Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 43




Khi anh nói, bờ môi gần như chạm vào đôi môi khô khốc của cô.

Hơi thở nóng bỏng trong trẻo của anh giống như mang theo vô số móc câu nhỏ bé, tùy ý len lỏi vào trong môi răng cô, sau đó thâm nhập vào trong cổ họng dọc theo đầu lưỡi, cuối cùng cắm sâu vào trong đáy lòng cô.

Môi anh hơi động một chút, những móc câu đó dường như cũng di chuyển theo, khiến cô không có cách nào ngăn cản lại, những móc câu rỉ sét mọc đầy rêu xanh phát ra tiếng vang, cuốn theo vỏ kén đã nứt ra, hai thứ cộng hưởng phát ra âm thanh "rầm rầm" chấn động.

Khương Thời Niệm bắt đầu cảm thấy đại não thiếu oxy, rõ ràng không phải bị hôn môi, thế nhưng ngón tay anh chỉ cần nghiền qua nghiền lại đã khiến cho môi cô nóng lên, sau đó ngứa ngáy khó chịu, thậm chí cô còn cảm thấy có chút châm chích như kim đâm.

Cô khẽ quay đầu muốn tránh khỏi bàn tay Thẩm Diên Phi, nhưng trong phút chốc ánh mắt cô lại vô tình chạm phải đôi mắt đen láy của anh. Trong bóng đêm nó như được bao phủ bởi một vầng sáng mỏng manh huyền ảo khiến cho người ta không thể nhìn thấu bên trong, sâu không thấy đáy, bất giác làm cho người khác ngã vào vực sâu vô tận.

Môi Khương Thời Niệm càng lúc càng nóng, cô muốn anh dùng sức áp chặt vào.

Cô vậy mà… Suy nghĩ đến chuyện này.

Tại lễ cưới, trong phòng ngủ khu biệt thự Vọng Nguyệt Loan, anh hôn cô không chút ngần ngại, đầu lưỡi quấn quýt si mê.

Khương Thời Niệm cảm giác thân thể mình đang dần nổi lên phản ứng không có cách nào kiềm chế lại, cô cúi đầu nhắm mắt lại, cắn chặt răng, cố tình không để ý đến cảm giác khác thường mà Thẩm Diên Phi mang lại, dịch cơ thể ra khỏi lồng ngực anh, ngón tay đặt trên người anh cũng từ từ rút lại, làn môi cô lập tức trở nên lạnh lẽo.

Khương Thời Niệm cố nhịn xuống cảm giác không thoải mái khi làm ngược lại với khát vọng ẩn sâu bên trong mình, cô co người vào trong chăn, sau đó lăn tới mép giường rồi nằm xuống.

Khương Thời Niệm nằm quay lưng lại với Thẩm Diên Phi, cô dùng giọng mũi nhẹ nhàng hỏi: "... Anh cứ trực tiếp đưa ra yêu cầu không tốt hơn sao? Nếu em đồng ý thì không cần phải cưỡng ép, em cũng sẽ nỗ lực phối hợp với anh, có nói hay không cũng có gì quan trọng đâu chứ?"

Anh là kèo trên tuyệt đối, vậy nên đâu cần để ý đến suy nghĩ của cô trong loại chuyện này.

Khương Thời Niệm lôi kéo chăn bông và đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực, ngay cả khi cô đã xoay người thì cảm giác tê dại trên môi vẫn chưa chịu tan đi, vậy nên lực chú ý của cô cũng rất nhạy cảm, có thể dễ dàng cảm nhận được từng cử động nhỏ của người phía sau lưng, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Cô không khỏi tức giận bản thân mình, thế nên cô dứt khoát chôn mặt vào trong chăn, sau đó dùng vải bông thô bạo chà lên môi mình thì mới miễn cưỡng ép cảm giác này xuống.

Ngay sau đó cô nghe thấy Thẩm Diên Phi dường như không chút để ý nói: "Quan trọng, đúng thật là anh quyết định kết hôn tạm thời, thế nhưng không phải là anh tùy tiện lấy đại một người về mà không suy xét đến phương án khác, Khương Thời Niệm, trận tuyết ngày hôm đó, anh đến thẳng chỗ em, vì thế em không cần phải xem nhẹ bản thân mình hay là đặt mình ở vị trí thấp hơn, em đừng cho rằng danh xưng "bà Thẩm" này có thể tùy tiện đổi chủ."

Màng nhĩ Khương Thời Niệm khẽ động, cô bị từng câu từng chữ của anh cào vào trong lòng, ngẩn người nhìn bức tường trống trải trước mặt.

"Vậy nên đối với anh mà nói, cảm nhận của em không phải là dạng có cũng được mà không có cũng không sao." Giọng nói Thẩm Diên Phi vô cùng kiên định, cảm xúc bên trong được che giấu rất kín kẽ: "Anh có nhu cầu, thế nhưng điều đó không có nghĩa là có thể tùy tiện giải quyết là được, em cũng biết đấy, anh có nhu cầu rất cao và khó tính, đối với cuộc sống vợ chồng cũng vậy, nếu vợ anh chỉ vì muốn bồi thường cho anh mà đồng ý thì còn không bằng đẩy anh ra, anh còn chưa đến mức mà ngay cả tí kiên nhẫn đó cũng không làm được."

Từ lâu Khương Thời Niệm đã biết Thẩm Diên Phi là một người đàn ông rất khó đối phó, thể nhưng đến giờ phút này cô mới biết yêu cầu của anh cao đến mức này.

Cho dù là chuyện vợ chồng với mục đích đơn giản là để giải tỏa thì anh cũng không thể nào chấp nhận được việc đối phương quá cứng nhắc và mang theo những tâm trạng phức tạp khác khi hai người đang "làm", anh muốn cô thực sự cam tâm tình nguyện, hoàn toàn buông thả chính mình và bỏ qua sự ngượng ngùng, chủ động nói bên tai anh.

Nếu không thì anh thà rằng không cần.

Cô kéo chăn lên cao hơn, giọng nói nghẹn ngào vô cùng đáng thương: "Em không nói được… Huống chi là hôn môi gì đó, em vốn cũng…"

Cô không đủ tự tin để nói hai chữ "không muốn" này.

Bàn tay Thẩm Diên Phi đột nhiên duỗi tới ôm lấy cô, cô rất gầy nên trọng lượng khá nhẹ, bỗng dưng không chút cảnh giác bị anh kéo một cái thì lập tức quay người lại, mặt đối mặt với lồng ngực anh, anh từ tốn nói: "Bà xã, anh muốn nói là, trời lạnh lắm, em đừng dán sát vào tường, anh muốn ôm em ngủ."

Lời nói của anh quá trắng trợn, Khương Thời Niệm cong ngón tay lại.

Thẩm Diên Phi lại lặp lại lần nữa: "Đêm nay anh muốn ôm em ngủ, có được không em?"

Làm sao Khương Thời Niệm có thể từ chối được? Vốn dĩ cô còn đang muốn làm gì đó đền bù cho anh, thế mà hôn môi anh cũng không chịu, vì thế cô cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Diên Phi, trách nhiệm quá nhiều nên nếu là chỉ ôm ngủ thì cũng không có gì quá ghê gớm.

Cô gật đầu trên hõm vai anh.

Thẩm Diên Phi vuốt ve thái dương cô, giọng nói mang chút ý cười: "Em nghĩ thử xem, chỉ cần em muốn thứ gì thì chỉ cần chủ động nói ra là được, thật sự không muốn thử hả?"

Khương Thời Niệm bỗng dưng sửng sốt.

Ý của anh… Là như vậy hả?

Vài giây sau, giọng nói trầm ấm của anh từ từ truyền vào trong lỗ tai cô: "Vẫn tốt hơn là một mình em trốn trong chăn, phớt lờ chồng mình rồi dùng chăn bông chùi môi mình mà, đúng không?"

Khương Thời Niệm không ngờ động tác nhỏ của mình lại bị anh nhìn thấy, mặt cô nóng bừng lên, cô luống cuống muốn thoát khỏi vòng tay Thẩm Diên Phi, thế nhưng cuối cùng lại bị anh dịu dàng ôm lại.

Chiếc giường bằng gỗ có chất lượng không được tốt lắm phát ra âm thanh "kẽo kẹt", Khương Thời Niệm bất động, đợi đến khi chiếc giường bình ổn lại, cô túm gối che lên mặt mình, không nhịn được nói: "Em muốn… Em muốn ngủ, được chưa?!"

"Được rồi."

Cánh tay cường tráng của Thẩm Diên Phi vòng qua eo cô rồi giữ cô cố định ở trước ngực mình.

"Lời do Niệm Niệm nói thì anh chắc chắn sẽ thực hiện ngay."

Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở thị trấn nhỏ là rất lớn, dù trong phòng ngủ có bật máy sưởi thì vẫn rất lạnh, chăn bông cũng không đủ để giữ ấm, Khương Thời Niệm phải thừa nhận rằng cô rất tham luyến nhiệt độ ấm áp trên người Thẩm Diên Phi, cô hơi cúi thấp đầu xuống, không chút tiếng động dựa gần vào vai anh.

Chưa từng có ai nói với cô rằng chỉ cần mình mở lòng ra, sẵn sàng nói ra yêu cầu, vậy thì điều đó nhất định sẽ trở thành hiện thực.

Khương Thời Niệm bị nóng đến mức đổ mồ hôi, cô lắng nghe tiếng gió đêm gào thét ngoài cửa sổ và tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, cuối cùng cũng thật sự ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, đợi đến khi cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Thẩm Diên Phi mới từ từ mở mắt ra trong đêm tối, anh vuốt mái tóc dài của cô, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô, sau đó kiên nhẫn ma sát chúng, trong cơn say nồng cô chẳng còn chút ý thức nào cả, cánh môi trơn mềm bị chiếm đóng từ từ hé mở, mời gọi người ta thăm dò.

Thẩm Diên Phi cụp mắt nhìn cô chằm chằm, cổ họng căng chặt, dục vọng không an phận bắt đầu từ giây phút cô không mặc nội y kia cuối cùng cũng bộc phát, đêm khuya nổi lửa khiến anh khó xử.

Anh kéo chăn quấn chặt lấy Khương Thời Niệm, kéo máy sưởi qua, sau đó lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng hào của cô rồi mới đứng dậy đi vào phòng tắm, đóng cửa vặn mở vòi hoa sen, che giấu đi tất cả những âm thanh có thể bị nghe thấy.

-

Theo kế hoạch ban đầu, tổ tiết mục vẫn còn ba ngày làm nhiệm vụ quay hình ở thị trấn, sau đó sẽ nhanh chóng lên núi quay xong phần khó nhất và cốt yếu nhất của cả tập phim.

Cũng vì tiết mục muốn trèo đèo lội suối, chèo thuyền, đi bộ, trong rừng rú nên mới kéo dài đến tận bây giờ, thế nhưng cuối cùng lại trì hoãn mãi vẫn chưa chọn ra được người dẫn chương trình thích hợp, mãi đến khi Khương Thời Niệm chủ động đứng ra nhận.

Cho dù nhà đài có lên bao nhiêu kế hoạch cho khách mời là người nổi tiếng hay là các trò chơi đi nữa, thì chủ đề cuối cùng vẫn là quảng bá di sản văn hóa phi vật thể của các nhóm dân tộc thiểu số trên khắp đất nước, bởi vì muốn tạo nên tiếng vang cho chương trình ngay từ mùa đầu tiên nên tiết mục được chuẩn bị rất chỉn chu.

Có rất nhiều di sản văn hóa phi vật thể có thể chụp ảnh ở Vân Nam, một trong những điểm nhấn lần này là thể loại tranh khắc gỗ nguyên bản và tinh xảo.

Loại nhỏ thì tỉ mỉ, loại lớn có thể đạt tới bốn, năm mét vuông, giá trị lịch sử và nghệ thuật cực cao, gỗ được sử dụng cũng đặc biệt, là thanh tùng sơn chỉ mọc ở khe núi địa phương cách trấn nhỏ không quá hai mươi ki lô mét, ở đó có cơ sở phát triển hoàn chỉnh, vừa khai thác vừa sử dụng cây cối, đồng thời cũng giữ gìn khả năng sinh sôi tái tạo lại.

Tổ trưởng tổ chương trình quyết định sáng sớm ngày thứ tư xuất phát, thừa dịp mùa mưa của địa phương chưa chính thức đến, để tất cả nhân viên xuất phát từ thị trấn nhỏ, đi vào hang núi đến địa điểm quay phim.

Sau khi xác nhận hành trình, các nhiệm vụ quay phim trong ba ngày đầu tiên đã được lên kế hoạch, cả đoàn từng bước đẩy mạnh tiến độ.

Với tư cách là đội trưởng và người dẫn chương trình, nhiệm vụ của Khương Thời Niệm là nặng nề nhất và cô có rất ít thời gian để nghỉ ngơi.

Sau đó toàn bộ tổ khách mời và hơn mấy chục nhân viên giống như nhìn thấy chuyện lạ có thật, người mà bọn họ tưởng chừng như chỉ có thể nhìn thấy trên các mặt báo và lời đồn đãi - Thẩm đổng đang vô cùng kiên nhẫn, không chút nề hà đứng bên ngoài màn quay chờ bà xã nhà mình quay phim.

Khi nhìn từ xa, anh có vẻ cũng không đến mức quá khó gần, ít nhất thì không đến mức khiến người ta có cảm giác chênh lệch tầng lớp quá rõ ràng, thế nhưng chỉ cần tiến lại gần, bắt gặp ánh mắt hờ hững của anh lướt qua thì bạn mới có thể hiểu rõ, có những người ở trên cao mà bạn mãi không thể nào chạm tới được, thế nên tốt nhất chỉ nên đứng từ xa cung kính ngưỡng mộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.