" Ngưng huyết tán, Ngưng tuyết thảo một gốc, Hoạt khí quả một miếng, Anh túc hoa hai đoá....."
Sau khi nhớ lại trong đầu một chút về số lượng các dược liệu, Cô Lăng Nguyệt vươn một ngón tay, thiên lực màu trắng ngưng tụ trên ngón tay bị chuyển hoá thành một ngọn lửa màu vàng nhạt, chờ ngọn lửa màu vàng xâm nhập vào trong đan lô nàng liền tập trung khống chế tốt lửa, Cô Lăng Nguyệt nhắm lại hai mắt vận dụng linh thức của mình đi cảm thụ dược liệu.
Gốc Ngưng huyết thảo đang trôi nổi tại ngọn lửa bên trong đan lô, theo thời gian Ngưng huyết thảo rốt cục cũng từ từ mất đi lớp vỏ bên ngoài, chất lỏng ẩn chứa bên trong dược thảo cũng bị lửa đốt mà thành một chút bột phấn màu trắng nhạt, tinh hoa dược lực của Ngưng huyết thảo rốt cục đã bị Cô Lăng Nguyệt chắt lọc, thành công luyện chế ra.
Cùng lúc đó Hoạt khí quả luyện chế ra một viên thật nhỏ như viên đá màu đen, những viên nhỏ này có tác dụng giúp thông khí huyết. Còn Anh túc hoa luyện chế ra một loại chất lỏng màu đỏ nhạt, chất lỏng này có tác dụng ổn định thần kinh, có thể dùng để tiêu trừ đau đớn.
Đã tinh chế thành công các dược liệu, Cô Lăng Nguyệt khống chế hỏa lực để dung hợp chúng lại. Thứ bột trắng bị hỏa diễm thiêu đốt vừa phải trong mười phút, đợi đến lúc bột trắng có chút chuyển sang màu hồng, nàng vận dụng linh thức khiến cho chất lỏng của Anh túc hoa bao vây lấy chất bột màu trắng, trong ngọn lửa thoáng trộn lẫn một lúc, sau đó cả hai từ từ dung hợp thành một loại chất lỏng màu hồng dinh dính.
Cô Lăng Nguyệt cố gắng khống chế nhiệt độ của ngọn lửa, chậm rãi thiêu đốt chất lỏng dinh dính màu hồng đó.
Dưới sự tôi luyện không ngừng đó của ngọn lửa, chất lỏng dinh dính đó hoá thành một dạng hồ màu đỏ sậm, sau đó khống chế nó tiến đến hoả lạp màu đen luyện chế từ Hoạt khí quả thế nhưng khoả lại tại trong đan lô cũng không chịu dung hợp với chất hồ màu đỏ sậm.
Đối với chuyện này, Cô Lăng Nguyệt cũng không hoảng bởi vì nàng biết rõ các loại dược liệu đối với khả năng kháng lửa đều không giống nhau, cho nên người luyện đan phải học được cách tuỳ tâm biến hoá, khống chế nhiệt độ từng chỗ bên trong đan lô, có chỗ cần phải hạ thấp nhiệt độ xuống thì ngươi phải áp chế ngọn lửa đi, có chỗ cần nhiệt độ tăng lên thì ngươi đừng có áp chế ngọn lửa nữa...
Cô Lăng Nguyệt khống chế ngọn lửa rất tốt, chỉ trong một lát thời gian, nhiệt độ của viên khoả lạp màu đen đang không ngừng được tăng cao, cuối cùng cũng không chịu nổi phải tan vỡ ra, một chút bột phấn màu đen thui chậm rãi hoà nhập vào bên trong chất hồ màu đỏ sậm, khiến cho màu sắc của vật liệu có phần tối đi một chút.
Sau khi toàn bộ bột phấn màu đen tiến vào bên trong chất hồ màu đỏ sậm đó, mùi dược liệu nồng đậm lan tỏa từ trong đan lô tràn ra ngoài, khiến cho Hàn Như Liệt ở phòng bên cũng ngừng tu luyện, trên khóe môi hắn tạo thành đường cong hoàn mĩ.
Thêm nửa canh giờ sau, Cô Lăng Nguyệt mới mở mắt.
Lúc này gõ nắp đan lô một cái, nắp đan lô tự mình mở ra, bàn tay nhoáng lên một cái, đan dược rơi vào bình bạch ngọc trong tay của nàng, nhìn đan dược trong đó, lúc này đan dược tán phát ra mùi thuốc nồng đậm.
Ngồi chờ nửa ngày, Phụng Linh nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt thành công luyện chế ra ngũ phẩm đan dược vui vẻ chúc mừng, bay đến trước mặt Cô Lăng Nguyệt, vội hỏi nói: "Luyện ra mấy viên đan dược? Cho ta xem."
Phụng Linh đập lên vai của Cô Lăng Nguyệt, cúi đầu nhìn bình bạch ngọc trên tay của Cô Lăng Nguyệt: " Giỏi thật, lần đầu tiên luyện ngũ phẩm đan liền luyện ra ba viên."
Cấp bậc đan dược càng cao thì số lượng đan lại giảm, có thể luyện ra ba viên đã là năng suất cao rồi. Nếu nàng luyện thêm vài lần nữa, không biết có thể tăng số lượng?
Mắt thấy Cô Lăng Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, Phụng Linh liền biết nàng lại đặt mục tiêu cao hơn nữa, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Kế tiếp chín ngày sau, Cô Lăng Nguyệt cơ hồ không có nghỉ qua, sau khi luyện đan mệt mỏi thì ngồi xuống tu luyện, tu luyện một phen cảm thấy thần thanh khí sảng, sau đó liền tiếp tục luyện chế.
Chín ngày sau, Cô Lăng Nguyệt nhìn năm viên đan dược trong bình bạch ngọc chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to: " Ha ha! Quả nhiên trời không phụ lòng người."
Phụng Linh nhìn Cô Lăng Nguyệt trong lòng thầm mắng: Đồ thần kinh.
Cô Lăng Nguyệt nhảy chân sáo, đẩy cửa ra ngoài liền nhìn thấy Hàn Như Liệt ngồi uống trà dưới tàn cây, cả người khựng lại, quay đầu đóng cửa tu luyện.
Hàn Như Liệt nhìn hành động của Cô Lăng Nguyệt cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được lăn ra bàn cười lớn.
Cô Lăng Nguyệt nghe được giọng cười không chút kiềm chế của Hàn Như Liệt, thẹn quá hóa giận thuận tay cầm lấy bình ngọc ném ra ngoài: " Hàn Như Liệt, câm miệng cho ta."
Hàn Như Liệt cố nén cười, tiếp lấy bình ngọc mà Cô Lăng Nguyệt ném tới. Nhận ra bên trong có chứa gì đó, bèn mở ra: " Là ngũ phẩm Xích Nguyên đan , Nguyệt Nhi ra tay thật hào phóng. Vi phu xin nhận lấy."
Nghe vậy, Cô Lăng Nguyệt giật mình quay lại nhìn cái bàn trống trơn, trong lòng mắng bản thân không chịu nhìn kỹ trước khi cầm đồ ném.
Hàn Như Liệt đi tới gần Cô Lăng Nguyệt, đưa bình ngọc cho nàng. Cô Lăng Nguyệt lại đẩy ngược lại cho Hàn Như Liệt, mà nói: " Giữ đi, đan dược này ta còn sáu bình lận."
Hàn Như Liệt cất đan dược vào trong túi Càn khôn, liền cười nói: "Nguyệt Nhi, chúng ta ngốc trong phòng cũng hơi lâu, ra ngoài đi dạo thế nào?"
" Được." Cô Lăng Nguyệt không chút do dự đồng ý.
Bởi vì là đại thành trì, cho nên thành Khâu Lũy lớn gấp mấy chục lần La Thiên thành.
Thời điểm đi ở trên đường phố, hai người nghiễm nhiên đã trở thành mục tiêu cho mọi người nhìn chăm chú, tướng mạo hai người bọn họ bất kỳ ai cũng đều không phải bình thường, huống chi hai người lại còn đứng chung một chỗ, bất quá hai người họ nhìn qua cũng vô cùng xứng đôi, ít nhất là khiến người ta tìm không ra chỗ nào không tốt.
Đối với chuyện bị mọi người nhìn chằm, hai người đã hình thành thói quen. Chẳng qua Hàn Như Liệt rất không thích những nam tử khác vẫn nhìn Cô Lăng Nguyệt, hắn cảm thấy rất rất bất mãn.
Lúc này, cũng có không ít người nhận ra Cô Lăng Nguyệt, dù sao đối với thành Khâu Lũy nàng là nhân vật phong vân, luận về tướng mạo hay thực lực đều khiến cho người xung quanh phải kinh diễm khó quên.
" Di, đây không phải là Cô cô nương sao?"
" Đúng vậy, mấy tuần trước ta nghe người khác nói Cô cô nương đã trở về, không nghĩ tới hôm nay lại thấy mặt, càng ngày càng đẹp hơn!" Nam tử kia sờ cằm của mình tấm tắc nói.
Gần một năm trước, Cô Lăng Nguyệt đặt chân đến thành Khâu Lũy lập tức trở thành đệ nhất mỹ nữ, đẩy tiểu thư Giang Nhị xuống vị trí thứ hai. Vị Giang Nhị đó tức giận tìm Cô Lăng Nguyệt định dậy nàng một bài học, không ngờ lại bị Cô Lăng Nguyệt chỉnh rất thảm.
Chuyện đó kinh động của Khâu Lũy thành, phải biết thanh danh của Giang Nhị tại thành Khâu Lũy đứng sau Tiền Thái, là thiên tài thứ hai của thành Khâu Lũy tuyệt đối không phải hư danh nói chơi, trên phương diện trình độ võ học người bình thường không thể so sánh với nàng, hơn nữa bản thân nàng lại chịu khắc khổ, thực lực vừa tiến vào Lăng Thiên Cảnh trung cấp lại bị Cô Lăng Nguyệt dễ dàng đánh bại, nghe đồn bị đánh thảm phải nằm trên giường những hai tháng.
Người của Giang gia cũng không dám vì Giang Nhị ra mặt ngược lại nhượng bộ ba phần, người thường chỉ biết thân phận của Cô Lăng Nguyệt không tầm thường. Chỉ có các gia tộc lớn của Khâu Lũy mới biết rõ nội tình, Cô Lăng Nguyệt là tứ phẩm dược sư, bọn nịnh nọt còn không kịp lấy đâu mà dám đắc tội nàng,
Thân chỉ là tán tu lại bị các gia tộc lớn kính nể, những người sống ở thành Khâu Lũy chỉ cần có đầu óc liền không dám trêu nàng. Có một số kẻ ngu ngốc mê luyến dung mạo của Cô Lăng Nguyệt giở trò đồi bại tuy không có bị đánh chết, nhưng sau này chỉ cần từ xa nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt đã chạy té khói.