Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Thang Lương nhìn thấy hai người cùng ngủ trên một chiếc giường, kinh ngạc đến mức run tay làm đổ chậu rửa mặt.
“Ngươi —— các ngươi!”
Triệu Thất mơ mơ màng màng bò lên. Ký ức đêm qua nhanh chóng ùa về, hắn thở phì phì nhéo mũi Nhạc Thính Tùng, lại trừng mắt nhìn Thang Lương: “Ngươi cái gì mà ngươi, đại kinh tiểu quái, không phải ta đã sớm nói với ngươi rồi sao?”
Thang Lương há mồm trợn mắt, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Cũng may lúc này, Nhạc Thính Tùng đã mở mắt ra, gật đầu với Thang Lương: “Đa tạ.”
Thấy ân nhân mở miệng, Thang Lương cũng không thèm đoái hoài tới Triệu Thất, vội vàng đi tới trước giường, run giọng nói: “Ân công, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi!”
Bộ dạng này làm Triệu Thất nhớ tới tình cảnh trong mơ, bỗng nhiên giật mình. Lại nhìn Thang Lương, thấy thế nào cũng chẳng có ý tốt, nhất thời dâng lên cảnh giác.
“Ngươi dựa vào gần như vậy làm gì?” Triệu Thất dùng sức đẩy cậu ta ra, “Thính Tùng đói bụng rồi, ngươi nhanh nhanh đi làm cơm cho y ăn.”
“A, nha.” Thang Lương hỏi, “Ân công muốn ăn gì?”
Triệu Thất cố ý chắn trước mặt Nhạc Thính Tùng: “Ngươi chọn đồ ngon rồi làm là được, nếu y muốn ăn gan rồng tuỷ phượng, ngươi cũng không lấy được đâu.”
Thang Lương nhích lạo gần bên trái, Triệu Thất liền rời sang bên trái, che kín Nhạc Thính Tùng, ngay cả cọng tóc cũng không để cho cậu ta nhìn thấy. Thang Lương đen mặt: “Ta nói chuyện với ân công, ngươi làm cái gì vậy?”
“Hừ, tiểu tử ngươi líu ra líu ríu, chẳng hiểu gì cả. Thính Tùng bị trọng thương chưa lành, ngươi còn muốn nói chuyện, làm y mệt thì làm sao bây giờ?” Nói xong, Triệu Thất nhảy xuống giường, kéo Thang Lương đi ra ngoài, “Đi mau đi mau, ta thấy ngày hôm qua ngươi lén lút…”
Nhạc Thính Tùng im lặng nhìn hai người kia lằng nhằng đi ra cửa, hơi nhíu mày.
Triệu Thất và Thang Lương cùng đi xuống bếp. Hắn sẽ không làm cơm, mà Thang Lương hôm qua đã đã dạy hắn làm sao thêm củi lửa và rắc gia vị. Bởi vì một loại cảm giác nguy hiểm nào đó, hắn không muốn bị hạ thấp đi, liền ngồi xổm ở kệ bếp, làm trợ thủ giúp Thang Lương.
Có lẽ là vì Nhạc Thính Tùng tỉnh lại, Thang Lương bắt đầu nói nhiều lên, nói không ít chuyện Nhạc đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, kích động lộ rõ trên mặt. Triệu Thất tuy ở cùng Nhạc Thính Tùng rất lâu, nhưng đối với mấy hành động thường của y cũng chẳng biết, trong lòng chua chát, đồng thời cũng ngồi nghe say sưa.
“Người sống một đời, nên như ân công vậy ——” nói đến đoạn cao trào, Thang Lương sẽ vung vẩy cái muôi, khuôn mặt hồng hồng, “Diệt gian trợ yếu, trừng ác dương thiện!”
Triệu Thất thích nhất là nghe người khác tán thưởng Nhạc Thính Tùng, lập tức dứt bỏ thành kiến, cộng đồng quang vinh dùng sức gật đầu: “Thính Tùng lợi hại nhất, y là đại hiệp có một không hai!”
Lần này, hai người rốt cuộc tìm được đề tài chung, liền ngươi một lời ta một lời, thổi phồng Nhạc Thính Tùng lên trời, nhìn đối phương lại cảm thấy vừa mắt hơn không ít.
Bất quá, Triệu Thất dù sao cũng vẫn bảo trì thanh tỉnh. Vi phòng ngừa hai người đánh nhau không ai làm cơm, hắn cố ý đợi đến khi Thang Lương xếp món ăn lên mân mới nghiêm túc cảnh cáo: “Ta cho ngươi biết, Thính Tùng đã là người của ta, ngươi đừng hòng nghĩ xấu tơ tưởng gì đến y. Không thì, cẩn thận ta đánh chết ngươi.”
Cái muỗng trong tay Thang Lương run lên, cán đứt một khối đậu phụ thành hai nửa, không khỏi nhìn Triệu Thất một lúc, lắc đầu, không trả lời.
Triệu Thất dĩ nhiên cho đây lã mình thắng, diễu võ dương oai bưng cơm lên, dương dương đắc ý đi tìm Nhạc Thính Tùng.
Nhạc Thính Tùng đang trầm mặt nằm trên giường, nghe thấy có người đi vào, lập tức quay đầu úp mặt vào giường. Chờ phân biệt được người chỉ có mình Triệu Thất mới hơi bớt giận, chậm rãi ngồi dậy, cố ý kéo dài âm điệu hỏi: “Làm sao chỉ có ngươi?”
Triệu Thất nghe được câu này, trong lòng lộp bộp, cẩn thận nói: “Ta tới mang cơm cho ngươi, ngươi muốn gọi Thang Lương à?”
Gọi nó tới làm cái gì?!
Nhạc Thính Tùng chợt cảm thấy một tức giận ngập đầu, y tự biết tâm thần thất thủ, e sẽ giận chó đánh mèo với Triệu Thất, đọc thầm một đoạn Thanh Tâm quyết mới miễn cưỡng đè nén lửa giận, thản nhiên nói: “Để trên bàn đi, lát nữa ta ăn.”
“Con cá này hầm rất ngon, nguội sẽ không thơm nữa.” Triệu Thất khuyên y, “Ta giúp ngươi gỡ xương ra nhé, ngươi ăn cùng với cháo. Trong này đều là gạo trắng, tên quỷ Thang Lương hẹp hòi kia chỉ làm cho ngươi một bát, ta còn không có phần đấy.”
Nói xong, hắn mới nhớ ra hình như nhỡ miệng, chẳng khác nào khen Thang Lương rất biết chăm sóc người, lại nhanh chóng nói bổ sung: “Ta nói với ngươi nhé, Thang Lương tiểu tử này thực sự là keo kiệt muốn chết, lúc nấu ăn chỉ bỏ tí muối, đậu phụ cũng không thêm gia vị. Nếu không phải ta nhóm lửa tốt, cơm này chẳng ăn nổi đâu.”
Nhạc Thính Tùng lại nghe thấy hắn nhắc tới người khác, cảm thấy bực mình, không tiếp lời, xoay lưng lại, lỗ tai như dài ra lắng nghe động tĩnh của Triệu Thất.
Triệu Thất tựa hồ không nhìn ra y đang tức giận, để đồ lên bàn, nghiêm túc gỡ xương cá.
Đậu phụ hầm cá này không tính là tinh tế, nhưng xác thực mùi thơm khắp nơi. Triệu Thất nhiều ngày không thấy thức ăn mặn, vừa nuốt nước miếng vừa bỏ thịt cá gỡ sạch xương vào trong cái bát nhỏ. Thực sự thèm ăn không chịu nổi, lén ăn miếng đậu phụ, thịt đều giữ lại cho Nhạc Thính Tùng.
Không dễ dàng róc sạch xương cá, Triệu Thất bưng hai cái bát, tiến đến trước giường, nhẹ nhàng gọi: “Thính Tùng, ngươi đã ngủ chưa?”
“Ta ngủ rồi, giờ không muốn ăn gì cả.” Nhạc Thính Tùng chôn đầu trong chăn, giọng ồm ồm nói.
“Ai nha, ăn rồi ngủ tiếp.” Triệu Thất cười thầm, dùng cùi chỏ đẩy đẩy y, “Hai ngày ngươi chưa ăn gì rồi, lát nữa bụng kêu, nhất định ngủ không yên.”
“Ta ——” Nhạc Thính Tùng trở mình, thầm kêu không tốt, hai tay thế như thiểm điện muốn bắt lấy bát mình hất rơi. Song lúc này không giống ngày xưa, thân thủ của y chậm không chỉ một điểm nửa điểm, ngay cả miệng bát cũng không chạm tới, chỉ nghe ào ào một trận vang rền, nước giội xuống đất.
Triệu Thất ngơ ngác nhìn y, lại nhìn trên đất khắp nơi bừa bộn. Nửa ngày mới ý thức được xảy ra chuyện gì, trên mặt hiện ra sự sợ hãi, khiếp khiếp nói: “Ngươi, ngươi đừng nóng giận…”
Nhạc Thính Tùng tái mặt, nhắm mắt lại: “Xin lỗi.”
“Đều là ta không tốt, quên mất ngươi tẩu hỏa nhập ma, không nên làm phiền ngươi.” Triệu Thất nhỏ giọng áy náy, “Ngươi ngủ trước đi, ta đi dọn.” Nói xong, hắn ngồi xổm xuống yên lặng nhặt mảnh bát vỡ.
Nhìn đống thịt cá mình cẩn thận gỡ xương cũng không dám ăn lại bị vứt trên đất bẩn thỉu, hắn thấy rất đau lòng. Nhưng điều càng làm cho hắn khổ sở là, Nhạc Thính Tùng đang tức giận.
Triệu Thất chẳng có bao nhiêu tự mình biết mình, nhưng hắn cũng biết mình không phải bạn lữ tốt, tính khí không tốt, chẳng biết làm gì, cũng chẳng biết dỗ vui người khác. Giống như bây giờ, Nhạc Thính Tùng mất hứng, hắn chỉ có thể lúng túng cúi đầu dọn dẹp, đầu óc rỗng tuếch, không nghĩ ra cách gì.
Mặc dù nói là sẽ chiều theo Nhạc Thính Tùng, nhưng Triệu Thất từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nhân nhượng người khác, xưa nay chẳng biết thoái nhượng và thỏa hiệp. Từ lúc sinh ra đã mang theo thói xấu, cho dù đụng đến vỡ đầu chảy máu vẫn như cũ không thay đổi được.
Nhưng hôm nay, hắn tự học.
Bởi vì hắn đã không còn giống như trước đây, không có gì lo sợ. Giờ hắn sợ Nhạc Thính Tùng sẽ thấy mình phiền chán, sợ Nhạc Thính Tùng bỏ hắn mà đi, hắn có một ngàn một vạn cái lo lắng, chôn thật sâu trong đáy lòng, sẽ chỉ lộ ra trong giấc mơ.
Bây giờ hắn mới biết, nương theo ngọt ngào hạnh phúc, còn có sự sợ hãi lo được lo mất.
Triệu Thất nghe thấy tiếng Nhạc Thính Tùng vươn mình xuống giường, đi tới bên cạnh. Hắn còn muốn mở miệng dò hỏi, nhưng lo mình lại làm cho y phiền lòng, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt trở vào, ngẩng đầu lên, trộm nhìn sắc mặt Nhạc Thính Tùng.
Nhạc Thính Tùng nhăn mày, đôi môi mân thành một đường thẳng, vừa nhìn cũng biết là đang nổi nóng. Triệu Thất co rúm lại, lui về phía sau, thế nhưng chưa đi hai bước đã bị ôm ngang người, rầm rầm ném lên giường.