Ý Tương Tư Mà Tôi Từng Chôn Sâu

Chương 2




Hoắc Viễn Phàm nhìn vào đáy mắt sáng đen của Tiêu Xán, trong con mắt trong suốt mang theo một tia ngang ngược, tia ngang ngược này, khiến hắn không hiểu mà cảm thấy phẫn nộ, "Tiêu Xán, đừng có dùng ánh mắt như vậy mà nhìn tôi, ý nghĩa duy nhất mà cô còn sống chính là chuộc tội, cô chỉ xứng cho Ni Ni làm trâu làm ngựa."

Lông mi dài của Tiêu Xán khẽ run.

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, Tiêu gia của chúng tôi không có lỗi với Kiều Ni Ni, trái lại, là cô ấy hại chết cha mẹ của tôi."

"Tiện nhân ——" Hoắc Viễn Phàm giận không kìm được, một cái tát ném vào mặt của Tiêu Xán, cả người của Tiêu Xán một lần nữa nằm sấp xuống giường bệnh, nửa khuôn mặt lập tức sưng phồng lên, trong tai cũng ông ông tác hưởng, "Chứng cứ vô cùng xác thực, Tiêu gia các ngươi đã hủy đi cả đời của Ni Ni, chuyện cho tới bây giờ cô còn có mặt mũi mà nói xạo ư?"

Đầu lưỡi của Tiêu Xán gắt gao mà chống vào sau răng cấm, kỳ lạ là, lúc này trong đầu lại có thể thoáng hiện mọi chuyện quá khứ của cô và Hoắc Viễn Phàm, khi đó thật là tốt đẹp đến nổi khiến lòng người rung động.

Cho đến một ngày kia, người bạn cực kỳ thân của cô - Kiều Ni Ni ở nhờ ở nhà bọn họ, nửa đêm đột nhiên khóc la, nói là cha của cô đã cưỡng hiếp cô ấy, từ sau hôm đó, mọi thứ liền đều thay đổi rồi.

Toàn diện bùng nổ tin tức xấu về chủ tịch Tiêu thị xâm hại tình dục, làm cho cổ phiếu của Tiêu thị xuống dốc không phanh, cha của cô bị nhiều kênh truyền thông công khai chinh phạt khiển trách, cuối cùng không chịu nổi áp lực mà nhảy lầu tự sát, và mẹ của cô, sau đó cũng tuẫn tình ở bên cạnh.

Trong một đêm, cô từ đại tiểu thư cao cao tại thượng, biến thành con gái của người phạm tội cưỡng hiếp bị người nhạo báng chửi rủa.

Nhưng sự thật không phải là như thế!

Cha của cô –Tiêu Minh là bị Kiều Ni Ni đổ oan đấy, Kiều Ni Ni hoàn toàn là vu oan giá họa!

Thế nhưng là không ai tin cô, cho dù là Hoắc Viễn Phàm cùng cô cùng nhau lớn lên cũng không tin cô!

Còn chưa đợi cô phản ứng, cánh tay bị kéo lấy, cô bị nài ép lôi kéo mà đưa lại về nhà.

Hai ngày không về, trong nhà nghiễm nhiên là thay đổi lớn, rất có khuynh hướng thay hình đổi dạng.

Kiều Ni Ni thoải thoải mái mái mà nằm trên ghế sa lon ăn quả anh đào mới được đưa ra thị trường, nhìn thấy Tiêu Xán, khuôn mặt cứng đờ lại, lập tức sợ hãi mà ngồi thẳng người nhìn cô, "Xán Xán —— "

Cô ấy đứng dậy chạy đến sau lưng của Hoắc Viễn Phàm, nắm chặt bàn tay lớn của hắn, chớp nháy đôi mắt nai long lanh nước mắt, sợ hãi cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Xán.

Hoắc Viễn Phàm thấy bộ dạng này của cô ấy đau lòng đến tột cùng, "Ni Ni đừng sợ, trong nhà này, Tiêu Xán sẽ là người hầu của em, em có thể tùy ý sai khiến cô ấy, cô ấy không dám làm khó em như thế sao đâu."

Kiều Ni Ni lắc đầu, "Như vậy sao được, Xán Xán không chỉ là chị em tốt của em, còn là vợ của anh a."

Hoắc Viễn Phàm bĩu môi mỏng một cái, "Ni Ni, em chính là quá hiền lành, anh lấy cô ấy, vốn chính là hành hạ cô ấy, cho cô ấy chuộc tội đấy, em không cần mềm lòng."

Kiều Ni Ni vẫn lắc đầu, "Không được đâu, bất kể như thế nào cô ấy cũng là chị em tốt của em."

Thân thể của Tiêu Xán còn chưa dưỡng tốt, bị Hoắc Viễn Phàm giày vò như vậy, bụng lại loáng thoáng đau đứng lên, cô không muốn nghe hai người nói nhảm, nhấc chân chuẩn bị lên lầu, ai ngờ tóc đột nhiên bị Hoắc Viễn Phàm một phát kéo lấy, "Không hầu hạ tốt Ni Ni, chỗ nào cô cũng đừng hòng đi."

Tiêu Xán bỗng nhiên quay đầu, trong ánh mắt là sự phẫn nộ không cách nào che giấu, "Kiều Ni Ni là con tiện nhân biết giả nhân giả nghĩa nhất trên thế giới, cô ấy hại chết cha mẹ tôi, anh còn muốn tôi hầu hạ cô ấy?"

Mặt mũi của Hoắc Viễn Phàm, trong chốc lát lộ ra bộ dạng lạnh lẽo và sát khí, âm u kinh khủng, dường nhất muốn đem cô xé nát ra một cách tàn bạo.

Tiêu Xán lập tức hối hận rồi.

Thủ đoạn của Hoắc Viễn Phàm, cô sâu sắc mà lĩnh giáo qua, cùng hắn đối nghịch, chỉ sẽ dẫn đến hoàn cảnh càng thê thảm hơn, giống như cô mang thai lần thứ hai, cô còn chưa nói cho hắn biết, hắn đã phái người thông báo cho cô đi phá thai, lần đó cô lựa chọn tự mình chủ động đi.

Thay vì bị hắn bị hắn làm to chuyện mà trói đi, còn hơn là bản thân đi thì còn sướng chút, còn miễn được cho toàn người ở thành phố chế giễu.

"Cô muốn chết." Hoắc Viễn Phàm đột nhiên dùng sức, Tiêu Xán theo bản năng mà bảo vệ bụng xông lên trước, trong cơn hỗn loạn, hai đầu gối nặng nề mà quỳ xuống mặt đất, đầu trán dập vào bậc thang, lập tức máu tươi chảy ròng, nhưng cô lại không có tay thừa để bụm lấy vết thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.