Bởi vì chứng kiến thực lực của Cô Lăng Nguyệt, Mộ Chỉ Ly sau khi vào phòng liền tu luyện ngay.Cứ như vậy, ở bên trong tu luyện qua một đêm, trời vừa sáng Mộ Chỉ Ly liền mở mắt, dù một đêm tu luyện ở đây bằng với ba ngày thời gian tu luyện trước kia vẫn không thể nào vui vẻ một chút, ngược lại áp lực càng đại.
Cùng lúc này Cô Lăng Nguyệt cũng đã kết thúc tu luyện, sáng hôm nay là nàng cần phải đến sân tỷ võ, các quy tắc tỷ thí cụ thể cùng với danh sách các tuyển thủ cũng sẽ được công bố ở chỗ đó, bởi vì Hàn Như Liệt không phải là tuyển thủ Dự thi, cho nên không được đi đến đó. Chẳng qua Cô Lăng Nguyệt biết chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng đi xem cuộc tỷ thí.
Bởi vì những lời ngày hôm qua cho nên Cô Lăng Nguyệt một mình đi tới sân tỷ võ, trên đường đi những người xung quanh đều nhìn nàng, sau đó nhỏ giọng nghị luận. Nội dung chỉ quay quanh mấy đề chính là ngày hôm qua vì một tiểu thành trì mà nàng xé mặt với đám người thành Khâu Lũy; Hàn Như Liệt tại sao không đi cùng nàng; thì ra Hàn Như Liệt không phải là tuyển thủ dự thi; liệu người của thành Khâu Lũy có giận cá chém thớt tìm người của thành La Thiên hay không?
Từng câu từng tiếng đàm luận đều truyền vào trong tai Cô Lăng Nguyệt, chẳng qua tiếng nghị luận cũng không có kéo dài bao lâu, bởi vì người trong hoàng thất đã đến.
Ở Thiên thăng quốc, hoàng thất là người lãnh đạo cao nhất, còn lại chính là thành chủ của các thành , bất quá sự chênh lệch giữa thành chủ cùng hoàng thất rất rõ ràng.
Cô Lăng Nguyệt nhìn đoàn người khí thế ngất trời đang đi tới, người đi đầu ách hắn là hoàng thượng đi, độ tuổi chừng bốn mươi tuổi vận một thân long bào màu vàng, một đôi mắt hổ không giận tự uy, dựa vào khí thế kia nàng biết người này là Cực thành cấp cao, cao hơn nàng những hai cấp bậc.
Uy áp của hoàng thượng làm cho mọi sợ hãi, chỉ có Cô Lăng Nguyệt vẫn thản nhiên đánh giá trong đám người hoàng tộc đó không có ai mạnh hơn hoàng thượng, xem ra làm người đứng đầu một quốc gia thực lực cũng phải đủ mạnh, thật giống với chế độ quân chủ chuyên chế thời cổ đại.
Vị hoàng thượng đó ở trên đài cao dừng lại một chút rồi ngồi vào long ỷ được đặt ở vị trí trung ương, dưới ánh sáng bình minh chiếu xuống, nó phát ra hào quang rực rỡ, sáng ngời chói mắt của mọi người.
Hoàng thượng vừa ngồi xuống long ỷ, mọi người đều hơi khom người, lộ ra vẻ mặt kính trọng nhìn hắn.
Hiên Viên Long nở nụ cười nhìn những nhân tài ưu tú dưới đài, vung tay lên bảo người miễn lễ. Sau đó dõng dạc nói nói, biểu lộ sự cao hứng của bản thân vì Thiên thăng quốc có thể có nhân tài ưu tú như bọn họ, sau đó khéo léo gợi lên ham muốn trở nên mạnh mẽ của mọi người. Đương nhiên, Hiên Viên Long cũng bóc trần việc xung quanh bọn họ có rất nhiều thiên tài mới không kém chút nào so với chính mình, làm cho bọn họ thu liễm một chút. Kế tiếp liền công bố quy định của cuộc tỷ thí, nói tỷ thí lần này cũng không phải là trận chém giết, nhưng nếu thành công đi đến cuối liền có tư cách tham việc tiến vào môn phái. Hiên Viên Long nhấn mạnh, bọn họ chỉ có tư cách mà thôi.
Nghe những lời của Hiên Viên Long, sự tự tin của mọi người đều thu liễm lại, đạo lý bọn họ vẫn biết rất rõ, chẳng qua bây giờ lại nói ra ở trường hợp trọng yếu này, cảm xúc không khỏi tăng thêm, người bọn họ phải đối mặt thật không đơn giản a.
Hiên Viên Long kết thúc bài diễn văn xong, liền tuyên bố trận tỷ thí sẽ sớm bắt đầu.
Phương thức tỷ thí của vòng đầu tiên rất đơn giản, một chọc một, người thắng ở lại, kẻ bại bị đào thải. Dựa vào màu sắc của cột sáng để chọn ra đối thủ, nhìn thấy người có cùng màu với mình liền đó chính đối thủ cần phải đánh bại.
Cô Lăng Nguyệt thông thả đi tới trung tâm quảng trường, chẳng qua trong lúc đi liền chứng kiến một màn khá đặc sắc. Đám người Mộ Chỉ Ly bị người của thành Khâu Lũy chặn lại, Cô Lăng Nguyệt không hứng thú nghe xem bọn họ nói gì mà tiếp tục đi, bởi vì kết cục không hay ho nhất định sẽ thuộc về đám người thành Khâu Lũy.
Lần tỷ thí lần này tuyển thủ ước chừng 8000 người thế nhưng đứng ở trên quảng trường cũng không có vẻ chật chội, đủ để nhìn ra quảng trường này to lớn cỡ nào, song chuyện để cho người kinh ngạc cũng không phải là quảng trường này, mà là một cây cột sáng Kình Thiên đang ở trung ương quảng trường này
Chung quanh cột sáng vây có rất nhiều màu sắc, không ngừng lóng lánh, nhìn qua rất là mỹ lệ, mà ở trên cột sáng kia còn có rất nhiều hoa văn chìm hình tròn , rất là thu hút người khác.
Cô Lăng Nguyệt ngước nhìn sắc thái cột sáng kia, trong lòng nghĩ dùng thứ này thay thế rút thăm có phần dễ dàng hơn, đồng thời cũng công bình hơn.
Cô Lăng Nguyệt cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, cũng không quan tâm mà nhìn luồng hào quang màu sắc rực rỡ liền bao phủ toàn bộ những người đứng ở trung tâm quảng trường, rất xinh đẹp, bất quá không có gây ra chút cảm giác nào.
Luồng hào quang đó đến nhanh, đi cũng nhanh, thời điểm nó biến mất mọi người cũng phát hiện dưới chân nơi mình đứng có thêm một màu sắc, nên rối rít tìm kiếm đối thủ .
Dựa vào màu sắc, rất nhanh Cô Lăng Nguyệt tìm được đối thủ của mình, thật sự khéo đi.
Vòng thứ nhất tỷ thí là hai trăm tổ đồng thời bắt đầu tỷ thí, tổng cộng chia làm bốn vòng. Mà Cô Lăng Nguyệt lại thuộc nhóm đầu tiên.
Cô Lăng Nguyệt nhìn Mộ Chí Cương khẽ gật đầu chào, sau đó thản nhiên tiến đến đến chỗ tỷ thí.
Đi phía sau, Mộ Chí Cương liền cảm thấy bản thân thật xui xẻo, mới bắt đầu liền gặp đối thủ cực mạnh như vậy.
Mộ Chỉ Ly nhìn chăm chú vào chỗ của Mộ chí Cương đang tỷ thí trên võ đài, biết đối thủ của Mộ chí Cương là Cô Lăng Nguyệt, nàng chỉ có thể vì hắn bi ai ba giây, thắng bại đã quá rõ.
Mộ Chỉ Cường biết hắn sẽ thua, nhưng vẫn hạ quyết tâm trổ hết tài nghệ, chẳng qua khi nghe được giọng nói tuyên bố tỷ thí bắt đầu, thân thể theo bản năng cứng lại một chút.
Cô Lăng Nguyệt vừa mới thả thiên lực ra liền lập tức gây kinh động cho toàn bộ mọi người, bao gồm cả Hiên Viên Long vốn không thèm để ý đến vòng thứ nhất, từ trên long ỷ ngồi bật dậy nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt,lẩm bẩm nói: " Là Cực thành cảnh trung cấp."
Hai vị hoàng tử bên cạnh cũng nghe được lời này, đều nhịn không được hít một hơi lạnh khó có thể tin nổi, chuyện ngày tranh chấp ngày hôm qua bọn họ có nghe đến, cho nên nghĩ Cô Lăng Nguyệt là Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong. Bọn họ đều không ngờ tới một tiểu cô nương nhìn hết sức ngây thơ, thực lực lại sắp đuổi kịp phụ hoàng, trong lòng lập tức biết bất kể ai bao gồm cả bọn họ một khi chạm mặt nàng đều thảm bại.
Bởi vì thực chênh lệch quá lớn cho nên trực tiếp bỏ qua việc dò dò xét sơ lược để thực lực mà tiến thẳng vào việc giao chiến. Cô Lăng Nguyệt nhìn đại đao xuất hiện trong tay Mộ chí Cương , tuy trong lòng tán thưởng hắn nhưng không có ý định cùng đối phương kéo dài trận chiến.
Đại đao xuất hiện xong, Mộ chí Cương cũng là nhanh chóng hướng Cô Lăng Nguyệt đại đao mang theo kình khí cương mãnh vô cùng hướng về phía Cô Lăng Nguyệt.
Cô Lăng Nguyệt ung dung rút Trù Đái quấn ở eo ra chặn đường đao của Mộ Chi Cương, mọi người thấy nàng định dùng dãy lụa màu lam nhạt tinh mĩ như thủy tinh đỡ lấy thanh đại đao, không ít người hoài nghi thứ mỏng manh đó có bị cắt đứt hay không?
Rất nhanh mọi người liền không dám xem thường Trù Đái, bởi nó không những không bị cắt đứt mà còn dễ dàng đánh bật thanh đại đao cùng Mộ Chí Cương bay khỏi đài tỷ võ.
Nghe được trọng tài tuyên bố thắng trận, Cô Lăng Nguyệt liền cất bước rời khỏi đài tỷ võ, tìm một chỗ ngồi xem thực của những người này để coi có ai nổi bật mà lưu tâm một chút.
Xem được một lúc thì tới lượt Mộ Chỉ Ly, đối thủ nàng ta là Hứa Phương Lôi tới đến từ Thanh thủy thành. Cô Lăng Nguyệt nhìn Hứa Phương Lôi tràn đầy tự tin bước đến đài tỷ võ, âm thầm lắc đầu: Tự tin là chuyện tốt, chẳng qua thực lực vẫn không đủ để thắng Mộ Chỉ Ly đã bước vào Lăng Thiên Cảnh a.
Mộ Chỉ Ly dùng Kiếm pháp Vạn Nguyên Quy Nhất thức thứ hai đánh bại Hướng Phương Lôi khiến cho mọi người ở đây phải thay đổi cái nhìn về tiểu thành La Thiên. Song người mà Mộ Chỉ Ly gây ấn tượng nhất là Hiên Viên Long bởi Hỗn độn thiên lực của mình.
Vòng tỷ thí thứ nhất này cũng không tốn thời gian quá nhiều, có lẽ quá trình tỷ thí cũng đặc sắc, cho nên thời gian qua đi cũng nhanh chóng, trong khoảng thời gian ngắn vòng tỷ thí thứ nhất cũng đã hoàn toàn kết thúc.
Sau khi kết thúc, có người vui mừng có người lo, một nửa người hôm nay cũng sẽ rời đi, bọn họ dĩ nhiên đánh mất tư cách tiếp tục đi tiếp.
La Thiên thành tuy là tiểu thành trì thế nhưng có đến tận ba người có thể trụ lại, kết quả này khiến cho không ít người lưu tâm nhìn Mộ Chỉ Ly, Mộ Vũ Hoài cùng với Tô Dự.
Vòng thứ nhất kết thúc, Cô Lăng Nguyệt cũng lưu ý vài người: Cao Chí Thanh có dị biến thiên lực thuộc loại lực lượng, Nguyễn Ngọc Hành sắc mặt tái nhợt nhìn sơ là biết bị bệnh có điều thực là đã là Lăng Thiên Cảnh cao cấp, một chiêu nhanh gọn lẹ liền kết thúc đối thủ.
Những người bị loại dựa theo quy định sẽ phải đi ra, bọn họ cũng không có tư cách quan sát, nếu muốn biết rõ kết quả mà nói, chỉ có thể ở trong khách sạn tại Hoàng thành.
Bốn ngàn người rời đi là một con số khủng, nhưng hiệu suất Hoàng gia làm việc cũng cực cao, trong thời gian thật ngắn, toàn bộ sân tỷ võ cũng chỉ còn lại có bốn ngàn người, sau khi thiếu đi bốn ngàn người, ngược lại thấy trống trải không ít.
Cô Lăng Nguyệt nhìn về phía Hiên Viên Long trên đài cao, tỷ thí hôm nay dĩ nhiên không chỉ có một màn, an bài kế tiếp chắc hẳn cũng đã rõ rồi.
Những người lại cũng rõ điểm này cho nên tất cả đều nhìn Hiên Viên Long, cảm nhận ánh nóng rực của mọi người, Hiên Viên Long cũng là đứng dậy, một cỗ long uy từ trên người hắn phát ra, khóe miệng ẩn có chút vui vẻ: "Sau vòng tỷ thí thứ nhất, vòng tỷ thí thứ hai sắp bắt đầu.Ta muốn nói cho mọi người chính là địa điểm tỷ thí vòng thứ hai cũng không phải ở sân tỷ võ này, mà là ở những chỗ khác."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều xôn xao, lần này tỷ thí không tiến hành ở sảnh tỷ võ, vậy tiến hành ở chỗ nào?
Cô Lăng Nguyệt yên lặng ngẫm nghĩ, chẳng lẽ vòng thứ hai là hỗn chiến?
Dường như muốn đáp lại lời nghi hoặc này của Cô Lăng Nguyệt, Hiên Viên Long mở miệng lần nữa: "Lần tỷ thí thứ hai này ở bên trong dãy núi, cuộc thi đấu cả nước này tất cả chỉ có hai đợt tỷ thí, đợt thứ hai bốn ngàn người các vị sẽ đồng loạt tiến vào bên trong dãy núi, mỗi người sẽ nhận được thẻ bài thân phận của mình, mà ở bên trong dãy núi các vị nhất định phải cướp lấy thẻ bài thân phận của người khác. Cướp được thẻ bài thân phận càng nhiều, xếp hạng các vị càng cao, năm người xếp hạng cao nhất sẽ là người thắng trong cuộc thi đấu cả nước lần này."
Nói tóm lại chính là đoạt thẻ bài thân phận, càng nhiều càng tốt? Cô Lăng Nguyệt nhìn bốn ngàn người, tự hỏi đến khi kế thúc có thể sống được bao nhiêu?
Bởi vì truyền tống đến dãy núi tỷ thí là phải theo thành trì, cho nên Cô Lăng Nguyệt chỉ thể bày vẻ lạnh nhạt cùng đám người thành Khâu Lũy tiến vào điểm truyền tống.
Vừa mới đến nơi, Cô Lăng Nguyệt liền rời đi mà không có lấy người dám ngăn cản.