Lâm hoàn toàn coi mình là cái bao cát, không hề để ý đến thương tích của mình, mà xông lên chiến đấu bất chấp bị thương chỉ để giành phần thắng.
“Đánh hay lắm!”
Tiêu Tác thích nhất là những trận chiến thế này, nhưng tiết tấu của Tần Lâm lại khiến ông ta thấy được thế nào là tuổi trẻ sức khỏe như hổ.
Ông ta đã gần năm mươi rồi, mặc dù cũng được coi là tuổi tráng kiện nhưng không thể bằng Tần Lâm, đúng là nghé con không sợ hổ, chung quy lại vẫn kém một bậc.
Tiêu Tác thắng ở kinh nghiệm, đây là điều Tần Lâm không thể so sánh, vì vậy hai người so đấu mấy chục chiêu vẫn chưa phân thắng bại.
Nắm đấm của Tần Lâm nhanh như chớp, mạnh như núi.
Lúc này, ưu điểm của cao thủ huyết mạch đã được thể hiện, khí tức của Tần Lâm vô cùng vững chắc, tốc độ cũng vô cùng nhanh, cộng thêm huyết mạch thông suốt không trở ngại, ngoài hai mạch Nhâm Đốc, tất cả đều đã được đả thông, nguồn sức mạnh như bất tận, không hề rơi vào thế bị động.
Điểm này, Tiêu Tác không sánh kịp, ông ta cũng là cao thủ huyết mạch, nhưng mới đả thông ba kinh mạch. Lúc này, nếu chỉ đấu sức mạnh với nhau, ông ta chắc chắn không thể nào bằng Tần Lâm, tuổi trẻ tráng kiện, khỏe mạnh như hổ xuống núi.
Nhưng kinh nghiệm và thủ đoạn của Tiêu Tác vượt xa Tần Lâm.
Đả thông kinh mạch, trở thành cao thủ huyết mạch, thành kẻ mạnh chân chính, đó chỉ là một mặt mà thôi. Muốn trở thành cao thủ tuyệt đỉnh bắt buộc phải dung hòa sức mạnh huyết mạch và bản lĩnh bản thân. Đả thông kinh mạch không phải là con đường duy nhất trở thành kẻ mạnh, vì thế người chỉ đả thông ba kinh mạch như Tiêu Tác mới có thể đánh tới đánh lui với Tần Lâm.
“Cậu cũng là cao thủ huyết mạch?”
Sắc mặt Tiêu Tác khẽ thay đổi, không ngờ Tần Lâm lại đã đả thông kinh mạch, trở thành cao thủ huyết mạch. Cao thủ huyết mạch chính là điều kiện cơ bản để tiến vào bảng Hổ, nếu không thể đả thông kinh mạch, trở thành cao thủ huyết mạch thì không thể có được sức mạnh và tốc độ như vậy. Khi Tiêu Tác ba mươi bảy tuổi mới đả thông kinh mạch thứ nhất, nhưng người thanh niên này trông chỉ mới hai mươi mấy mà thôi, điều này thực sự đáng kinh ngạc.
“Đúng thế, một cao thủ tam mạch như ông muốn đánh thắng tôi là chuyện không thể nào!”
Tần Lâm mỉm cười giễu cợt, nắm đấm lại đánh xuống như vũ bão, lúc này cuối cùng Tiêu Tác đã chịu không nổi.
Thận trọng từng bước lùi về phía sau không ngừng, Tiêu Tác biết được Tần Lâm cũng là cao thủ huyết mạch thì càng không dám xem thường.
Sức mạnh và tốc độ của cao thủ huyết mạch vượt xa người thường, vì thế đả thông huyết mạch mới là điều quan trọng nhất.
Mặc dù cao thủ huyết mạch không phải là tiêu chuẩn đánh giá kẻ mạnh, nhưng không đả thông huyết mạch, bạn căn bản không xứng trở thành cao thủ bảng Hổ.
“Không thể nào, sao cậu biết tôi đã đả thông ba kinh mạch?”
Tiêu Tác vô cùng ngạc nhiên, chỉ trong thời gian giao đấu ngắn ngủi mà Tần Lâm đã biết ông ta là cao thủ tam mạch, chuyện này quá đáng sợ đi?
Chẳng lẽ Tần Lâm là cao thủ tứ mạch? Đó là chuyện không thể nào, Tần Lâm mới bao tuổi chứ.
Không thể nào, chắc chắn không thể!
“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng! Xem ra hạng tám bảng Hổ cũng chỉ như vậy mà thôi”.
Khóe miệng Tần Lâm nhếch lên nở một nụ cười nhạt, sau khi giao đấu mấy chục chiêu với Tiêu Tác, anh đã tiến bộ rất nhiều. Giao đấu với một cao thủ bảng Hổ trăm trận trăm thắng thế này chính là thu hoạch lớn nhất của Tần Lâm, anh tuyệt đối không thể bỏ qua một bia đấu sống miễn phí thế này được!
Tiêu Tác đã bị Tần Lâm chọc giận, sắc mặt cũng tối sầm lại, ông ta bao nhiêu năm nay chưa từng bị mất mặt như thế, uy danh của hạng tám bảng Hổ tuyệt đối không thể đánh mất!
Làn này ông ta đến để giết Tần Lâm, chứ không phải để so đấu, nhưng Tiêu Tác cũng có tôn nghiêm của mình, phải nhanh chóng giải quyết Tần Lâm!
Tiêu Tác lui lại, rút thanh đao to từ sau lưng ra, vung một nhát như mang theo một trận cuồng phong khủng khiếp, quét qua ngàn quân.
“Thanh đao này tên là Đại Độn Đao, số người chết dưới nó không dưới một trăm người, hôm nay, cậu có thể chết dưới nó cũng coi như là một niềm vinh hạnh”.
Sát khí của Tiêu Tác bỗng chốc bùng phát, thanh đao vung lên uy lực vô cùng!
Tần Lâm lui lại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, đối diện với một thanh đao khủng bố như thế, không ai dám cứng đầu tiếp chiêu cả.
Vung đao ngang dọc, tưởng như lộn xộn tùy ý, nhưng lại mang sức mạnh công phá khủng khiếp, có cảm giác như chém trúng là chết, chạm vào là đau.
Tiêu Tác vô cùng tự tin, thanh đao này vung lên bất khả chiến bại!
Lần này, xem tôi giết chết tên nhóc cậu thế nào!
Tần Lâm nhíu mày, nhanh chóng lui về sau, búng ngón tay, thanh kiếm ẩn – Thất Tinh Long Uyên lập tức hiện ra, hiên ngang hướng lên trời!
“Tôi thua rồi...”
“Tôi thua rồi.... ha ha ha!”
Tiêu Tác cười nói, sắc mặt vô cùng cô độc! Không ngờ người thua lại là ông ta, nhiều năm như vậy, cuối cùng ông ta đã bị đánh bại rồi, nhưng lại bị thua bởi một cậu thiếu niên.
Một lúc sau, Tiêu Tác đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Lâm.
“Vì sao không giết tôi?”
“Giết ông thì tôi được gì?”
Tần Lâm thoáng cười, sau đó thu kiếm lại.
“Nhưng tôi đến để giết cậu mà”.
Tiêu Tác trầm giọng nói.
"Ông có nguyên tắc của ông, còn tôi có đạo đức của tôi”.
Tần Lâm lãnh đạm nói.
“Hạng tám bảng Hổ, xem ra tôi không xứng rồi”.
Tiêu Tác tự giễu cợt, trong lòng cảm thấy đầy đau khổ, không ngờ bản thân lại thất bại, hơn nữa còn thất bại hoàn toàn.
"Tôi nợ cậu một mạng”.
Tiêu Tác nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng vạm vỡ vẫn không thể che giấu được vẻ cô đơn kia, cuối cùng ông ta biến mất vào màn đêm.
"Nhà họ Vu ở thủ đô, nếu các người đã muốn giết tôi thì đừng trách, sẽ có ngày tôi khiến cho các người phải trả giá”.
Ánh mắt Tần Lâm vừa sắc như dao vừa lạnh như băng.
........
Nhà họ Chu.
Một chiếc Rolls Royce dừng trước cổng nhà họ Chu, bỗng một thanh niên dáng người cao thẳng, khuôn mặt lạnh lùng bước xuống xe.
Anh ta mặc một bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính râm, dáng người vạm vỡ, trông vô cùng lạnh lùng, sắc mặt hết sức u ám.
Nhìn thấy đám bảo vệ đều quấn đầy băng, ánh mắt của người đàn ông ngay lập tức đanh lại, tức đến mức không thở được.
“Thứ khốn kiếp! Dám động vào người nhà họ Chu tao, chán sống rồi hả”.
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi hét lên.
“Đại thiếu gia về rồi!”
“Đại thiếu gia về rồi!”
Người nhà họ Chu vô cùng kích động, cứ kêu lên trước đã.
Trong toàn bộ đại sảnh nhà họ Chu, lúc này mọi người đã tập trung đông đủ, tất cả đều do phụ nữ hỗ trợ, một số người trong số họ không thể xuống giường cũng không thể đến họp đại sảnh.
“Ông nội! Ông...”
Chu Khuê An hoàn toàn sốc, ngay cả ông nội cũng bị đánh đến mức này, băng bó khắp cả người, trong sảnh lớn không hề bỏ ghế mà là mấy chục chiếc giường, người không gãy tay thì gãy chân, tất cả bọn họ đều bị thương nặng.
"Chuyện này... sao có thể, chuyện này..."
Chu Khuê An siết chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.
Trước khi quay về, anh ta hoàn toàn không thể ngờ lại có kết quả như vậy, nhưng khi nhìn thấy nhà họ Chu thì Chu Khuê An mới hoàn toàn sửng sốt.
Làm gì có lý nào như vậy, tất cả người nhà họ Chu đều bị đánh đến tàn phế, tất cả đàn ông trong nhà hoàn toàn thê thảm, bọn họ đều trở thành người tàn tật, hơn nữa còn là tàn tật suốt đời.
Vậy cũng được sao? Chẳng phải đang coi nhà họ Chu dễ bị bắt nạt à? Muốn làm gì thì làm ư?
Chu Khuê An chưa từng tức giận như vậy bao giờ, hơn nữa còn nghe nói Chu Vô Cực, người bạn thân nhất của anh ta từ nhỏ đã chết!
Bản thân đi xa ngần ấy năm, cũng đã ba năm không gặp Chu Vô Cực rồi, nhưng anh ta không ngờ lần này trở về lại chính là một lời chia tay giữa hai người bọn họ.
Chuyện ngày xưa dâng trào trong lòng, lúc này Chu Khuê An vô cùng tức giận, anh ta hận không thể chém tên đã giết Chu Vô Cực thành trăm nghìn mảnh!
Chu Vô Cực chết rồi, nhà họ Chu hoàn toàn bị đánh tàn phế, đối với những người luyện võ mà nói thì đều đã trở thành người tàn tật, còn đau hơn cái chết, hơn nữa nhà họ Chu cũng đã mất sạch thể diện, hoàn toàn trở thành trò cười ở thành phố Đông Hải, làm thế nào mà một đám tàn tật có thể trở thành thủ lĩnh của gia tộc võ đạo ở thành phố Đông Hải được chứ?
Mọi người trong nhà họ Chu lúc này đều ủ rũ, trông vô cùng khó coi, khi nhìn thấy Chu Khuê An tiến tới, trong lòng lập tức dâng trào căm phẫn, cuối cùng cũng có người có thể làm chủ cho bọn họ.
"Khuê An, ông rất vui vì cháu đã quay trở lại, lần này cháu nhất định phải báo thù cho nhà họ Chu chúng ta đấy”.
Khuôn mặt già nua của Chu Thái Lai đầy tâm sự, chuyện này đối với ông ta quả là một đả kích lớn, mọi thứ ập đến quá nhiều khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, liệu nhà họ Chu có bị hủy trong tay của mình hay không?
Chu Thái Lai khó mà tưởng tượng được, không ngờ nhà họ Chu lại bị tiêu diệt trong tay Tần Lâm, hơn nữa còn hoàn toàn không hề có sức phản kháng, bây giờ chỉ có Chu Khuê An mới có thể giải oan được cho nhà họ Chu.
"Ông nội đừng lo, bất kể là ai, cháu hứa với ông nhất định sẽ để hắn chết không có chỗ chôn! Mối thù của Vô Cực, nợ máu phải trả bằng máu, hắn sẽ phải đền cho nỗi nhục mà nhà họ Chu phải chịu đựng, cháu sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết!”
"Khuê An, cháu đã về rồi, nhà họ Chu chúng ta sẽ được cứu, cháu nhìn xem, chúng ta đã bị tên khốn kiếp kia đánh đến mức nào, có mất mặt không cơ chứ”.
"Đúng thế, thù này không báo thì không phải quân tử! Thể diện nhà họ Chu, uy nghiêm của võ đạo thế gia, tất cả đều đã tan tành rồi”.
"Khuê An, cháu nhìn đi, không ai trong chúng ta có thể chống đỡ được nữa, tất cả chúng ta đều đã trở thành người tàn phế, Tần Lâm này ra tay quá độc ác, người nhà họ Chu chúng ta có dây gì vào hắn chứ? Đã vậy hắn còn nói bản thân rất nhân từ rồi, nếu không thì hắn cũng đã giết hết tất cả chúng ta”.
"Thằng chó! Thật quá kiêu ngạo, chỉ tiếc rằng chẳng có ai trong chúng ta là đối thủ của hắn. Tất cả đều bị hắn đánh cho ra bã, thằng bé Vô Cực cũng chỉ mới hơn hai mươi, không ngờ lại bị Tần Lâm giết chết”.
"Cậu chưa thấy Vô Cực chết thảm như thế nào đâu, đầu của anh ấy bị đá đến nổ tung”.
Người này nói một tiếng người kia nói một tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận và khó chịu, người nhà họ Chu thật sự đã nổi điên, bọn họ hận không thể ngũ mã phanh thây Tần Lâm ra, nếu vậy thì cũng chưa chắc sẽ làm cho bọn họ nguôi ngoai được.
Bây giờ bọn họ đã có người chống lưng, nên càng cảm thấy kích động không nói nên lời, chỉ có Chu Khuê An mới có thể báo thù cho bọn họ.
Chu Khuê An thực sự là người mạnh nhất trong nhà họ Chu, tuy còn trẻ nhưng địa vị và thực lực của anh ta đều không ai sánh được, hôm nay Chu Khuê An đến để báo một mối thù.
“Đủ rồi!”
Chu Khuê An thấp giọng quát lên, khiến cho tất cả mọi người lập tức im bặt, lúc này Chu Khuê An đã vô cùng tức giận, cái chết của Chu Vô Cực, cảnh tan hoang của nhà họ Chu, tất cả đều đang kích thích anh ta, hôm nay nhất định phải đi giết Tần Lâm!
"Ông nội đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ không để nhà họ Chu khổ sở vô ích, mọi việc còn lại cứ giao cho cháu”.
Chu Khuê An trầm giọng nói.
"Được! Tốt, tốt lắm! Cháu trai của ông đúng là có tiền đồ, nhà họ Chu chúng ta trơ mắt nhìn Vô Cực chết mà không làm được gì, bây giờ cháu đã quay lại, cuối cùng chúng ta cũng có người chống lưng rồi”.
"Chỉ cần một bước nữa thôi, chắc có thể sẽ trở thành cao thủ huyết mạch”.
Chu Khuê An đứng khoanh tay nói.
Người nhà họ Chu ở xung quanh đều thay đổi sắc mặt, chỉ còn một bước nữa là có thể tới được cao thủ huyết mạch sao? Đó là niềm khao khát của bao nhiêu người chứ, cho dù có là tổ tiên của nhà họ Chu, thì trong vòng cả trăm năm cũng chỉ có một người đạt tới cảnh giới cao thủ huyết mạch.
"Tôi xin lấy danh dự của Chu Khuê An mình ra để thách đấu với Tần Lâm, ba ngày sau tại võ quán Đông Sơn, tôi sẽ mời người của ba gia tộc lớn cùng nhau đến xem trận chiến”.
Chu Khuê An liền xoay người rời đi, người nhà họ Chu tỏ ra vô cùng kích động, có Chu Khuê An thì bọn họ nhất định có thể báo thù rửa hận được rồi.
"Lần này nhà họ Chu chúng ta có hy vọng rồi, bây giờ Khuê An cũng coi như là một nửa cao thủ huyết mạch, tên Tần Lâm kia sẽ chết chắc cho xem!"
"Đúng vậy, cục tức này cuối cùng cũng nuốt xuống được, nếu không thì ông đây sẽ nghẹn cả đời này mất”.
"Đúng thế, tên khốn Tần Lâm này có chết trăm lần cũng không đủ”.
"Khuê An muốn đánh một trận sống mái với hắn ta, để báo thù được cho nhà họ Chu, để tôi xem tên nhóc này có dám tới hay không”.
Tất cả người nhà họ Chu đều hô hào, trong mắt bọn họ mà nói thì Tần Lâm chết chắc rồi, căn bản không còn cơ hội sống sót nào.
Chu Khuê An chính là biểu tượng của nhà họ Chu, là đỉnh cao võ đạo của bọn họ ở thành phố Đông Hải này!
Lần này Chu Khuê An không chỉ muốn giết Tần Lâm để báo thù cho nhà họ Chu, mà còn muốn để cho mọi người biết được, nhà họ Chu mới là bá chủ thực sự, còn hai gia tộc kia chỉ là lệ thuộc mà thôi, phải cho bọn họ biết rõ địa vị của mình, vậy thì sau này nhà họ Chu mới có thể sai bảo được.
"Để không xảy ra sơ hở, bây giờ ông sẽ liên lạc với người đứng đầu của nhà họ Diệp và nhà họ Sầm”.
Chu Thái Lai suy nghĩ một lúc rồi bấm điện thoại trên tay.
.......
Tại y quán, Tần Lâm đang khám cho bệnh nhân, anh vẫn đang tìm cách để chữa khỏi bệnh cho Chúc Linh Linh.
Đột nhiên, người chuyển phát nhanh mang đến một bức thư.
"Xin chào, cho hỏi anh Tần Lâm là ai?"
Tần Lâm gật đầu với người chuyển phát nhanh.
"Đây là một bức thư do Chu Khuê An của nhà họ Chu gửi đến, yêu cầu anh Tần phải đích thân mở ra xem”.
“Chu Khuê An?”
Sau khi Tần Lâm nhận thư, anh lập tức chau mày, sau đó xé bìa ra.
“Thư khiêu chiến!”
Chữ rất to và rõ ràng, được viết bằng móc câu sắt, xem ra là có ý sống mái rồi đây.
"Ba ngày sau tại võ quán Đông Sơn, ba đại gia tộc cũng sẽ tới xem, ngay đúng ngọ sẽ quyết đấu, không chết không ngừng - Chu Khuê An!"
Tần Lâm khẽ cười, người nhà họ Chu à? Thật nực cười, đã bị đánh đến mức không còn sức để chống trả, đúng là anh có vẻ đã quá nhân từ với bọn họ rồi, không ngờ bọn họ vẫn còn muốn trả thù.
Lúc đầu ngoài Chu Vô Cực ra thì Tần Lâm không giết ai cả, vì anh không muốn gây ra quá nhiều phiền phức, oan có đầu nợ có chủ, nếu ban đầu bọn họ ngoan ngoãn giao Chu Vô Cực ra thì anh cũng đã không đại khai sát giới đánh bọn họ đến tàn phế rồi, nhưng bây giờ bọn họ lại đòi báo thù ư?
Xem ra đó cũng là người trong nhà họ Chu, nếu không thì sao lại muốn lôi lại chuyện này chứ.
"Hay lắm nhà họ Chu, không cho ngươi một bài học thì các người sẽ không biết ai mới thực sự là bá chủ của thành phố Đông Hải”.
Tần Lâm chế nhạo, tam đại gia tộc sao? Xem ra không chỉ có mỗi nhà họ Chu, lần này anh nhất định sẽ để cho bọn họ khuất phục hoàn toàn.
Có một số người chưa từng bị đánh thì tuyệt đối sẽ không biết mình yếu đuối đến mức nào, người nhà họ Chu vốn tự cao tự đại, bây giờ lại còn muốn tự tay dâng hiến thiên tài của gia tộc cho anh.
Còn hai gia tộc kia thì đã là ngọn đèn sắp tắt rồi, thư khiêu chiến này không chỉ là một lá thư khiêu chiến bình thường, mà là một trận đấu sinh tử!
Không có thắng thua, chỉ có sống chết, đây chính là trận quyết chiến.
Lúc này, Tần Lâm liền nhận được gọi của Trác Y Nhiên.
“Tần đại sư, dạo này thế nào rồi? Tôi là Trác Y Nhiên đây!"
Giọng nói nhẹ nhàng của Trác Y Nhiên lại vang lên bên tai Tần Lâm.
"Cô thần thông quảng đại đấy, ngay cả tôi cũng có thể tìm được”.
Tần Lâm cười nói.
"Tần đại sư là ai chứ? Tôi muốn tìm Tần đại sư thì đã có rất nhiều người biết, cũng không phải là việc mò kim đáy bể”.
Trác Y Nhiên cười nói.
“Nói đi, có chuyện gì thế”.
"Lúc trước tôi đã đề cập với Tần đại sư về việc luyện binh lính, tôi nghĩ Tần đại sư chắc sẽ không từ chối nhỉ? Yên tâm đi, tôi sẽ trả công hậu hĩnh, hơn nữa chúng ta sẽ tặng cho Tần đại sư một huy chương danh dự, có nghĩa là được chính thức công nhận và ủy quyền, đến lúc đó cậu sẽ được phong quân hàm làm giáo quan Tần”.
Trác Y Nhiên nghiêm túc nói.
"Xem ra tôi không có lý do gì để từ chối rồi”.
Tần Lâm không khỏi mỉm cười.
"Vậy thì tốt, ba ngày nữa tôi đến đón cậu, giáo quan Tần!"
Nói xong, Trác Y Nhiên lập tức cúp điện thoại.
Ba ngày sau, Tần Lâm sẽ một mình đi đến võ quán Đông Sơn, đây là võ quán lớn nhất ở thành phố Đông Hải, lớn bằng cả sân bóng rổ trong nhà, vô cùng rộng rãi, đây cũng là nơi mà rất nhiều người học võ thích đến.
Tề Đông Sơn, với tư cách là người sáng lập ra võ quán Đông Sơn, ông ta cũng được công nhận là một cao thủ võ đạo ở thành phố Đông Hải, tuy không ngang hàng với ba gia tộc lớn nhưng ông ta cũng là bậc tiền bối đáng kính trọng của giới võ thuật ở đây, ông ta được các học trò kính nể và vô cùng tôn trọng..
Lúc này, võ quán Đông Sơn đã có hơn ba trăm người đến, mỗi gia tộc đều có một trăm tám mươi người gồm nhà họ Diệp, nhà họ Sầm và nhà họ Chu! Hơn nữa còn có bảy tám mươi đệ tử của võ quán Đông Sơn, tất cả đã dàn trận đầy đủ.
Khi Tần Lâm xuất hiện ở trước cửa võ quán Đông Sơn, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía anh, hàng trăm con mắt đan xen vào nhau, ai nấy đều tràn đầy chiến ý.
Ở ngay giữa võ đài, trong bán kính hai mươi mét, chỉ có một người đang đứng đó.
Anh ta mặc một bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn, đứng khoanh tay, trông vô cùng mạnh mẽ và ngang ngược!
Thân phận của Chu Khuê An không hề tầm thường, tuy anh ta đã rời khỏi nhà họ Chu để đến thủ đô, nhưng anh ta vẫn là người mạnh nhất trong tam đại gia tộc, không ai có thể so sánh được.
"Đúng vậy, nếu nhà họ Chu có thể trừng trị tên súc sinh này thì có thể coi như là diệt trừ đại họa cho võ đạo ở thành phố Đông Hải chúng ta!"
Sầm Đông Phương nói với vẻ nghiêm túc, nhà họ Sầm tuy không phải bị Tần Lâm giết, nhưng cũng bị anh trấn áp, trận chiến này bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, ai ai cũng muốn nhìn Tần Lâm chết dưới tay Chu Khuê An!
"Tôi xin lấy danh dự của Chu Khuê An mình ra để thách đấu với Tần Lâm, ba ngày sau tại võ quán Đông Sơn, tôi sẽ mời người của ba gia tộc lớn cùng nhau đến xem trận chiến”.
Chu Khuê An liền xoay người rời đi, người nhà họ Chu tỏ ra vô cùng kích động, có Chu Khuê An thì bọn họ nhất định có thể báo thù rửa hận được rồi.
"Lần này nhà họ Chu chúng ta có hy vọng rồi, bây giờ Khuê An cũng coi như là một nửa cao thủ huyết mạch, tên Tần Lâm kia sẽ chết chắc cho xem!"
"Đúng vậy, cục tức này cuối cùng cũng nuốt xuống được, nếu không thì ông đây sẽ nghẹn cả đời này mất”.
"Đúng thế, tên khốn Tần Lâm này có chết trăm lần cũng không đủ”.
"Khuê An muốn đánh một trận sống mái với hắn ta, để báo thù được cho nhà họ Chu, để tôi xem tên nhóc này có dám tới hay không”.
Tất cả người nhà họ Chu đều hô hào, trong mắt bọn họ mà nói thì Tần Lâm chết chắc rồi, căn bản không còn cơ hội sống sót nào.
Chu Khuê An chính là biểu tượng của nhà họ Chu, là đỉnh cao võ đạo của bọn họ ở thành phố Đông Hải này!
Lần này Chu Khuê An không chỉ muốn giết Tần Lâm để báo thù cho nhà họ Chu, mà còn muốn để cho mọi người biết được, nhà họ Chu mới là bá chủ thực sự, còn hai gia tộc kia chỉ là lệ thuộc mà thôi, phải cho bọn họ biết rõ địa vị của mình, vậy thì sau này nhà họ Chu mới có thể sai bảo được.
"Để không xảy ra sơ hở, bây giờ ông sẽ liên lạc với người đứng đầu của nhà họ Diệp và nhà họ Sầm”.
Chu Thái Lai suy nghĩ một lúc rồi bấm điện thoại trên tay.
.......
Tại y quán, Tần Lâm đang khám cho bệnh nhân, anh vẫn đang tìm cách để chữa khỏi bệnh cho Chúc Linh Linh.
Đột nhiên, người chuyển phát nhanh mang đến một bức thư.
"Xin chào, cho hỏi anh Tần Lâm là ai?"
Tần Lâm gật đầu với người chuyển phát nhanh.
"Đây là một bức thư do Chu Khuê An của nhà họ Chu gửi đến, yêu cầu anh Tần phải đích thân mở ra xem”.
“Chu Khuê An?”
Sau khi Tần Lâm nhận thư, anh lập tức chau mày, sau đó xé bìa ra.
“Thư khiêu chiến!”
Chữ rất to và rõ ràng, được viết bằng móc câu sắt, xem ra là có ý sống mái rồi đây.
"Ba ngày sau tại võ quán Đông Sơn, ba đại gia tộc cũng sẽ tới xem, ngay đúng ngọ sẽ quyết đấu, không chết không ngừng - Chu Khuê An!"
Tần Lâm khẽ cười, người nhà họ Chu à? Thật nực cười, đã bị đánh đến mức không còn sức để chống trả, đúng là anh có vẻ đã quá nhân từ với bọn họ rồi, không ngờ bọn họ vẫn còn muốn trả thù.
Lúc đầu ngoài Chu Vô Cực ra thì Tần Lâm không giết ai cả, vì anh không muốn gây ra quá nhiều phiền phức, oan có đầu nợ có chủ, nếu ban đầu bọn họ ngoan ngoãn giao Chu Vô Cực ra thì anh cũng đã không đại khai sát giới đánh bọn họ đến tàn phế rồi, nhưng bây giờ bọn họ lại đòi báo thù ư?
Xem ra đó cũng là người trong nhà họ Chu, nếu không thì sao lại muốn lôi lại chuyện này chứ.
"Hay lắm nhà họ Chu, không cho ngươi một bài học thì các người sẽ không biết ai mới thực sự là bá chủ của thành phố Đông Hải”.
Tần Lâm chế nhạo, tam đại gia tộc sao? Xem ra không chỉ có mỗi nhà họ Chu, lần này anh nhất định sẽ để cho bọn họ khuất phục hoàn toàn.
Có một số người chưa từng bị đánh thì tuyệt đối sẽ không biết mình yếu đuối đến mức nào, người nhà họ Chu vốn tự cao tự đại, bây giờ lại còn muốn tự tay dâng hiến thiên tài của gia tộc cho anh.
Còn hai gia tộc kia thì đã là ngọn đèn sắp tắt rồi, thư khiêu chiến này không chỉ là một lá thư khiêu chiến bình thường, mà là một trận đấu sinh tử!
Không có thắng thua, chỉ có sống chết, đây chính là trận quyết chiến.
Lúc này, Tần Lâm liền nhận được gọi của Trác Y Nhiên.
“Tần đại sư, dạo này thế nào rồi? Tôi là Trác Y Nhiên đây!"
Giọng nói nhẹ nhàng của Trác Y Nhiên lại vang lên bên tai Tần Lâm.
"Cô thần thông quảng đại đấy, ngay cả tôi cũng có thể tìm được”.
Tần Lâm cười nói.
"Tần đại sư là ai chứ? Tôi muốn tìm Tần đại sư thì đã có rất nhiều người biết, cũng không phải là việc mò kim đáy bể”.
Trác Y Nhiên cười nói.
“Nói đi, có chuyện gì thế”.
"Lúc trước tôi đã đề cập với Tần đại sư về việc luyện binh lính, tôi nghĩ Tần đại sư chắc sẽ không từ chối nhỉ? Yên tâm đi, tôi sẽ trả công hậu hĩnh, hơn nữa chúng ta sẽ tặng cho Tần đại sư một huy chương danh dự, có nghĩa là được chính thức công nhận và ủy quyền, đến lúc đó cậu sẽ được phong quân hàm làm giáo quan Tần”.
Trác Y Nhiên nghiêm túc nói.
"Xem ra tôi không có lý do gì để từ chối rồi”.
Tần Lâm không khỏi mỉm cười.
"Vậy thì tốt, ba ngày nữa tôi đến đón cậu, giáo quan Tần!"
Nói xong, Trác Y Nhiên lập tức cúp điện thoại.
Ba ngày sau, Tần Lâm sẽ một mình đi đến võ quán Đông Sơn, đây là võ quán lớn nhất ở thành phố Đông Hải, lớn bằng cả sân bóng rổ trong nhà, vô cùng rộng rãi, đây cũng là nơi mà rất nhiều người học võ thích đến.
Tề Đông Sơn, với tư cách là người sáng lập ra võ quán Đông Sơn, ông ta cũng được công nhận là một cao thủ võ đạo ở thành phố Đông Hải, tuy không ngang hàng với ba gia tộc lớn nhưng ông ta cũng là bậc tiền bối đáng kính trọng của giới võ thuật ở đây, ông ta được các học trò kính nể và vô cùng tôn trọng..
Thân phận của Chu Khuê An không hề tầm thường, tuy anh ta đã rời khỏi nhà họ Chu để đến thủ đô, nhưng anh ta vẫn là người mạnh nhất trong tam đại gia tộc, không ai có thể so sánh được.
"Đúng vậy, nếu nhà họ Chu có thể trừng trị tên súc sinh này thì có thể coi như là diệt trừ đại họa cho võ đạo ở thành phố Đông Hải chúng ta!"
Sầm Đông Phương nói với vẻ nghiêm túc, nhà họ Sầm tuy không phải bị Tần Lâm giết, nhưng cũng bị anh trấn áp, trận chiến này bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, ai ai cũng muốn nhìn Tần Lâm chết dưới tay Chu Khuê An!
Rõ ràng!
Chu Khuê An đã nhận thua, anh ta biết mình không phải đối thủ của Tần Lâm, tên này chẳng nhẽ thực sự muốn giết anh ta à?
Từ ánh mắt của Tần Lâm, Chu Khuê An biết, mình đoán không sai, tên này muốn giết mình.
Người của tam đại gia tộc đều trố mắt nhìn nhau, bây giờ không ai trong số bọn họ có thể lên trận, bây giờ Tần Lâm nghiễm nhiên trở thành kẻ thù chung của mọi người, ai cũng hận anh đến tận xương tận tủy.
Tần Lâm cười khẩy, trận chiến này vốn là trận chiến sinh tử, bây giờ Chu Khuê An thua rồi, đương nhiên phải chết.
"Đương nhiên là tao muốn giết mày, chẳng nhẽ tao lại không muốn giết mày?"
Giết một kẻ để làm gương!
"Mày không được giết tao, không được giết tao!"
Chu Khuê An tái mét mặt, không ngừng lùi về sau, lông cả người dựng đứng lên, ánh mắt của Tần Lâm đáng sợ quá, trước nay anh ta chưa bao giờ gặp ai có ánh mắt hung hăng đến vậy. Trông vô hại, nhưng vừa ra tay liền có thể đánh tan cả đoàn quân.
Một quyền, một chưởng là khiến cho anh ta không biết trốn vào đâu.
Tần Lâm không ngừng bước chân, tiếp tục đi qua chỗ Chu Khuê An.
"Tại sao tao không được giết mày? Đây là trận chiến sinh tử, là mày gửi chiến thư cho tao, mày thua rồi, tao giết mày, đó là đạo lý hiển nhiên".
"Thua rồi... thực sự thua rồi..."
Chu Thái Lai cảm thấy bất an, sắc mặt khó coi, Chu Khuê An là hy vọng duy nhất của nhà họ Chu bây giờ, là người nối dõi duy nhất, không thể chết được, Tần Lâm mà giết Chu Khuê An thì không ổn.
Chu Khuê An trầm giọng nói.
"Người học võ phải có lòng nhân hậu! Mày mà giết tao, thì mày sẽ gặp trở ngại trong việc tu hành".
Tần Lâm cười nhạt.
"Thật không? Tao thật sự không quan tâm đến cái này, tao chỉ biết nếu tao không giết mày, mày nhất định còn kéo dài chút hơi tàn, nhà họ Chu bọn mày vĩnh viễn không lấy đây làm bài học đâu".
"Vậy nên mày phải chết!"
Tần Lâm hoàn toàn không quan tâm đến Chu Khuê An, nhưng lúc này tất cả mọi người ở đây đều đứng lên.
Chu Thái Lai nổi giận nhìn Tần Lâm, may mà ông ta đã sớm chuẩn bị, liên hợp với hai gia chủ của hai đại gia tộc là Diệp Trình Tiền và Sầm Đông Phương, hơn nữa có Tề Đông Sơn ở đây, nếu Tần Lâm mà muốn giết người, thì tất cả mọi người sẽ hợp lực tấn công.
Thực lực của Tần Lâm quá mạnh, đủ để uy hiếp địa vị của tam đại gia tộc ở Đông Hải. Tam đại gia tộc và Tần Lâm không thể cùng tồn tại, Tề Đông Sơn nhất định sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn, ông ta là người có thế lực nhất trong tam đại gia tộc. Mặc dù sự tồn tại của Tần Lâm tạm thời không ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, nhưng anh đã phá vỡ thế cân bằng ở thành phố Đông Hải, Tề Đông Sơn không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhất định sẽ giúp sức đối phó với Tần Lâm.
"Sao vậy? Muốn tấn công tập thể tôi hả? Có vẻ như đám võ đạo thế gia mấy người đều là lũ cá mè một lứa, ha ha ha".
Tần Lâm lắc đầu, cười vào mặt đám người này. Bây giờ Chu Khuê An đánh không lại anh, bọn họ muốn cùng xông lên, để tạo uy hiếp cho anh, ba trăm người cùng ra tay thì đến một con ruồi cũng không bay ra nổi, hoàn toàn không có cơ hội bỏ chạy.
Bây giờ võ quán Đông Sơn này đã bị bao vây chặt rồi.
Chu Khuê An thua rồi, nhưng võ đạo thế gia bọn họ không thể thua, chắc chắn không được phép thua, bọn họ thua không nổi, tiếp tục thua, thì sẽ bị Tần Lâm cưỡi lên đầu lên cổ.
Lúc này Tần Lâm đương nhiên đã trở thành kẻ thù chung của tất cả các gia tộc võ đạo, đám người này đã không còn quan tâm đến đạo lý nữa, chúng chỉ muốn giết chết Tần Lâm thôi, cho dù có phải dùng mấy thủ đoạn hèn hạ thì sao chứ?
Bọn họ có thể thua, nhưng Tần Lâm nhất định phải chết, chỉ cần Tần Lâm chết, bọn họ mới có cơ hội để chiếm lại Đông Hải, bọn họ luôn muốn làm hoàng đế đất Đông Hải này, tất cả những người chắn ngang con đường lợi ích của họ đều phải chết! . ngôn tình ngược
Tề Đông Sơn âm trầm nói, khoanh tay đứng giữa Tần Lâm và Chu Khuê An.
"Tần Lâm không có võ đức, mặc dù cậu thắng nhưng cậu nên biết giới hạn, tại sao có muốn ra tay giết người? Nếu như hôm nay cậu dám động vào một cọng lông của đại thiếu gia nhà họ Chu, chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu".
"Ai dám chắn đường tôi, tôi giết người ấy!"
"Tên điên to gan, đã là lúc nào rồi mà còn không coi ông Tề ra gì, nhà họ Sầm chúng tôi sẽ không để loại người như này tồn tại, tôi sẽ báo thù thay cho ông Tề, chúng tôi không thể để người của Đông Hải thất vọng được, ông Tề là tiền bối của chúng tôi, tên này không biết tôn trọng bậc tiền bối, giết người như ngóe, tội đáng muôn chết!"
Lúc này Sầm Đông Phương đứng hẳn dậy ra lệnh, tất cả những người sùng bái ông Tề bị Sầm Đông Phương thêm dầu vào lửa, nên càng tức giận hơn, nháy mắt bùng nổ!
"Được, một đám rác rưởi, chỉ biết nói giỏi, các người đúng là u nhọt trong võ đạo thế gia, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho bách tích thắp đèn".
Tần Lâm khịt mũi khinh thường, hôm nay, anh nhất định phải quy hoạch lại trật tự của võ đạo thế gia ở thành phố Đông Hải.
Sầm Đông Phương hùng hồn nói.
"Không cho cậu thắp đèn đấy sao nào? Cậu muốn cắn người ta chắc? Cậu giết Chu Vô Cực là sự thật, giết Diệp Thiên Long cũng là sự thật, đánh nhà họ Sầm là sự thật, ra tay với ông Tề cũng là sự thật, cậu nghĩ thành phố Đông Hải là nhà cậu chắc? Muốn đánh ai thì đánh? Bây giờ còn muốn giết cả Chu thiếu gia, tôi nghĩ cậu muốn chết rồi đấy, thành phố Đông Hải chúng tôi sẽ không để khối u nhọt như cậu tồn tại đâu".
Diệp Trình Tiền cũng đồng ý, người nhà họ Diệp đã muốn ra tay từ lâu rồi.
"Đúng, không thể để người này sống!"
Họ cùng lúc xông lên, cho dù mày có là ông trời thì cũng phải quỳ xuống xin tha mạng.
"Vậy thì còn đợi gì nữa? Vì báo thù cho ông Tề, vì huy hoàng của tam đại gia tộc chúng ta, chúng ta phải giết chết tên này, thay trời hành đạo!"
Chu Thái Lai tuyên bố, tất cả mọi người như được tiếp thêm năng lượng, họ cùng xông lên, bao vây lấy Tần Lâm.
Cả trăm người vây kín võ quán Đông Sơn, bắt đầu lấy nhiều đánh ít.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ là, Tần Lâm quá mạnh, chỉ một quyền mà đã đánh rạp cả hàng, khiến bọn họ không thể chống lại.
Một cước phi ra, cả trăm người ngã.
Lúc này, Tần Lâm đáng sợ như đi vào chỗ không người, liên tục đánh bại hơn trăm người, mà vẫn mạnh mẽ vô song, không hề chậm chễ.
Thực lực thật sự của Tần Lâm khiến tất cả mọi họ kinh sợ, có điều người đông thế mạnh, hơn ba trăm người xông lên cùng lúc, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, ai có thể đánh bại được Tần Lâm nhất định sẽ trở thành anh hùng của toàn bộ thành phố Đông Hải.
Ai mà không muốn được nêu cao tên tuổi, ai mà không muốn bộc lộ tài năng chứ?
Nhưng Tần Lâm đâu có dễ đối phó như vậy, những người này mặc dù cố gắng tấn công nhưng Tần Lâm chỉ tung vài đòn, bọn họ đã ngã rạp cả ra, cả võ quán Đông Sơn đầy tiếng kêu rên thảm thiết, cảnh tượng cực kỳ bi thảm khiến người ta sợ hãi.
Năm mươi người!
Một trăm người!
Một trăm năm mươi người!
Hai trăm người!
Càng ngày càng có nhiều người ngã xuống, bọn họ đâu phải đối thủ của Tần Lâm. Khi bọn họ ngã xuống không dậy nổi, khi bọn họ bị thương nặng, họ mới ý thức được Tần Lâm đáng sợ thế nào.
Anh không phải người mà chính là thần!
Tần Lâm nhàn nhã bước đi, gia tăng tốc độ, sức mạnh không gì sánh kịp, không ai có thể sánh bằng anh, người của võ quán Đông Sơn và tam đại gia tộc liên tiếp ngã xuống, bị đánh đến thương tích đầy mình.
Sầm Đông Phương, Tề Đông Sơn đều kinh hãi, bọn họ không ngờ đối phó với Tần Lâm trẻ tuổi lại tốn nhiều sức lực như vậy, hơn nữa người bên bọn họ lại ngã xuống liên tục, dường như bị đối phương chế ngự?
Sao có thể?
Nói ra chắc không ai tin, Tần Lâm một mình đánh bại tất cả gia tộc võ đạo của thành phố Đông Hải, anh coi cả trăm người như cỏ rác.
Tần Lâm tựa như chiến thần không biết mệt mỏi, từng chưởng đều chứa đựng bên trong sức mạnh kinh khủng, mỗi bước mỗi chiêu, mỗi lần ra tay đều tựa như ông trời, cả trăm người cuối cùng phải nằm dưới chân anh, cả võ quán Đông Sơn trở nên hoang tàn, khắp nơi là người.
Tần Lâm ra tay tựa sấm vang chớp giật, không hề nương tay, cả trăm người dường như đều bị đánh đến mức tàn phế.
Trong mắt bọn họ chỉ còn lại sự khiếp sợ và nỗi tuyệt vọng. Chiêu thức của Tần Lâm khiến cho họ nhìn thấy được ai mới là kẻ mạnh thật sự. Trong mắt Tần Lâm, bọn họ chỉ là lũ rác rưởi thôi!
Người đang sợ hãi nhất ở đây chắc chính là Chu Khuê An, lúc này Tần Lâm đã đi về phía anh ta, đôi mắt lạnh buốt tựa như dao, trong đấy chứa đầy sát khí. Chu Khuê An mặt xám như tro, tim đầy giá rét.
"Tần đại sư, xin hãy nương tay!"
Tần Lâm nhíu mày, khi anh chuẩn bị giết Chu Khuê An, có người xuất hiện sau lưng anh.
"Tần đại sư, xin hãy nương tay!"
Người đến không phải ai khác, chính là Trác Y Nhiên.
"Đội phó Trác, cứu tôi đội phó Trác!"
Chu Khuê Anh như bắt được cọng rơm cứu mạng, kích động hét lên, anh ta cảm giác được hô hấp của mình như bị bóp nghẹt lại, Tần Lâm muốn giết anh ta cũng dễ như trở bàn tay.
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Cô quen hắn?"
Trác Y Nhiên trầm giọng nói.
"Anh ta là người của tôi".
Tần Lâm nói, để không khiến dì hai lo lắng, anh nhất định sẽ không khiến dì Hai thất vọng.
Đường Mẫn trầm giọng nói.
"Vậy... vậy dì nói nhé".
"Dì có một người bạn, mắc bệnh nặng, đang ở thủ đô, bọn dì lâu rồi không gặp, lần này bà ấy đột nhiên liên lạc với dì, dì cũng trở tay không kịp, dì muốn cháu đi khám bệnh cho bà ấy giúp dì, với lại thù lao cũng không rẻ đâu".
"Được, nếu dì đã nói vậy, thì cháu sẽ đi, vừa hay cháu cũng định đi một chuyến xa nhà".
Tần Lâm cười nói, anh còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện chữa bệnh cứu người, đây vốn là chức trách là công việc của anh, cũng là việc anh thích nhất.
Đường Mẫn cẩn thận nói.
"Được rồi, dì gửi địa chỉ cho cháu, cháu phải nhớ kỹ, sau đó đi tìm bà ấy, đến lúc đó sẽ có người đến đón cháu".
"Dì Hai, dì thật sự không sao chứ?"
Tần Lâm nhíu mày, dì Hai dường như đang rất cẩn thận với mình, đây là chuyện trước nay chưa hề có.
Nhưng dì Hai là người thân của mình, sao mình có thể hại dì được, không có mẹ, dì Hai là người thân duy nhất của Tần Lâm.
Nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại, Tần Lâm gật đầu, quay người về nhà chuẩn bị đồ đạc.