Rừng cây xanh mịt mờ mênh mông, bởi vì nhánh cây tầng tầng lớp lớp cho nên dù ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi vẫn âm u.
Cô Lăng Nguyệt biết bản thân hiện đang ở bên ngoài của dãy núi, chẳng qua đi hơn nửa canh giờ rồi, nhưng không có nhìn thấy thân ảnh những người khác. Có lẽ càng đi vào phía trong có thể sẽ càng gặp được nhiều người, dù sao tất cả mọi đều phải đi đến giữa núi Quyết Thắng.
Thật ra ban đầu núi Quyết Thắng không gọi bằng tên này, chẳng qua nơi này nhiều năm được chọn làm nơi diễn ra trận tỷ thí thứ hai, mà tất cả mọi người đều muốn leo lên cái toàn núi cao kia, dần dần cái núi hoang này được gọi là núi Quyết Thắng, bởi vì người thắng cuối cùng trong thi đấu toàn quốc sẽ ở phía trên!
Cô Lăng Nguyệt đi thêm một chút liền gặp được một ít người tiểu thành trì, nàng liền ra tay đoạt lấy thẻ bài của đối phương. Thời điểm Cô Lăng Nguyệt ra tay đoạt thẻ thân phận, cũng không có ít người muốn động tay đoạt thẻ bài thân phận của nàng kết quả bị đoạt lại, cho nên trên đường tiến về núi Quyết Thắng nàng thu hoạch không ít thẻ thân phận, chẳng qua số lượng này chẳng khác gì muối bỏ biển. Muốn lọt vào top 10, Cô Lăng Nguyệt cần một số lượng cực kỳ khổng lồ.
Bên trong vùng núi này, ngoài người còn có không ít yêu thú, dù sao yêu thú trên Thiên Huyền Đại Lục cũng là tai họa, dường như bất kể vùng núi bên trong đều có yêu thú, chỉ là đẳng cấp yêu thú không nhất định mà thôi.
Nếu gặp phải yêu thú, Cô Lăng Nguyệt lập tức ra tay giải quyết, về phần yêu linh thì đã có Phụng Linh lo liệu, tất cả chúng đều vào trong bụng nó.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt màn đêm đã phủ xuống, màu đen dày đặc bao quanh vùng núi, bên trong vùng núi vốn đã âm u giờ dĩ nhiên càng thêm âm u..., trong lúc mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hú của yêu thú, dù sao ban đêm là thời điểm yêu thú hoạt động nhiều hơn.
Song Cô Lăng Nguyệt lại không có dự định chết giết thú, ít nhất là tại thời điểm này, không phải là nàng e ngại chúng mà nàng đang bận làm một chuyện vô cùng quan trọng đó là- nướng thịt a!
Cô Lăng Nguyệt vô cùng chuyên tâm nướng thịt, thế nhưng bên cạnh là có một thành phần không chịu im lặng, không ngừng nói: " Lăng Nguyệt, thời điểm thích hợp đi săn yêu thú thế mà ngươi lại ngồi ngốc ở đây nướng thịt. Nén chuyện nhảm nhí này sang một bên, mau cùng bổn nương vương đi săn yêu linh."
Cô Lăng trợn mắt nhìn Phụng Linh, giọng nói không chút che giấu sự kinh bỉ: "Ơ, ngươi nói hay thật. Yêu linh thì vô bụng của ngươi, còn ta phải để bụng đói đi làm cu li chém giết yêu thú à. Chuyện thiệt thòi như vậy, ít nhất phải chờ ta điền đầy bụng đã chứ." Nói đoạn, Cô Lăng Nguyệt rắc thêm chút gia vị lên con heo quay đang chảy mỡ xèo xèo trên than hồng, chờ thêm một chút nữa là có thể ăn được rồi.
"..." Ý tứ là, muốn nàng ta đi giết yêu thú thì phải chờ ăn no bụng đã. Phụng Linh thở dài, cái đồ ham ăn.
Mà tại thời điểm thịt vừa chín tới, một tiếng động lạ vang lên khiến cho đang dự định xẻ thịt heo Cô Lăng Nguyệt ngừng tay, quay đầu nhìn về phía gây ra tiếng động. Từ màn đen âm u kia, một thân ảnh rõ ràng từ từ tiến về phía nàng, dưới ánh lửa dần hiện rõ ra dung mạo của người kia.
" Cao Chí Thanh?"
Đối với việc Cô Lăng Nguyệt nhận biết mình, Cao Chí Thanh sau khi kinh ngạc chính là gãi gãi cái ót, hướng về phía nàng tươi cười.
" Cô cô nương, nghe danh đã lâu giờ mới gặp mặt." Cao Chí Thanh không ngờ có thể gặp được nhân vật được nhắc đến nhiều nhất gần đây.
" Sao chỉ có một mình ngươi?" Nếu nàng nhớ không sai người thành trì của Cao Chí Thanh lưu lại cũng không ít, cho nên khi chỉ thấy một mình hắn, nàng tò mò hỏi.
Nghe được câu hỏi của Cô Lăng Nguyệt, Cao Chính Thanh cũng cười có chút bất đắc dĩ, bộ dáng kia giống như khó có thể mở miệng: " Bọn họ không muốn ở cùng ta."
Trong giọng nói của hắn mang theo sầu bi nhàn nhạt, nhưng vẫn cởi mở không để ý, Cô Lăng Nguyệt tuy không biết nội tình nhưng điều này cũng không ngại nàng đối với hắn tăng thêm vài phần hảo cảm. Lại nghe được bụng của Cao Chí Thanh lên tiếng biểu tình không ngừng, nhìn hắn xấu hổ càng làm cho nàng cười vui vẻ.
" Nếu có thể gặp nhau chính là duyên phận, ta mời ngươi ăn thịt heo." Cô Lăng Nguyệt cầm dao nhỏ cắt một khối thịt đưa cho Cao Chí Thanh.
Cao Chí Thanh nhìn bát sứ đựng khối thịt to, lại nhìn tự nhiên của Cô Lăng Nguyệt một lát liền tiếp nhận cười đáp: " Đạ tạ Cô công nương." Sau đó liền bắt đầu ăn thịt heo nướng.
Cô Lăng Nguyệt nhìn Cao Chí Thanh không chút đề phòng thức ăn có hạ thứ gì không, thoải mái ăn làm cho nàng cảm thấy tên này cũng quá đơn thuần đi, không sợ nàng cướp thẻ thân phận của hắn sao?
Thật ra, bản tính của Cao Chí Thanh thật thà nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Hắn không chút đề phòng Cô Lăng Nguyệt bởi vì cảm thấy nếu nàng muốn cướp thì đã cướp từ lâu, về còn chuyện đồ ăn liệu có vấn đề hay không, hắn căn bản không nghĩ đến.
Con heo mà Cô Lăng Nguyệt nướng có kích thước dài hơn ba tấc dư sức cho người ăn, thế nhưng đối với một người có sức ăn kinh thiên như Cao Chí Thanh ăn hết cả con heo mà vẫn còn chưa thỏa mãn.
Nếu không phải sớm biết Cao Chí Thanh do có lực lượng thiên lực dẫn đến sức ăn hơn người, thì Cô Lăng Nguyệt đã trợn mắt nhìn hắn hỏi: Ăn nhiều như vậy, bao tử ngươi chịu được sao?
Cũng nên nói đôi lời về loại thiên lực này, lực lượng thiên lực có đặc điểm chính là lực lớn vô cùng, về sau tu luyện đến mức cao nhất, chỉ quả đấm của hắn cũng có thể dời núi lấp biển, có thể áp chế thuộc tính ngoại trừ Hỗn độn thiên lực ra. Rất lợi hại, chẳng qua người có thiên lực này sức ăn rất lớn a.
Cho nên dù rất lợi hại, nhưng đối với Phụng Linh luôn đề cao sự cao quý thì thật không hoa lệ chút nào.
Cao Chí Thanh nhìn Cô Lăng Nguyệt không chút sinh khí hắnngược lại còn lấy lương khô trong túi càn khôn đưa cho hắn ăn tiếp, ngượng ngùng cười vài tiếng liền tiếp lấy, không quên cảm tại nàng.
Phụng Linh đứng trong Hỗn Huyền Linh Giới, không phúc hậu cười: "Thế là đi tong bữa tối nhé!"
" Dùng một chút đồ ăn có thể đổi lấy một đồng bạn, vụ mua bán này không lỗ chút nào." Cô Lăng Nguyệt cười nói.
" Làm gì có người chỉ vì một bữa ăn liền đem mình bán?"
" Không tin? Tốt, ta chứng minh cho ngươi xem."
" Cao Chí Thanh, chúng ta cùng đồng hành đi đến núi Quyết Thắng đi." Cô Lăng Nguyệt nhìn hắn đã ăn xong hết phần lương khô mà mình đưa liền mở miệng nói.
" Được." Cao Chí Thanh không chút do dự, sảng khoái đồng ý.
"..." Phụng Linh cảm thấy thế giới này thật huyễn huyền, trong thời gian ngắn nó tuyệt không muốn nói chuyện cùng Cô Lăng Nguyệt.
Kế tiếp, Cô Lăng Nguyệt cùng Cao Chí Thanh trò chuyện một phen, đề tài rất nhiều từ hữu ích cho đến vô bổ, nói chung nghĩ gì hỏi đó.
Tỷ như sức ăn lớn như vậy, mỗi lần ăn bao nhiêu mới đủ no.
Tỷ như đã đánh chiếm được bao nhiêu thẻ thân phận?
Tỷ như vũ thiết liên cầu này nặng bao nhiêu cân?
...
Cao Chí Thanh rất thật thà trả lời tuốt tuồng tuột, không có chút che giấu khiến cho Cô Lăng Nguyệt càng cảm thấy hài lòng vì người bạn đồng hành này, thực lực không tệ, tính cách hợp khẩu vị của nàng.