Công việc giải độc cho Hàn Như Liệt tốn không ít thời gian nhưng cuối cùng cũng đã xong. Trong quá trình châm cứu ép độc đó, Cô Lăng Nguyệt không khỏi kính nể Hàn Như Liệt, trên đời này người có thể chịu đựng được thống khổ như vậy nàng tin tưởng là không ít, nhưng có thể thản nhiên như Hàn Như Liệt thì tuyệt đối là số ít, lại còn có tâm tình nói giỡn.
Rút cây ngân châm cuối cùng ra, Cô Lăng Nguyệt nhìn sắc mặt tái nhợt của Hàn Như Liệt có chút đau lòng:" Ngươi lên giường nghỉ ngơi đi."
Hàn Như Liệt nhìn trán Cô Lăng Nguyệt đầy mồ hôi, nhịn không được đưa tay lau giùm nàng: "Nàng vất vả rồi, đi nghĩ đi." Bộ dáng của nàng như vậy hắn cũng thấy đau lòng, dù sao cũng là vì cứu mình, không phải sao?
Bọn họ chỉ mới gặp mặt lần đầu mà nàng đã ra tay cứu hắn, hơn nữa hắn không ngờ ở độ tuổi này mà nàng đã tinh thông độc dược. Mà thứ ngân châm Mộ Chỉ Ly dùng để đối phó với Vương Thiên Tuấn lại trở thành thứ cứu sống hắn a.
Cô Lăng Nguyệt biết rõ ý tốt của hàn Như Liệt, chẳng qua nàng còn việc phải làm cho nên từ chối. Thấy Hàn Như Liệt còn chuẩn bị nói gì đó, Cô Lăng Nguyệt trực tiếp đem Hàn Như Liệt đánh cho ngất xỉu, chờ hắn hô mê nhịn không được mở miệng nói: " Thân thể đã suy yếu như vậy mà còn cứng đầu thật chịu thua ngươi."
Hàn Dạ vốn đang có chút khẩn trương lại nghe xong lời của Cô Lăng Nguyệt vừa buồn cười vừa tán thành.
Đem Hàn Như Liệt thả lên trên giường, Cô Lăng Nguyệt liền xoay người rời đi.
Đợi Cô Lăng Nguyệt rời đi, Hàn Dạ lúc này mới hiện thân, nhìn Hàn Như Liệt lúc này mới phát hiện ra chẳng qua chỉ là hôn mê thì mới hoàn toàn yên lòng.
" Lăng Nguyệt, mới vừa rồi ở trong phòng, trừ ngươi cùng Hàn Như Liệt ra vẫn còn có người khác." Chờ Cô Lăng Nguyệt bước vào phòng bếp, Phụng Linh lập tức lên tiếng.
Nghe Phụng Linh nói, Cô Lăng Nguyệt không mấy ngạc nhiên:" Có lẽ là người bảo vệ Hàn Như Liệt ?" Tên của người đó thì nàng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc Hàn Như Liệt mang theo một người cùng đến La Thiên thành.
Phụng Linh gật đầu: " Ta cũng nghĩ như thế. Thân phận của Hàn Như Liệt không đơn giản."
Có thể đơn giản được sao? Có nam chính nào không phải gia thế hiển hách, Hàn Như Liệt hắn cũng không ngoại lệ, hắn là thiếu chủ của đại gia tộc- Hàn gia.
" Hàn Như Liệt là người đó đúng không?" Phụng Linh nghiêm túc hỏi, tính cách của Cô Lăng Nguyệt nó còn không biết sao? Nàng ta không phải là người thích lo chuyện bao đồng, bị Hàn Như Liệt trêu chọc như vậy mà còn ra tay cứu hắn, không phải là tác phong của Cô Lăng Nguyệt.
Động tác trên tay Cô Lăng Nguyệt vẫn không ngừng, đối với việc Phụng Linh nhìn ra không hề ngạc nhiên, bỏ gia vị vào trong nồi xong nàng liền cười nói:" Phụng Linh thật tinh mắt, hắn là một trong những nguyên do khiến ta đến La Thiên thành này."
Mắt thấy Cô Lăng Nguyệt không có ý định nói rõ, Phụng Linh cũng không hỏi thêm.
" Ngốc ở La Thiên thành lâu như vậy, chúng ta cũng nên rời đi. Tìm chỗ nào có nhiều yêu thú rèn luyện một phen mới được." Dù sao tu luyện không thôi cũng chỉ tăng được tu vi của bọn họ, chứ không thể tăng được kinh nghiệm chiến đấu, cùng với trình độ sử dụng võ thuần thục.
" Hợp ý ta!" Phụng Linh gật gù tán thành, không phải ngốc trong Hỗn Huyền Linh giới chính là phải giả vờ thành chim thường làm cho nó phát chán cả lên.
Chờ một lát thức ăn mà Cô Lăng Nguyệt nấu cũng chính, nàng vui vẻ thưởng thức thi thoảng lại cùng Phụng Linh nói vài dự định kế tiếp của bản thân mình.
Khi Cô Lăng Nguyệt dùng bữa xong, khi quay trở lại phòng Hàn Như Liệt vẫn đang ngủ như cũ, nhìn thấy Hàn Như Liệt ngủ thiếp đi nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, Cô Lăng Nguyệt bước đến gần cúi người xoa nhẹ chân mày hắn, khẽ giọng cảm thán: " Mặc dù ngươi rất đẹp trai nhưng cứ nhíu chân mày sẽ mau có vết nhăn đó!"
Cô Lăng Nguyệt cũng không có ý định quấy rầy hắn, nàng đi vào góc phòng trải chăn mền ra sàn liền lăn người ra ngủ, hôm nay nàng có chút mệt nên quyết định không tu luyện.
Hàn Dạ nhìn bộ dáng an ổn ngủ say của Hàn Như Liệt và Cô Lăng Nguyệt, im lặng ở một bên trông chừng giùm họ.
Chờ khi Cô Lăng Nguyệt thức dậy, đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt nhìn tình trạng của hắn liền biết hắn sắp tỉnh dậy, liền thu dọn chăn mền rồi đẩy cửa tới phòng bếp, nấu chút đồ ăn cho hắn bổ sung thể lực vậy.
" Nếu đã đến rồi thì ngồi xuống đi." Cô Lăng Nguyệt sớm biết Hàn Như Liệt đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình.
" Nương tử, nàng thật chu đáo." Hàn Như Liệt vui vẻ ngồi xuống ghế, nhìn bát cháo thịt băm nóng hổi trước mặt.
Trên trán Cô Lăng Nguyệt xuất hiện vài dấu thập, nếu không phải niệm tình hắn còn yếu, nàng nhất định đánh một trận cho hắn biết cái gì không nên nói: " Hàn Như Liệt, xem ở việc ta cứu ngươi làm ơn đừng gọi ta là nương tử, nghe nổi cả da gà."
" Vậy ta gọi nàng là Nguyệt Nhi nha!" Hàn Như Liệt nhìn nàng cười nói.
" Sao cũng được, miễn đừng gọi ta là nương tử là tốt rồi." Cô Lăng Nguyệt gật đầu đáp, thuận tay đưa cho hắn chiếc muỗng.
Hàn Như Liệt tiếp nhận muỗng nàng đưa vui vẻ ăn, vừa nếm một ngụm liền ra sức khenngợi: "Nguyệt Nhi, không nghĩ tới tài nấu nướng của nàng lại tốt như vậy, vi phu thật có phúc." Nói xong, Hàn Như Liệt ăn lại càng thêm hăng say.
Vốn định nói Hàn Như Liệt ăn từ từ kẻo nóng không có ai định giành với hắn đâu, lại bị cách xưng hô của hắn làm cho nhíu mày: " Vi phu?"
Hàn Như Liệt nhìn Cô Lăng Nguyệt giản xảo nói: " Nguyệt Nhi nói chỉ cần không gọi nàng là nương tử, ta muốn xưng hô như thế nào là tùy ta mà."
"..." Quả thật nàng nói thế.
Phụng Linh quan sát vẻ mặt á khẩu của Cô Lăng Nguyệt không phúc hậu ôm bụng cười, cái này gọi là tự bê đá đập chân mình mà.
" Nguyệt Nhi không phải là người của La Thiên Thành đúng không? Nhà nàng ở đâu vậy?"
" Ta là tán tu không có chỗ ở cố định."
" Vậy kế tiếp Nguyệt Nhi định làm gì?"
" Tham gia cuộc thi cả nước của Thiên Thăng Quốc để có cơ hội gia nhập môn phái." Cô Lăng Nguyệt cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết phải che đậy.
Mà đứng ở một góc, Hàn Dạ nhìn bộ dáng ăn uống một cách hạnh phúc của Hàn Như Liệt, không khỏi nuốt nước miếng một cái, thật sự ngon như vậy sao? Hắn lần đầu tiên thấy Thiếu chủ ăn vui vẻ như vậy, phải biết rằng với thực lực bây giờ của Thiếu chủ thì nhu cầu ăn uống cũng không phải là quá lớn, huống chi Thiếu chủ đối với thức ăn hạng nhất cũng rất là soi mói, đồ không dễ ăn hắn nhất định sẽ không ăn, chỉ là một loại cháo mà thôi, Thiếu chủ thế nhưng lại ăn vui vẻ như vậy?
Chờ Hàn Như Liệt ăn xong bát cháo, Cô Lăng Nguyệt đã ngủ gục trên bàn ăn. Hàn Như Liệt nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của nàng khóe môi nhếch lên, hắn vốn đang phân vân không biết có nên sử dụng hương nhang khiến cho nàng ngủ một giấc, xem ra hiện tại không cần thiết.
Hàn Như Liệt ôm lấy Cô Lăng Nguyệt quay trở về phòng, trên đường đi nhìn Cô Lăng Nguyệt dụi mặt vào trong ngực hắn, tâm tình hắn vô cùng tốt.
Hàn Như Liệt đem Cô Lăng Nguyệt ôm đến trên giường, lấy chăn phủ lên người nàng, lại nhịn không được cầm lấy một lọn tóc mà hôn: " Ta nhất định sẽ tìm đến, cho nên Nguyệt Nhi không được trêu hoa ghẹo nguyệt nha! Nếu không vi phu sẽ rất tức giận đó."
Phụng Linh ngốc ở trong Hỗn Huyền Linh Giới cảm thán: Tên này quá bá đạo, có điều hợp khẩu vị của tỷ.
Hàn Như Liệt lấy ra một tờ giấy, rất nhanh đã viết xong, đem tờ giấy đặt ở trên bànmới hài lòng rời khỏi phòng, Hàn Dạ cũng đi ra.
"Chúng ta lên đường trở về đi. Phân người lưu ý tin tức của nàng."
" Vâng!"
Hôm sau, khi Cô Lăng Nguyệt mở mắt ra thì đã không thấy Hàn Như Liệt đâu, liền đoán được hắn đã lên đường trở về Hàn gia. Những người tham gia vào vụ việc lần này nhất định sẽ bị Hàn Như Liệt thu thập.
Nhìn trên bàn có một tờ giấy, Cô Lăng Nguyệt tiến đem xem thử tên này viết gì cho nàng, nhìn xong nội dung của tờ giấy Cô Lăng Nguyệt có xúc động muốn vò nát nó.
Phùng Linh nhìn sắc mặt không mấy đẹp mắt của Cô Lăng Nguyệt không khỏi tò mò, Hàn Như Liệt đã viết gì. Nó rất muốn biết, khổ nổi chưa kịp xem thì đã bị Cô Lăng Nguyệt ném đi.