Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 89




Lúc Triệu Thất bê bát không đi đến dòng suối, hai mắt vẫn đăm đăm, nện bước phập phù. Thang Lương đang ngồi xổm một bên giặt quần áo, nhìn thấy hắn hồn vía lên mây, kỳ quái lườm hắn một cái.

“Này, nước bẩn chảy hết qua đây rồi, ngươi qua bên kia rửa đi!”

“Ồ.” Triệu Thất thuận miệng nói, lại ngoan ngoãn đi sang bên kia, yên lặng rửa chén đũa trong tay.

Người này… làm sao lại trở nên thành thật như thế?

Thang Lương còn chưa hoàn toàn tin tưởng Triệu Thất, vẫn lưu tâm đề phòng. Nhìn kỹ liền phát hiện ra vấn đề, đen mặt hỏi: “Sao thiếu mất hai cái bát?!”

“Xin lỗi, không cẩn thận đánh vỡ.” Triệu Thất phờ phạc nói, “Trên người ta chẳng có lấy một đồng, làm sao đền lại cho ngươi?”

Hắn càng ngoan ngoãn như vậy, Thang Lương càng sinh nghi.

Ở trấn Nam Thủy, danh tiếng của Triệu Thất chẳng tốt đẹp gì. Thang Lương nhớ lại, lần đầu tiên cậu ta gặp phải Triệu Thất là lúc đang đi trên đường, tự dưng bị người này cản lại khinh bạc.

Khi đó, Triệu Thất ngăn cậu lại, chưa nói được mấy câu đã vươn tay sờ mặt cậu. Thang Lương thân là nam nhi, bị người bắt nạt đương nhiên giận dữ, trực tiếp đánh nhau với Triệu Thất. Lúc đó cậu thấy Triệu Thất cao hơn mình, còn tưởng rằng sẽ có một hồi ác chiến, không ngờ cái tên này lại là gối thêu hoa, bước chân phù phiếm, quyền cước vô lực, chưa được mấy chiêu đã bị đánh nằm úp sấp, nghẹn ngào nuốt nước mắt xin dừng tay.

Khi đó Thang Lương mới tới đây, còn chưa biết ác danh của hắn. Thấy người này ăn hại như thế, không thèm để ý nữa. Đợi đến khi gây họa liên luỵ tới người nhà, cậu mới hối hận nhưng đã không còn kịp.

Cũng may có ân công từ trên trời giáng xuống…

Nghĩ tới đây, Thang Lương đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được đáp án, không nhịn được cười trên sự đau khổ của người khác: “Sao trông ngươi cứ như con vịt bị vặt lông thế, có phải Nhạc đại hiệp vừa dạy dỗ ngươi?”

Triệu Thất ngẩng đầu, liếc xéo cậu ta: “Ngươi thì biết cái gì, lão tử và Thính Tùng vẫn tốt. Ta còn ngóng trông y ‘dạy dỗ’ ta, nhưng y không nỡ lòng đấy!”

Nghĩ tới việc này, Triệu Thất liền nổi giận. Hắn phí sức rất lâu, không dễ gì dụ Nhạc Thính Tùng cho hắn ăn vật kia. Thế nhưng chẳng biết tiểu tử này nghĩ cái khỉ gì, không yên lòng, chỉ cho hắn ngậm ngậm một lát rồi không cho chạm vào nữa. Triệu Thất lòng như lửa đốt, không chịu từ bỏ, muốn bá vương ngạnh thượng cung, không ngờ Nhạc Thính Tùng thấy thế, trực tiếp động thủ bấm héo hắn!

Sự quyết tâm kia làm Triệu Thất nhìn cũng thấy đau, không biết y lại tức cái gì.

Nhưng khi hắn hỏi Nhạc Thính Tùng là có chuyện gì, tiểu tử kia lại lắc đầu, sống chết không nói. Cuối cùng Triệu Thất giận hờn đi ra ngoài rửa bát, không thèm để ý đến y nữa.

Thang Lương không nghe ra nghĩa bóng của hắn, nhưng vẫn nhìn ra giữa hai người có chút khập khiễng, vừa giặt quần áo vừa lắc đầu than thở: “Hai người nếu muốn sống cạnh nhau thì phải học cách nhân nhượng nhau.” Nghe như biểu lộ cảm xúc.

Triệu Thất ngâm bát trong nước. Nước suối lạnh lẽo, hắn rụt vai, cười nhạo: “Ngươi dạy ai đó? Mới bao lớn, còn dám lên giọng dạy bảo ta, ngươi thì biết cái gì?”

Thang Lương trừng mắt: “Ta có vợ rồi!”

Triệu Thất nghe xong, rất kinh ngạc. Lúc hắn bằng này tuổi cũng chỉ có thể chạy sau mông Thẩm Lan Khanh cả ngày, quấn lấy huynh ấy chơi chung, mà Thang Lương đã làm chồng nhà người ta rồi, nghĩ tới đây, trong giọng nói mang theo vài điểm kính phục: “Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong… Ồ, thế vợ ngươi đâu rồi?”

Thang Lương chán nản nói: “Ở nhà mẹ nàng rồi, nhà ta trốn tới đây, ta và nàng chưa kịp thành thân.”

“Hoá ra là vợ chưa cưới…” Triệu Thất bĩu môi, “Ta chỉ biết ngươi không phải người trấn Nam Thủy, hoá ra là các ngươi trốn tới? Tại sao thế?”

“Cha ta đánh bạc, thiếu nợ người ta.” Có lẽ là do vợ chưa cưới gợi lại hồi ức, có lẽ là ở trên núi quá lâu không có ai tâm sự, Thang Lương hỏi gì đáp nấy, kể lại một đoạn chuyện cũ thương tâm, “Người của sòng bạc nói phải chém chể ông, một nhà bọn ta cả ngày lo lắng đề phòng, ngay cả đi mua đồ ăn cũng rất cẩn thận. Sống chui sống nhủo như con chuột nhắt. Sau đó nghe nói trấn Nam Thủy địa giới phồn hoa, nhà ta chuyển tới đây kiếm sống… Ta không muốn để nàng cùng chịu khổ, lúc chuyển đi cũng không nói cho nàng.”

Triệu Thất bừng tỉnh: “Chẳng trách, trấn Nam Thủy là địa bàn của Triệu Vũ Thành, không cho người dùng binh khí ẩu đả đánh nhau, chỉ có mỗi mình kẻ ác bá là ta này, các ngươi trốn tới nơi này là tới đúng chỗ rồi đấy. Lại nói, cha ngươi —— ”

“Ông ấy là cha ta.” Thang Lương híp mắt, “Ngươi muốn dùng bạc mua ta, ông thà dập đầu lạy ngươi cũng không chịu bán ta. Cho dù ta khổ cả đời cũng phải tích góp đủ tiền trả hết nợ cho ông, để cho nhà ta có thể đường đường chính chính trở về quê cũ!”

“Ta, ta muốn nói không phải cái này…” Triệu Thất hụt hơi, chột dạ nói. Qua một lúc lâu, hắn lấy hết dũng khí hỏi: “Ta biết ta làm nhiều chuyện xấu, nếu ta nhận tội bồi thường, các ngươi có tha thứ cho ta không?”

Thang Lương xoa quần áo trong tay, không hé răng.

Triệu Thất dìm số bát cuối cùng vào trong nước, tự nhủ: “Vì chuyện này mà ta gặp không ít báo ứng, nhưng cũng gặp được may mắn lớn nhất đời mình… Cho nên, vô luận thế nào, ta cũng muốn ngươi tha thứ cho ta, khiến phần phúc khí này kéo dài lâu thêm một chút.”

Thang Lương đặt quần áo vào chậu, nhìn Triệu Thất: “Ngươi thật sự ăn năn?”

Triệu Thất gật đầu liên tục: “Nếu ngươi không hả giận, có thể bảo cha ngươi đến gặp ta, ta dập đầu lạy ông ấy cũng được.”

“Ta cũng không phải ngươi, không có hứng thú nhìn người khác dập đầu lạy mình.” Thang Lương không nhịn được nói, “Còn về chuyện kia, Triệu lão gia sai người nhận lỗi, ngươi lại bị Nhạc thiếu hiệp răn dạy tại chỗ, kỳ thực cũng đủ rồi. Nếu ngươi muốn tích đức thì tìm người khác đi.”

Nói xong, cậu bê chậu gỗ rời đi, để lại Triệu Thất ngơ ngác nhìn mặt nước dập dềnh.

Đây là… bị ghét, hay là được tha thứ?

Triệu Thất không nghĩ ra. Hắn chậm chạp xếp bát đã rửa sạch chồng lên nhau, nhìn cái bát trên cùng đọng lại chút nước, trời xanh mây trắng phản chiếu bên trong, giống như chứa đựng đất trời nghiêm chính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.