Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 139




Khi Khương Thời Niệm mang thai được sáu tháng, cân nặng của cô cũng không tăng lên là bao, số cân nặng nhiều lên ấy trên cơ bản đều mọc trên phần bụng nhỏ nhô ra kia, cơ thể và tay chân của cô vẫn thanh tú và cân đối như trước khi mang thai, vừa khoác áo khoác lên là đã che được hết, hoàn toàn không thể nhìn ra được là cô đang ở giai đoạn cuối của thời kỳ mang thai.

Dù được quay chụp bằng ống kính khắc nghiệt trên sân khấu đi chăng nữa thì hiệu quả đạt được cũng không thể chê được, ngũ quan vẫn vô cùng bắt mắt, thậm chí còn nhiều thêm vẻ đẹp ngọt ngào ôn nhuận toát ra từ tận xương tủy, một khuôn mặt không trang điểm gì nhiều vẫn dễ dàng đè bẹp các vị khách mời ăn mặc và trang điểm tinh tế tỉ mỉ trong ngành giải trí, nữ biên đạo cũng đang trong giai đoạn mang thai giống cô thì ngưỡng mộ không thôi, đợi đến lúc vừa đóng máy là đã vội lôi kéo Khương Thời Niệm để truy hỏi cô rốt cuộc là làm sao mới có thể làm được như vậy. 

Tất cả các đồng nghiệp trong ban tổ chức chương trình đều cười nghiêng ngả ở bên cạnh: "Thôi đừng hỏi nữa, ngoại trừ việc cô Khương của chúng ta vốn dĩ đã có vẻ đẹp bẩm sinh, tự giác sinh hoạt có quy luật điều độ thì còn có thể là vì gì được nữa, đương nhiên là vì giám đốc Thẩm che chở rất tốt rồi, cô cũng không nhìn xem giám đốc Thẩm đều yêu thương người ta như thế nào, chỉ hận rằng không phải ngày nào cũng ôm cô Khương vào lòng mà nâng niu luôn ấy chứ, thời buổi bây giờ đều nói sợ kết hôn, sợ mang thai, vậy còn phải xem đối phương là ai trước đã, nếu giống như giám đốc Thẩm đây thì …"

Dù sao thì ai có mắt cũng đều nhìn ra được rằng, sự ấm áp và khoan dung của giám đốc Thẩm chỉ dành cho một người duy nhất.

Nữ biên đạo xách túi xách lên đập người: "Người như giám đốc Thẩm, trên trời dưới đất cũng chỉ có một người, đi đâu mà tìm được bây giờ!"

Mọi người ôm đầu tránh né: "Vậy nên cô đừng hỏi nữa! Có hỏi cũng chỉ có nước ghen tị mà cào tường thôi!"

Cuối tháng ba, Bắc Thành vào xuân, thời tiết vừa trở nên ấm áp được một chút, Khương Thời Niệm đang trong thời kỳ mang thai, rất sợ lạnh, nên vẫn còn mặc áo khoác lớn. Cô cong mày mỉm cười, cách một lớp áo khoác khẽ xoa bụng mình, những lời đang định nói ra rốt cuộc cũng nuốt trở lại. Bầu không khí vui vẻ như thế này, cô không cách nào nói ra mấy chuyện phiền não trong lòng, giống như là đang khoe khoang vậy đó. 

Cô cho rằng cân nặng của nữ biên đạo là vừa khéo, là sự khỏe mạnh mà bất cứ ai nhìn thấy cũng đều yên tâm, còn phạm vi dao động của cân nặng của cô trong thời gian mang thai thì lại có vẻ gầy gò, đẹp thì đẹp đấy, nhưng bởi vì cái bụng nhô lên nên làm cả người cô trông có hơi gầy yếu và đáng thương.

Lại cộng thêm việc đầu tháng này, đêm nào cô cũng đột phát một trận đau bụng nhỏ, Thẩm Diên Phi bế cô đến bệnh viện, sắc mặt trắng bệch, ngón tay gần như bóp chặt vào tận xương của cô.

Anh đã ở cùng với cô trong bệnh viện suốt một tuần liền, mặc dù bác sĩ nói thỉnh thoảng có những cơn đau nhẹ là hiện tượng thường gặp trong giai đoạn này, không có vấn đề gì lớn, đợi đến lúc thai nhi ổn định rồi sẽ đỡ, nhưng đối với Thẩm Diên Phi mà nói, điều này đồng nghĩa với việc trên đầu anh luôn có một giá treo hành hình, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Vóc dáng gầy ốm của cô lại càng trở thành tâm bệnh của anh.

Vì điều này mà dạo gần đây Thẩm Diên Phi đã dốc hết tâm trí, sợ cơ thể của cô không thể cầm cự được mà ngày đêm nghĩ ngợi, đáy mắt thường xuyên có đầy tơ máu, còn cho rằng cô không phát hiện chuyện ấy.

Anh thay đổi phương pháp để cho cô ăn được ngon miệng hơn, nhưng độ thèm ăn và khối lượng thức ăn của cô đều rất cân bằng, cũng không xuất hiện vấn đề chán ăn gì hết, tất cả các phương diện đều ổn định, đơn giản chỉ là không tăng cân mà thôi.

Để nói đến sự bất thường, đó là khẩu vị hai ngày này của cô bỗng nhiên trở nên hơi đặc biệt, lúc nào cũng nghĩ đến những món ăn không phù hợp để dùng trong thời gian mang thai.

Trông có vẻ rất phản nghịch, cái gì không được ăn thì cô lại càng thấy thèm cái đó hơn.

Ví dụ như hôm nay, ban đêm, Khương Tuệ Tuệ nằm mơ mình đang đi dạo chợ đêm ở Hồng Kông với ông xã, anh cầm cây kem vị vanilla đút cho cô ăn, còn chưa đợi đến lúc cô mở miệng ra thì đã tỉnh lại rồi, vậy nên, bắt đầu từ sáng sớm khi vừa mở mắt ra, cô đã cực kỳ muốn ăn kem giống như là bị ma nhập vậy, muốn đến nỗi mất hồn mất vía.

Vấn đề là khi xuất viện, bác sĩ đặc biệt dặn dò rằng, trong khoảng thời gian này nên hạn chế để cô đụng vào đồ lạnh, nếu thật sự không nhịn được nữa thì mới miễn cưỡng cho phép cô ăn tạm hai miếng.

Khương Thời Niệm không muốn vì mang thai mà trở nên bướng bỉnh, nói những điều không thể thỏa mãn này làm cho Thẩm Diên Phi phải lo lắng nhiều thêm nên đã chịu đựng mà không nhắc gì đến, điều này đã trực tiếp dẫn đến việc cô không thể nuốt nổi bữa trưa ở đài truyền hình, cố gắng lắm chỉ ăn được một nửa, thật sự là không thể ăn thêm được nữa.

Lần này cô khẳng định, không phải là vấn đề sinh lý mà đơn thuần là do ảnh hưởng tâm lý mà ra.

Muốn phát tác.

Điên cuồng muốn ăn những thứ bị cấm.

Buổi chiều, khi tan ca là Tống Văn Tấn lái xe đưa Du Nam đến đài truyền hình để đón con gái. Hôm nay Thẩm Diên Phi có một buổi nghi thức thu mua rất quan trọng tại tập đoàn nên anh không thể không có mặt tại hiện trường, đến tối mới có thể kết thúc.

Du Nam đã lên kế hoạch rất nhiều món ăn cho bữa tối, lúc hỏi ý kiến của Khương Thời Niệm, cô đã không chịu được nữa, nắm lấy cánh tay của bà và nói: "… Con có thể ăn một miếng kem được không ạ?"

Du Nam nghĩ cũng chưa kịp nghĩ đã từ chối ngay, giống như đang dỗ dành trẻ em mà xoa xoa đầu của cô: "Ngay cả khi bác sĩ cho phép rồi cũng không được ăn, sức khỏe vẫn là trên hết, con cố gắng ăn cơm cho đàng hoàng, còn kem thì đợi đến sau này rồi nói, nếu không lại xảy ra chuyện nguy hiểm gì thì sao?"

Khương Thời Niệm hiểu được đạo lý này nhưng vẫn rũ mắt xuống, trăn trở không có tinh thần.

Đến khoảng thời gian giữa và cuối của thời kỳ mang thai, tâm trạng của cô càng ngày càng không kiểm soát được, lúc vui lúc buồn đều không nói lý.

Sau khi trở về nhà của ba mẹ, Khương Thời Niệm nhìn liếc qua thời gian một cái, là năm giờ chiều, cách lúc Thẩm Diên Phi trở về ước tính còn một khoảng thời gian dài nữa, cô nằm trên ghế sofa, cánh tay gác lên mắt, thừa nhận rằng mình đã quá mức dính lấy anh vào những lúc cảm xúc không ổn định, cô quay ra gõ điện thoại, không muốn làm phiền đến anh đang làm việc.

Khương Thời Niệm khống chế bàn tay của mình, không muốn gửi tin nhắn cho anh, trong lúc im lặng và trằn trọc, chiếc điện thoại di động đang được giữ trong lòng bàn tay của cô chợt rung mạnh một cái, cô lật lên xem theo bản năng, trong đôi mắt đào hoa âm u bỗng dưng có tia sáng lóe lên.

"Là ai chỉ ăn có một tí đồ ăn vào bữa trưa thế? Một bữa cơm không để mắt tới đều không được."

Khương Thời Niệm mím môi, chọc chọc vào màn hình điện thoại, trả lời tin nhắn của anh, nói lời thật lòng: "Em thèm ăn kem quá… nên đã ảnh hưởng đến bữa trưa, bữa tối này em sẽ cố gắng hết sức."

Biết Thẩm Diên Phi đây là đang tranh thủ thời gian để hỏi thăm cô, chắc là không có thời gian để nói chuyện nhiều hơn, cô luyến tiếc không nỡ, lại tùy tay gửi một cái biểu tượng cảm xúc qua cho anh.

Đó là một chú thỏ lông trắng béo tròn, nhón chân lên, cầu xin được ôm ôm một cách vô cùng đáng thương.

Vài giây sau, Thẩm Diên Phi trả lời cô bằng hai từ ngắn gọn: "Đợi anh."

Khương Thời Niệm biết là anh phải bận việc rồi nên đã nhẫn nhịn đặt điện thoại xuống, nhìn ba mẹ đang thân mật thì thầm nói chuyện với nhau ở trong bếp, cô không đi vào nữa mà đi ra ngoài ban công, nằm lên chiếc ghế nằm ở trên đó, nửa cuộn tròn người lại rồi ngủ thiếp đi trong bầu trời mờ tối.

Khi ý thức bắt đầu mờ nhạt, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, tiếp theo đó là một cái ôm mát lạnh ập tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô nghe thấy nhịp tim của anh vẫn chưa ổn định, giống như là vừa vội vã chạy đến trước mặt cô vậy.

Khương Thời Niệm giật mình tỉnh giấc, chưa đợi cô mở mắt ra nhìn cho rõ thì đầu mũi đã ngửi thấy mùi sương tuyết tỏa ra từ người anh từ trước rồi, cô ôm lại anh theo bản năng, ánh mắt mông lung lướt qua bả vai của anh, dừng trên chiếc đồng hồ treo trên tường.

Mới trôi qua hơn hai mươi phút?!

Lúc này Khương Thời Niệm mới kịp phản ứng lại, kinh ngạc mà đẩy anh ra, thẳng lưng dậy, nói: "Anh... gửi tin nhắn xong liền trở về ngay ư?! Không phải là vẫn còn công việc nữa sao!"

Thẩm Diên Phi ở bên cạnh chiếc ghế nằm cúi thấp người xuống, lòng ngón tay cọ cọ vào mi mắt của cô, trả lời một cách đương nhiên: "Bà xã cần đến anh, gọi lúc nào là anh tới lúc đó, một cái ôm thì phải đứng trước mặt mới làm được."

Khương Thời Niệm lẩm bẩm: "Một cái ôm thôi mà..."

"Sao thế, không phải là nhớ anh hay sao?" Khóe miệng của anh nhếch lên, tròng mắt đen láy nhìn cô thật sâu, đè thấp giọng nói: "Anh không có lý trí như Tuệ Tuệ đâu, nửa ngày trời không gặp được em, nhớ đến nỗi không thể chịu được nữa rồi, biết làm sao bây giờ."

Khương Thời Niệm chăm chú quan sát đôi mắt của anh, hoàn toàn tỉnh ngủ, xác định anh đúng thật là đang ở trước mắt mình, những chuyện khác đều vứt hết ra sau đầu, cô nâng cánh tay lên, khoác qua cổ của anh, dùng sức ôm chặt, thả lỏng thân thể giận dỗi trách móc: "Anh biết rõ rồi còn hỏi nữa."

Nơi cổ họng của Thẩm Diên Phi phát ra tiếng cười khe khẽ, nâng cô dậy khỏi chiếc ghế nằm, khom vai và đầu gối lại, ôm chặt lấy cô, quay người lại nói với Tống Văn Tấn và Du Nam: "Ba mẹ, hôm nay khẩu vị của em ấy không được tốt cho lắm, con đưa em ấy đi ạ."

Du Nam đã nhận được điện thoại từ sớm, bảo với bà rằng bữa tối không cần phải làm quá nhiều món, bà bất đắc dĩ cười cười lắc đầu: "Diên Phi à, thời kỳ mang thai khá đặc thù, con cũng không được chiều con bé quá mức đâu đấy."

"Con có chừng mực ạ." Gia chủ của nhà họ Thẩm trước giờ vẫn luôn chuyên hành độc đoán, bình tĩnh đáp lời: "Cứ để con chiều em ấy đi."

Chiếc xe đang chờ ở tầng dưới, cánh cửa phía sau xe được mở ra một cách cung kính, Thẩm Diên Phi ôm Khương Thời Niệm lên xe, đi thẳng đến tòa nhà làm việc Bạch Quân, Khương Thời Niệm nhận ra tuyến đường này rồi mới nhớ đến việc vùng vẫy: "Anh vẫn chưa bận xong, có phải không? Vậy thì đưa em đến làm gì? Em đợi ở nhà là được mà?"

"Làm gì?" Thẩm Diên Phi cúi đầu và bóp cằm của cô: "Không thể làm được chuyện gì khác, chỉ đành phải đặt em ở bên cạnh để quản em thôi."

Khuôn mặt của Khương Thời Niệm bỗng nhiên đỏ ửng, vẫn luôn cảm thấy rằng anh đang mờ ám nói những điều không phù hợp với trẻ em, cũng nghe hiểu được, ông chủ Thẩm chắc là sợ cô ăn vụng kem nên mới vội vàng trở về để "tóm" cô.

Còn nói cái gì mà nuông chiều.

Đúng là tra nam.

Khương Thời Niệm gục trên vai anh, từ bỏ suy nghĩ đó rồi, dù sao thì có anh ở bên là đã đủ rồi.

Đợi tới khi đến tòa nhà làm việc Bạch Quân, Thẩm Diên Phi đưa cô vào một căn phòng riêng trong văn phòng, hôn lên trán cô một cái rồi bảo cô ngủ trước, cô biết rằng anh chỉ cách mình có một cánh cửa, mơ hồ có thể nghe thấy chất giọng thanh lãnh của anh khi nói chuyện thì làm sao mà còn cảm giác buồn ngủ được nữa kia chứ.

Cô đã xem chương trình vừa lên sóng của mình trong một giờ đồng hồ, cánh cửa bị đẩy ra, người đầu tiên bước vào không phải là Thẩm Diên Phi mà là một chiếc xe đẩy đồ ăn màu bằng xám bạc.

Khương Thời Niệm ngồi thẳng dậy, đang định nhấc chăn ra xuống giường thì nhìn thấy dáng người vạm vỡ của người đàn ông ấy xuất hiện.

Anh thả lỏng cổ áo, đẩy xe ăn bằng một tay, tiện tay đóng cửa lại, sau khi đến trước mặt cô, anh mở chiếc nắp kim loại được đạy trên tầng trên cùng ra, trước khoảnh khắc khung cảnh bên trong lộ ra trước tâm mắt của cô, anh lại dừng lại, đuôi mắt hơi nhếch lên rồi cúi người xuống: "Bà xã à, em có tò mò cái này là thứ gì không? Hôn một cái thì anh mới cho xem."

Khương Thời Niệm cảm nhận được cảm giác lành lạnh toát ra từ dưới nắp hộp, không kìm nổi mà ngẩng mặt lên hôn anh, lúc môi lưỡi giao nhau, dư quang nơi khóe mắt của cô liếc thấy "bộ sưu tập" kem với đủ loại màu sắc ở trên chiếc xe đẩy đồ ăn, chủng loại còn nhiều hơn cả ở trong quầy của cửa hàng bán kem, khẩu vị cũng nhiều đến hoa cả mắt. 

Trái tim cô trong một khoảnh khắc nào đó, giống như là bị nuốt chửng bởi sóng biển vậy.

Khương Thời Niệm ngạc nhiên đến ngây người, Thẩm Diên Phi bế cô lên, đặt cô ngồi ngang trên chân của mình, bây giờ, vào lúc này, mặt đối mặt bị ngăn cách bởi cái bụng đang mang thai của cô nên đã không thể hoàn toàn ôm chặt được nữa rồi.

Anh vuốt ve mái tóc dài, rối mù của cô ở trên gối, kéo chiếc xe đẩy đồ ăn đến bên đùi, đầu tiên là xúc một thìa nhỏ vị vani, thoa một ít lên môi của cô, không đợi cô liếm đi, anh đã ấn lên đó một nụ hôn, theo lúc anh thâm nhập đã làm tan chảy tất cả độ lạnh, quấn lấy và đem theo sự ấm áp, đưa vào trong miệng của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.