Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 83




Nụ hôn qua đi, Nhạc Thính Tùng gõ đầu Triệu Thất: “Tại sao ta lại không nhớ mình có cái tên này, hả?”

Triệu Thất bị hôn đến ngất ngất ngây ngây, hai tay víu vai y, rầm rì nói: “Ta gặp ác mộng, mơ thấy ngươi đần độn nhận lầm người, yêu người khác. Hừ, cho nên mới gọi ngươi là Nhạc Tiểu Ngốc, thực sự là quá hợp.”

Nhạc Thính Tùng bật cười: “Chuyện trong mộng cũng tin, ta thấy ngươi còn ngốc hơn ta nhiều.”

“Đều là lỗi của thằng nhãi Thang Lương kia, nó còn bảo do đại phu, làm ta sợ ngươi mất trí nhớ, tính tình đại biến.” Triệu Thất oán hận nói, “Nhất định là ông già kia mắt mờ chân chậm, nhìn lầm rồi.”

Ai ngờ, Nhạc Thính Tùng nghe xong, trên mặt lại hiện ra mấy phần do dự: “A, lời này cũng không sai. Việc luyện công của ta xảy ra chuyện, hiện tại đúng là tẩu hỏa nhập ma.”

Triệu Thất kinh hãi: “Cái gì?!”

“Công pháp ta tu luyện có điểm đặc biệt, đòi hỏi khá cao về tâm tính. Sở dĩ sư phụ bảo ta xuống núi chính là hi vọng ta có thể đá mài tâm chí, thượng tiến một tầng trong tu vi.” Nhạc Thính Tùng nói, “Tính ra, đúng là trong hoạ có phúc. Nội tức tăng lên rất nhanh, dược lực lúc trước chưa hấp thu xong bây giờ cũng tan vào trong kinh mạch, sau khi luyện hóa sẽ có thể hoàn toàn khôi phục, công lực sẽ tiến bộ rất nhiều.”

“Tuy ta nghe không hiểu, nhưng hình như đây là chuyện tốt mà?”

Nhạc Thính Tùng lắc đầu: “Nhưng bây giờ nội tức nghịch lưu, không những không có cách nào lấy nội lực át đi ác tâm, ngược lại sẽ sinh sôi các loại tâm ma… Nói chung, bây giờ ta không giống trước kia, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, tốt nhất trong khoảng thời gian này ngươi cách xa ta một chút, chờ đến khi ta khôi phục nguyên khí —— ”

“Không được!” Triệu Thất quả quyết như chặt đinh chém sắt. Những chuyện trong mơ rõ ràng ngay trước mắt, nếu hắn không ở đây, Nhạc Thính Tùng bị người lừa mất thì làm sao bây giờ?

Huống chi, tuy rằng Nhạc Thính Tùng ngoài miệng nói phải cách xa hắn, thế nhưng hai tay vẫn ôm eo hắn không tha, rõ ràng một bộ khẩu thị tâm phi.

“Ta nói rồi, ta muốn chăm sóc ngươi, làm sao lại vì chuyện này mà bỏ đi?” Triệu Thất nghĩa chính từ nghiêm nói, nháy mắt mấy cái, lại cẩn thận hỏi, “… Nhưng mà, ngươi sẽ biến thành hình dáng gì nha, nếu như ta chọc tức ngươi, không phải ngươi sẽ đánh chết ta chứ?”

“Cũng không đến nỗi.” Nhạc Thính Tùng trầm ngâm nói, “Căn cứ vào việc luyện võ trước kia, khoảng chừng sẽ thay đổi dễ tức giận.”

Triệu Thất yên lòng vỗ ngực: “Vậy thì không thành vấn đề. Chút chuyện này tính là gì, không phải chỉ là hư hỏng hơn một chút, tâm nhãn hẹp hơn một chút thôi sao, ta lớn hơn ngươi, nhất định sẽ chiều ngươi.”

“Ngươi nói thật chứ?”

Nhạc Thính Tùng nhìn Triệu Thất, trong mắt lần đầu hiện ra bất an. Ánh nhìn yếu đuối hiếm có này làm lòng Triệu Thất mềm nhũn, hắn trịnh trọng gật đầu: “Nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được!”

“Chuyện này… chính miệng ngươi nói đấy.” Nhạc Thính Tùng tựa đầu vào vai Triệu Thất, giọng nói có chút khó chịu, “Không được lật lọng, ta, ta cũng sẽ cố gắng khôi phục nhanh.”

Cảm giác Nhạc Thính Tùng ỷ lại vào mình, Triệu Thất tự nhiên sinh ra một loại tự hào. Hắn vỗ lưng Nhạc Thính Tùng, dõng dạc phát biểu một phen hào ngôn chí khí, ngay cả mình cũng sắp bị mình làm cho cảm động, lại nghe Nhạc Thính Tùng nói: “Tốt, vậy ngươi cởi quần áo đi.”

“Ồ?” Triệu Thất chưa kịp phản ứng, như đầu ngỗng ngu ngốc nhìn Nhạc Thính Tùng.

Tiểu tử này giống như vừa nói một câu bình thường, thấy Triệu Thất không hành động gì, còn nghiêm túc thúc giục: “Nhanh lên một chút nha, không phải ngươi nói chiều ta sao?”

Triệu Thất trong lòng cảm thấy có gì không đúng, mà bị ánh nhìn nghiêm túc chăm chú của Nhạc Thính Tùng chiếu xuống, hắn lập tức trở nên mơ mơ màng màng, ngẫm lại quả thật mình vừa nói qua những lời như vậy, liền ngoan ngoãn cởi quần áo.

Những năm này hắn chẳng học được gì khác, ngược lại cởo quần áo vừa nhanh lại vừa sạch, một điểm e lệ cũng không có. Nhạc Thính Tùng vừa chớp mắt, Triệu Thất đã trần trụi nằm úp sấp một bên.

“Ta, ta cởi xong rồi.” Hắn hỏi, “Còn phải làm gì?”

Nhạc Thính Tùng nói: “Ngươi tách chân ra, xoay người để ta nhìn một chút.”

Triệu Thất mới vừa xoay người, nghĩ lại nghĩ, liền do dự nghiêng đầu qua chỗ khác, hỏi: “Ngươi bây giờ trọng thương chưa lành, như vậy có phải là…”

“Ta tự có chừng mực.” Nhạc Thính Tùng thấy Triệu Thất nửa tin nửa ngờ, liền giải thích vài câu, “Tâm ma sinh sôi, dục vọng hoành hành. Bây giờ không thể áp chế, cũng chỉ có thể thuận thế mà làm. Hiện tại ta muốn nhìn ngươi một chút, ngươi chiều ta đi.”

Triệu Thất chẳng biết tí gì về võ học, nghe xong cũng cảm thấy rất có đạo lý, liền bé ngoan nằm úp sấp tách chân ra. Bình thường Triệu Thất ít vận động, tứ chi không chuyên cần, vóc người không tính là rắn chắc, nhưng tư thái lại mười phần phong lưu. Lúc nằm úp sấp, từ vai đến mông lá một đoạn cong cong, cơ hồ làm người ta không dời mắt nổi.

“A…” Triệu Thất nho nhỏ kêu lên.

Nhạc Thính Tùng bắt lấy chân phải của hắn, nhẹ nhàng xoa lên cổ chân sưng tấy. Ngón tay lơ đãng miết qua gan bàn chân, làm cho hắn ngứa một trận ——

Chuyện này vốn chẳng có gì, mà làm cho người ta xấu hổ chính là, chưa bị giày vò đến mấy lần, phía dưới của hắn đã ngỏng lên thật cao, ẩm ướt cọ vào đệm chăn.

Triệu Thất chẳng thể nào có cảm giác ngượng ngùng, hắn chỉ sợ làm dơ chăn, liền dùng tay che phía dưới, lại bị Nhạc Thính Tùng đánh mông một cái.

“Không phải nói cẩn thận để ta nhìn sao?”

Giọng nói của y trầm thấp hơn xưa rất nhiều, Triệu Thất sợ y tức giận, có hại cho thân thể, vậy nên nhanh chóng lấy tay ra, đàng hoàng đặt ở hai bên.

Nói thật, tư thế như vậy bày lâu vẫn thấy xấu hổ. Triệu Thất mặt đỏ tới tai mà nằm úp sấp nửa ngày, mãi đến khi sau lưng có chút toả nhiệt, Nhạc Thính Tùng mới nói: “Ừm, được.”

Triệu Thất như được đại xá, đang muốn rúc vào trong chăn ấm và thân thể ấm áp, Nhạc Thính Tùng lại đưa ra yêu cầu mới: “Bây giờ ta không tiện động tay, tự ngươi thoải mái một đi. Nhưng mà, chỉ được làm theo lời ta nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.