Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 87




“Ai?” Nhạc Thính Tùng cảnh giác hỏi, con ngươi đen như mực, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Ta nha!” Triệu Thất không nắm chắc được có phải y đang giả ngu hay không, hận không thể lay đầu của y, “Ngươi không nhìn ra tướng mạo cậu ta tương tự ta sao?”

“Thật à?” Nhạc Thính Tùng sững sờ, rõ ràng có mấy phần kinh ngạc, “Khó trách ngươi… Ta chỉ liếc mắt nhìn cậu ta, không chú ý lắm.”

Triệu Thất nhớ tới dáng vẻ mình liều mạng che ở giữa hai người, đuối lý, tằng hắng một tiếng, nói: “Nói chung ngươi biết là được rồi, cũng không cần nhìn kỹ, ta đẹp hơn nó nhiều.”

“Đúng thế.” Nhạc Thính Tùng hôn má Triệu Thất, Triệu Thất hôn lại. Hai người ngươi hôn ta, ta hôn ngươi, như hai sinh vật vừa ra đời, mềm mại quấn thành một khối, cơ hồ dính lấy nhau.

Thân thiết một trận, Triệu Thất đã có chút động tình, mắt thấy lại biến đổi đến mơ mơ màng màng, nhưng hắn còn băn khoăn Nhạc Thính Tùng đói bụng, đẩy cánh tay y: “Ta chuẩn bị cho ngươi đồ ăn đã.”

“Không cần.” Nhạc Thính Tùng liếc mắt nhìn thứ trên bàn..

Vừa rồi Triệu Thất chỉ mang thịt và cháo hoa tới, bánh ngô đậu phụ hắn ăn vẫn còn ở đó. Nhạc Thính Tùng cầm hai cái bánh ngô, một cái đĩa một bát đậu, cũng bê tới.

“Ngươi chảy nhiều máu như vậy, cần phải ăn nhiều thứ bồi bổ.” Triệu Thất nhìn đồ ăn ít ỏi, bắt đầu tính toán, “Thang Lương bên kia còn nửa con cá, ta đi làm cá về cho ngươi ăn.”

“Không được nhắc đến tên người khác.” Nhạc Thính Tùng ngang ngược không biết lý lẽ nhét một cái bánh ngô vào trong miệng Triệu Thất, đưa cho hắn đôi đũa, “Chúng ta ăn giống nhau, cùng ăn.”

Bánh ngô cực kỳ thô cứng, Triệu Thất nghẹn gần chết, ưỡn cổ khó khăn nuốt xuống, lòng vẫn sợ hãi, gật đầu: “Vậy lúc ngươi ăn phải cẩn thận đấy, thứ này rất lợi hại, ăn muốn viêm họng luôn ý.”

Nhạc Thính Tùng để bánh lên ghế dựa, giúp Triệu Thất thuận khí: “Quên mất ngươi ăn không quen. Trước đây lúc ở trên núi, ta cũng không thế nào ăn nổi cháo hoa.”

“Như vậy nha…” Triệu Thất nghe xong, bóp bánh ngô trong tay, bộ dáng phát sầu, “Một hai bữa còn được, ăn nhiều thực sự ta không chịu nổi. Nếu sau này ta lên núi ở với ngươi, phải làm sao đây?”

Nhạc Thính Tùng nửa ngày không lên tiếng. Triệu Thất nhìn y, phát hiện y mím môi, đôi mắt cong cong, cười ngượng ngùng vui vẻ.

Lúc này Triệu Thất mới nhận ra mình vừa nói cái gì, không khỏi có chút e lệ, đồng thời lại cảm thấy Nhạc Thính Tùng như vậy thực sự rất đáng yêu, vui mừng trong lòng như muốn tràn ra, căng đầy đến mức làm hắn đau tức nơi lồng ngực.

Hắn nghiêng đầu, miệng lớn thở hổn hển mấy cái, mới nói quanh co sang chuyện khác: “Này, đậu phụ này nhạt muốn chết, nếu ngươi ăn không vào, trên bàn còn có đĩa dưa muối đấy.”

“Không cần.” Nhạc Thính Tùng không biết đã ăn xong bánh ngô từ khi nào, đưa đũa gắp miếng đậu phụ, nhai hai miếng, lại nhìn Triệu Thất, “Nhìn ngươi là được rồi.”

“… Nha.” Triệu Thất lúng túng gật đầu. Nghĩ thầm Nhạc Thính Tùng không phải nói trông mình rất mặn hả?

Bất quá chỉ cần ở bên cạnh Nhạc Thính Tùng, hắn cảm thấy đồ ăn đều thơm ngon gấp mười lần, coi như đậu phụ nhạt nhẽo vô vị, lúc nếm thử cũng thấy ngọt lịm.

Ăn cơm xong, Triệu Thất sờ bụng, thấy mình ăn hơi nhiều, quay ra hỏi Nhạc Thính Tùng: “Ngươi ăn no chưa?”

Nhạc Thính Tùng suy nghĩ một chút, lắc đầu.

“Vậy ta đi tìm tiểu tử kia đòi đồ ăn.”

Triệu Thất cố ý không nói tên Thang Lương tên, vốn tưởng Nhạc Thính Tùng sẽ cho đi, nhưng không ngờ y vẫn lắc đầu như cũ: “Không được.”

“Vậy ngươi muốn ăn —— ”

Triệu Thất còn không hỏi xong đã bị đẩy ngã lên giường. Đôi đũa trong tay Nhạc Thính Tùng thay đổi một đầu, nhẹ nhàng đẩy vạt áo Triệu Thất.

“Trước ta nói muốn phạt ngươi, ngươi còn nhớ không?” Nhạc Thính Tùng ở trên cao nhìn xuống, khẽ cười, “Ngươi làm sai, không thể dễ dàng bỏ qua.”

“A.” Triệu Thất nuốt nước miếng, hô hấp tăng vọt. Vẻn vẹn một câu nói này cũng đủ khiến bụng dưới của hắn nổi lên từng trận ngứa ngáy.

Ánh mắt giảo hoạt chợt lóe lên vài tia hưng phấn, hắn đảo mắt, giả mù sa mưa cầu xin tha thứ: “Nhạc thiếu hiệp, tiểu nhân biết sai rồi. Cầu ngài thương xót, thả tiểu nhân một con ngựa đi.”

“Biết sai nhanh đấy, nhưng ngươi thật sự biết sai rồi hả?” Nhạc Thính Tùng không hề bị lay động, vẫn ép hỏi. Đôi đũa trong tay đã gắp lên một hạt đầu nhũ phấn nộn, nhẹ nhàng vặn vẹo.

“Hức!” Nơi mẫn cảm bị đầu đũa cứng rắn chà ép, Triệu Thất trợn mắt há mồm, không nhịn được muốn đẩy đũa ra. Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ đã bị ánh mắt Nhạc Thính Tùng ép tới, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất ngoan ngoãn thả tay hai bên, ngón tay bám chặt vào nệm.

“Lúc ngươi hỏi ta mấy ván đề, ta không nên dối gạt ngươi, nhưng mà khi đó —— a!”

Nhạc Thính Tùng nhấc đũa gắp lên đầu nhũ sưng tấy, dùng móng tay cào nhẹ đầu nhũ. Triệu Thất gặp kích thích, lồng ngực run rẩy, cơ hồ muốn nhảy bật lên, thế nhưng Nhạc Thính Tùng vẫn bất động áp chế hắn, tiếp tục tàn nhẫn dằn vặt.

“Không phải chuyện này.”

“Hả?” Hai mắt Triệu Thất ướt nhẹp, cúi đầu nhìn đầu nhũ đáng thương bị kẹp trong đôi đũa. Cúi đầu thổi phù phù hai cái. Bây giờ hắn thèm ăn cực kỳ, rất muốn cùng Nhạc Thính Tùng làm chuyện này, nhưng hắn thực sự không nhớ ra mình đã làm sai điều gì, lom lom nhìn đối phương: “Thiếu hiệp sao có thể thích làm chỗ đó… Cái khác, chỗ khác cũng chơi rất vui nha, ngươi thả ta ra, ta giúp ngươi liếm có được không?”

Nhạc Thính Tùng dừng một chút, hỏi: “Liếm chỗ nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.