Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 88




Lần cuối cùng Khương Thời Niệm nhìn đồng hồ trên tường là 5 giờ rưỡi sáng, lúc đó cô chống lên người anh, bị anh khống chế, cô cũng chủ động phá bỏ ranh giới muốn giành lại, cũng muốn hòa hợp, cô khóc rồi liên tục gọi “học trưởng” nhưng đổi lại ánh mắt đỏ ngầu của anh và một cơn điên cuồng mất kiểm soát hơn nữa từ anh.

Sau đó Khương Thời Niệm không còn tỉnh táo nữa, nước trong người cô dường như bị rút cạn hết cả, cô mơ hồ nghe thấy câu anh nói “Yêu em” bên tai, cô muốn ôm lấy anh nhưng cánh tay đau đến nỗi không thể nhấc lên được, chỉ có thể chống lên vai anh, nhắm mắt lại, lông mi dính vào nhau, giọng run run nhẹ nhàng đáp lại.

Cô đã mơ rất lâu, mơ thấy vô số khoảnh khắc khi cô đi ngang qua Thẩm Diên Phi lúc gặp ở trường Trung học số một Bắc Thành.

Đi dạo trong sân thể dục, trên sân thượng, anh gầy mà rắn rỏi, khuôn mặt sắc sảo, đồng phục chỉnh tề nhưng nhìn cũng hơi uể oải lúc anh cụp mắt rồi nhướng mày lên, cô cúi đầu xuống rồi vội đi qua thỉnh thoảng bất ngờ đối diện nhau, lúc nào cô cũng chỉ biết thở gấp rồi bỏ chạy.

Có một lần gặp nhau lúc ở trên cầu thang không có ai, anh đứng trên bậc cao nhìn xuống, cô ở dưới ngẩng đầu lên, cô lặng lẽ cầm chặt cuốn sách trong tay, anh quay lưng về phía ánh sáng, nhếch khóe môi, nhẹ giọng hỏi cô: "Tôi đáng sợ vậy hả?"

Đáng sợ.

Đáng sợ đến nỗi mà mỗi lần ở riêng với nhau một lát thôi là cô như biến thành một người khác vậy, như có thứ gì đó sắc nhọn đang căng lên đâm chọc khắp nơi trong người cô, khiến cô không thể là chính mình nữa, không thể tuân theo các nguyên tắc như bình thường như kéo cô xuống vực sâu khiến cô trở thành dáng vẻ đáng xem thường nhất vậy đó.

Trong mơ Khương Thời Niệm không thể bình tĩnh được, cô rụt rè vươn tay muốn chạm vào ống tay áo của Thẩm Diên Phi nhưng anh càng đi càng xa, bóng dáng dần phai mờ, cô gọi anh nhưng anh lại phớt lờ, nghiêng người qua thì thấy tai phải trắng bệch chảy máu từng giọt từng giọt xuống vai.

Cô giật mình tỉnh giấc, phổi như thiếu không khí, ngực phập phồng gấp gáp khiến xương cốt đau nhức, những hình ảnh trong giấc mơ dần phai mờ, trở nên mù mịt không thể nhớ rõ ràng mọi thứ nữa, chỉ có sự bàng hoàng và đau lòng lúc đó là còn nhớ rất rõ.

Khương Thời Niệm đang muốn ngồi dậy thì lại bị ai đó kéo trở về rồi ôm lấy, yết hầu lăn lộn của anh áp vào trán cô, giọng nói lười biếng khàn khàn: "Còn thời gian mà, ngủ thêm một lát nữa đi."

Cô thở hổn hển một lúc, nghe được nhịp tim của Thẩm Diên Phi bao quanh cô mới dần lấy lại bình tĩnh, vùi đầu vào trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh.

Được anh nhẹ nhàng vuốt tóc từ trên xuống dưới, cô lại buồn ngủ rồi, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng cô còn đang suy nghĩ miên man, không phải là do cô nghĩ nhiều quá sao, khi cô mặc đồng phục học sinh, học trưởng đã phản ứng mạnh như thế, nói ra những lời đó có thể thấy rằng anh đối xử với cô đã khác với khi còn học cấp ba rồi, đúng không.

Tình cảm anh dành cho cô cũng chỉ bắt đầu từ sau khi kết hôn...phải không.

Trong lòng Khương Thời Niệm tràn đầy cảm giác ngọt ngào cũng lo lắng không yên nhưng lại không có cơ hội nào hỏi thẳng Thẩm Diên Phi, khi cô hoàn toàn tỉnh giấc còn chưa đến một tiếng nữa là tổ chương trình tập hợp, cô chạy đua với thời gian, tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Diên Phi từ phía sau chậm rãi xoa eo cô.

Khương Thời Niệm vì bị cọ cọ mà đỏ mặt, liếc nhìn thấy chiếc váy đồng phục học sinh không biết anh đã giặt lúc nào đang ở bên bồn rửa trong phòng tắm, mặt cô lại càng đỏ hơn.

"Học trưởng..." Trước khi đi cô nói: "Mấy ngày tới lịch trình của em rất dày, nhất định sẽ đi sớm về khuya, em không thể ở bên cạnh anh được, em không nói trước được dự định gì cả, anh cũng đừng đi theo em mãi, lãng phí thời gian của anh lắm, có gì thì chúng ta về lại Bắc Thành rồi nói nha, với lại em thấy anh thế này…”

Thẩm Diên Phi nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của cô, vuốt ve xương ngón tay gầy guộc, đã biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi để cô tự mình nói ra: "Em thấy thế nào?"

Khương Thời Niệm ngước mắt nhìn anh, thẳng thắn nói: "Rất đau lòng nha."

Trong ánh mắt đen láy của Thẩm Diên Phi chậm rãi hiện lên ý cười, ôm chặt cô vào trong lòng: “Vợ anh có tiến bộ rồi đó nha, biết thương người rồi.”

Không chờ cô trả lời, anh tiếp tục dịu nhàng nói: “Nếu anh đã đi ghi hình cùng em thì anh rất sẵn lòng đứng xa xa nhìn em cũng được, việc này so với việc không thể nhìn thấy người cách xa hàng ngàn cây số tốt hơn biết bao, nếu thực sự có việc anh phải đi thì anh nhất định sẽ đi, em không cần lo lắng, em chỉ cần xem anh như fan cuồng thoải mái để anh ngắm em là được rồi.”

Khương Thời Niệm cười: “Em chỉ là một MC nhỏ thôi, không mua nổi fan cao cấp như sếp Thẩm đâu.”

“Thật sao?” Thẩm Diên Phi nhướng mày đầy ẩn ý, ​​chậm rãi nói: “Cô Khương là một MC nhỏ, ban ngày đã không mua nổi tôi làm fan thế sao tối có thể mua nổi vài tiếng …”

Chữ cuối cùng của anh bị Khương Thời Niệm vội vàng chặn lại, chặn không nổi, cô lại nhướng người lên cắn mạnh, để lại vết răng trên môi anh, khiến anh tạm thời không thể ra ngoài được mới hài lòng.

Buổi quay thực tế đúng như dự đoán của Khương Thời Niệm, lịch trình đã sẵn sàng, cả đoàn tập hợp vào buổi trưa để bắt đầu, cố gắng hết sức đến tận khuya mới kết thúc rồi lại phải bắt đầu vào sáng hôm sau.

Lúc Khương Thời Niệm về khách sạn cũng đã mệt lả đi, Thẩm Diên Phi ôm cô đi tắm, chưa kịp dỗ cô đã ngủ mất, cô mơ màng bám dính vào người anh, tùy ý gọi học trưởng ơi, chồng ơi, tam ca ơi, xưng hô nào cũng làm cho gân trên trán của người nào đó nổi lên hết cả.

Trong ba ngày tiếp theo, tốc độ quay phim liên tục rất căng thẳng, gấp hơn so với dự kiến, Khương Thời Niệm đi hỏi đạo diễn mới biết ngoài kế hoạch ban đầu ra thì cuối tuần này, có một chương trình đặc biệt được chính phủ phê duyệt ghi hình tại trường Trung học số một Bắc Thành với chủ đề tuyên truyền nền giáo dục của cả thành phố vì trường Trung học số một Bắc Thành là trường đứng đầu trong các trường THPT công lập và tư thục của thành phố nên đương nhiên là được chú trọng nhất.

Lãnh đạo cấp trên lên tiếng thì nhà đài phải chú trọng, hơn nữa chương trình này cũng rất có giá trị nhưng nhiệm vụ quay phim lại giao cho đoàn của họ, thời gian rất gấp rút.

Khương Thời Niệm nghe đến trường Trung học số một Bắc Thành thì tim khẽ rung động, cô muốn xin xung phong ra trận đảm nhận chương trình kỳ này, còn chưa hạ quyết tâm gọi điện xin thì đạo diễn đã gọi tìm cô trước, bảo cô quay số lần này, cố gắng sắp xếp thời gian.

“Thời Niệm, phù hợp là một chuyện, quan trọng hơn là vì em là học sinh tốt nghiệp ở trường đó, em làm MC sẽ càng có sức thuyết phục hơn nữa, em có vấn đề gì không?”

“Dạ không thành vấn đề ạ.” Khương Thời Niệm quả quyết đồng ý ngay: “Đợi em từ Hồng Kông về, em sẽ đi chuẩn bị liền ạ.”

Quá trình ghi hình tập thứ hai của "Đi du lịch" sắp kết thúc, vào buổi sáng của ngày kề cuối, Thẩm Diên Phi dựa vào cửa xe như mọi khi, nhìn chằm chằm vào Khương Thời Niệm qua đám đông hỗn loạn, đợi đến lúc nghỉ giữa giờ, anh mới kéo chặt lấy cổ tay cô, nói với cô anh có một vụ hợp tác phải giải quyết vào buổi chiều, anh cần phải về, không thể đợi thêm được nữa.

Câu không thể đợi thêm được nữa làm Khương Thời Niệm sửng sốt, buổi chiều anh có việc bận vậy mà giờ vẫn vượt qua dòng người tấp nập đến đây nhìn cô.

Lúc này cô cũng không nói được lời nào dỗ dành chỉ nóng lòng muốn giục anh mau đi, kẻo lỡ chuyến bay, tính tình cô trở nên nóng nảy, nhất quyết muốn tận mắt nhìn xe anh lái ra ngoài mới tiếp tục đi ghi hình.

Nụ cười của Thẩm Diên Phi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhìn trong đám đông có nhiều ánh mắt đang nhìn về phía này, biết cô xấu hổ nên anh kiềm chế bản thân, vuốt mặt cô vài cái, xoay người mở cửa bước vào xe ô tô.

Khi xe khởi động và dần dần đi xa Khương Thời Niệm, cô nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của anh qua cửa sổ xe, sau đó cô chợt thức tỉnh lại, trái tim như thắt lại, cô vô thức chạy theo anh và gõ vào kính xe.

Bánh xe bám đầy bụi, đột ngột dừng lại, cửa sổ xe được hạ xuống, Thẩm Diên Phi còn chưa kịp hỏi, Khương Thời Niệm đã cúi người xuống, trước mặt biết bao người xung quanh, nhắm mắt nhẹ nhàng áp lên môi anh.

Không để cho anh có cơ hội phản ứng lại, cô hôn xong liền chỉnh tề chạy trở về đoàn quay, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có bên tai nóng dần lên như đang nhắc nhở cô, cô càng ngày càng đánh mất bản thân mình, lại đi làm chuyện khác thường như thế trước mặt biết bao người.

Nhưng cô chỉ cảm thấy ngọt ngào đến tận xương thôi.

Đợi đến lúc về lại Bắc Thành, cô muốn tìm một khoảnh khắc yên tĩnh và trang trọng để trực tiếp nghiêm túc hỏi anh xem liệu anh có để ý đến cô hay thậm chí là thích cô từ hồi cấp ba hay không, nếu đúng như vậy, không chỉ là đêm đó, cô sẽ trả lại cho anh tất cả của Khương Tuệ Tuệ khi mười lăm mười sáu tuổi.

Việc quay phim của tổ chương trình ở Hồng Kông tiếp tục trong hai ngày nữa, đến sáng ngày cuối cùng thì hoàn toàn kết thúc, nhóm khách mời chia tay tại sân bay Hồng Kông, Khương Thời Niệm cùng nhóm mình trở về Bắc Thành rồi đi đến thẳng đến đài để lo công việc, vì ngày hôm sau là ghi hình chính thức cho chương trình ở trường Trung học số một nên chiều hôm đó không thể nghỉ ngơi, phải đến trường làm quen với quá trình.

Trường Trung học số một sắp kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập, có nhiều hoạt động sắp diễn ra, lượng người ra vào khuôn viên trường rất đông, thỉnh thoảng sẽ có nhiều bên trợ giúp được mời đến trường hỗ trợ sắp xếp địa điểm, bên truyền thông cũng đến đây khá nhiều, nên khi xe đoàn quay hình của đài truyền hình Bắc Thành đến cũng không có thu hút quá nhiều sự chú ý.

Chiều thứ sáu có rất nhiều học sinh lớp mười và lớp mười một đang sinh hoạt câu lạc bộ, bầu không khí tương đối thoải mái, hơn nữa còn có nhiều sinh viên đại học quanh đây đến làm hoạt động thực tế với danh nghĩa ủng hộ lễ kỷ niệm ngày hôm nay của trường nên trường có vẻ thoải mái hơn bình thường.

Trước khi Khương Thời Niệm xuống xe, trời đang mưa nhẹ, cô bước vào một vũng nước nhỏ với chiếc ô đang mở, khi mép ô nâng lên, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người gầy gò quen thuộc ngang qua, đi vụt qua cách đó không xa.

Cô khựng lại vài giây mới nhớ ra đó là ai.

…Thẩm Chước?

Cậu em trai đã có thái độ ác cảm với cô một cách khó hiểu kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau trong nhà họ Thẩm, trong lòng cô vẫn tôn trọng nhưng không thể thân thiết với cậu ta. Nguyên nhân chính là vì cô nhìn thấy Thẩm Diên Phi là người duy nhất trong nhà tin tưởng đứa em trai này nhưng em trai ở sau lưng lại thay đổi sắc mặt, chuyện này sẽ dễ khiến anh lo lắng, cô không muốn nhắc đến, cũng không muốn động chạm vào.

Nếu Thẩm Chước đã không thích cô, vậy cô ít gặp là được.

Về lý do cậu ta xuất hiện ở đây, Khương Thời Niệm lập tức cũng đoán ra được, Thẩm Chước đang học ở Đại học Thanh Đại cách trường Trung học số một không xa, có lẽ cậu ta đến đây để làm hoạt động thực tế, tình cờ đụng phải xe của đài truyền hình.

Khương Thời Niệm cùng đoàn quay hình đi đến địa điểm ghi hình, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại cũng không thấy Thẩm Chước đâu, cô bất giác nhớ tới lần trước Thẩm Diên Phi vì nhảy xuống xe bảo vệ cô mà bị thương, Thẩm Chước phức tạp nhìn cô trên hành lang bệnh viện, ánh mắt cậu ta như muốn đá cô ra khỏi nhà họ Thẩm.

Ánh nhìn căm ghét đó của cậu ta với cô hình như không phải là không có lý do.

Một vài lãnh đạo trường đã ra tiếp đón, vì vậy Khương Thời Niệm cũng không có thời gian nghĩ nhiều nữa, cô thu lại suy nghĩ rồi đi lên phía trước chào hỏi từng người rồi triển khai chương trình ghi hình.

Một số địa điểm mà nhà trường mong muốn quay hình bao gồm tòa dạy học, sân trường, hội trường, thư viện và tòa nhà hoạt động câu lạc bộ, tất cả đều đúng với mong muốn trong lòng của Khương Thời Niệm, cô nói ra phương hướng quay chung, các nhà lãnh đạo trường đều gật đầu tán thành.

Nhiệm vụ chính của đoàn quay hình hôm nay là tới làm quen với môi trường, không giống với Khương Thời Niệm tập trung vào vai trò làm MC nên họ cũng không cần phải đi chung với nhau.

Vừa khéo cô có thể làm việc một mình, cầm ô đi dạo một vòng sân trường, từ trên khán đài nhìn thấy rất nhiều nam sinh cao to chân dài đang chơi bóng rổ dưới cơn mưa nhẹ, ánh mắt cô lơ đãng xuyên qua các bạn nam đó nhìn thấy một người khác, cô nắm chặt khớp ngón tay, sợ cảm xúc dâng lên mà không kìm nén lại được. 

Cô cầm chặt điện thoại, nửa tiếng trước cô đã gửi tin nhắn cho Thẩm Diên Phi nhưng anh vẫn chưa trả lời.

Biết rõ là lúc này anh đang bận nhưng cô vẫn không nhịn được mà làm phiền anh.

Rất nhớ anh.

Nghĩ đến việc đứng ở đây, thế giới xung quanh ồn ào tấp nập, cô cũng cảm thấy phân tâm.

Khương Thời Niệm hít một hơi thật sâu, dự định tối nay sẽ thắp nến ở nhà, để bù đắp cho bữa tối dưới ánh nến mà anh trượt xuống vách đá, cô có thể hỏi anh nhiều hơn, khi đó anh đứng trên sân này, đã từng …

Khương Thời Niệm đột nhiên nháy mắt một cái, ánh mắt dừng lại ở khung cảnh dưới màn mưa nhẹ.

Một nam sinh cao gầy xắn tay áo lên, dựa vào thân cây ngoài sân trường, vẻ mặt ủ rũ đứng dưới mưa.

Cậu ta đang chăm chú nhìn về phía một sườn dốc bên kia, chỗ có nhiều cây cối xanh tươi bao phủ nhất và quanh năm được các sinh viên mỹ thuật của trường dùng để ký họa lên đó, cũng có một số hoạt động chụp ảnh hay diễn tập sân khấu chọn không gian thoáng đãng đó, bây giờ trời đang mưa nên không có ai ở đó cả.

Khương Thời Niệm do dự không biết có nên đi lại đó hay không, suy nghĩ một lúc, cũng không muốn gây ra chuyện gì không vui nên xoay người muốn tránh đi, Thẩm Chước dường như không nhịn được nữa nên cao giọng lên tiếng: “Chị bỏ đi gì chứ? Có phải là muốn về cáo trạng với tam ca, kể tôi gặp chị ở ngoài cũng không thèm chào hỏi, để đợi đến lúc anh ấy về nhà họ Thẩm dạy dỗ lại tôi chứ gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.