Triệu Thất nhìn chiến cuộc cách đó không xa, cảm thấy trước mắt tối tăm mù mịt.
Triệu Tam, Triệu Lục, Triệu Thập!
Ba người này liên thủ, bình thường Nhạc Thính Tùng cũng phải tốn khí lực, bây giờ y bị nội thương rất nặng, nội lực chỉ có thể miễn cưỡng thuyên chuyển ba phần mười, đấu pháp đả thương đối thủ một ngàn nhưng tự tổn hại tám trăm —— dùng thương tổn đổi lấy thương tổn, xảo diệu né qua chỗ yếu hại, lại tập trung sức mạnh công kích điểm yếu kẻ thù. Lấy một địch ba, vẫn không hề rơi vào thế hạ phong.
Nhưng Triệu Thất không biết, trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấy Nhạc Thính Tùng bị đánh mấy nắm đấm.
Mỗi lần nhìn thấy Nhạc Thính Tùng chịu đòn, Triệu Thất cảm thấy đau như nắm đấm rơi trên người mình, không chịu nổi.
“Các ngươi đừng đánh! Không được đánh y!” Hắn giơ nắm đấm lớn tiếng gọi, “Triệu Thập thằng ranh nhà ngươi, ngươi cầm phấn gì? Thính Tùng, cẩn thận!”
Nhạc Thính Tùng nghe tiếng liền tung cước đạp về phía Triệu Thập đang vung tay tung phấn trong không trung. Võ công của Triệu Thập võ không tính là tốt, phân tâm không kịp tránh, bịch bịch rơi xuống đất, nằm im bất động.
Cậu ta vừa ngã xuống, thế ba người liên thủ xuất hiện kẽ hở. Nhạc Thính Tùng tìm ra một khoảng chống, một chưởng bức lui Triệu Tam, nội lực vun vút bắn về Triệu Lục. Triệu Lục dính một đòn, bay ra sau mấy trượng, miễn cưỡng ổn định thân thể, phun ra một ngụm máu tươi.
Lại ngẩng đầu nhìn lên, Triệu Tam đã bị Nhạc Thính Tùng điểm huyệt, bẻ gãy một cái cánh tay. Triệu Lục trợn mắt, trong mắt như tràn ra tia máu, dục vọng đề lực tái chiến, nhưng phế phủ bị thương, co thưer bất ổn, lại bị Nhạc Thính Tùng tung một quyền, rốt cục ngã nhào trên đất.
Đến đây, sức chiến đấu của ba người hoàn toàn biến mất. Nhạc Thính Tùng một người đứng giữa sân, cúi đầu nhìn thứ gì.
Triệu Thất vui sướng kêu một tiếng, nhanh chân chạy đến bên cạnh y.
“Ngươi thực sự quá lợi hại, nhưng mà ta lợi hại hơn.” Triệu Thất hoan hỉ tự biểu dương bản thân, “May mà ta thấy động tác của Triệu Thập, không thì ngươi đã trúng thuốc rồi!”
“Ừ, đều là công của ngươi.” Nhạc Thính Tùng gật đầu phụ họa, y ngồi xổm xuống. Điểm lên huyệt đạo trên người Triệu Thập, lục lọi trên người cậu ta.
Triệu Thất hỏi: “Ngươi đang tìm gì thế?”
“Có thể có thuốc gì giúp chân ngươi đỡ đâu.” Nhạc Thính Tùng đã tìm ra mấy cái bình nhỏ, còn có cả vải tơ sạch sẽ. Triệu Thất thấy thế, cũng học dạng theo, từ trên người Triệu Thập sờ soạng ra mấy bao thuốc bột. Lại chạy đi thuổng túi tiền của Triệu Tam, nhét hết vào trong bao.
Hắn còn muốn đi cướp của Triệu Lục, nhưng ánh mắt tên này quá hung ác, hơn nữa hình như còn có thể nhúc nhích, Triệu Thất không dám động thủ. Bất quá Triệu Lục này mỗi ngày hợp lại với Triệu Cửu khi phụ hắn, động một chút là nói mấy chuyện xấu ban đêm oang oang ra bên ngoài, Triệu Thất vừa nghĩ liền hận đến ngứa răng, căn bản không muốn buông tha gã này như thế.
Vì vậy, hắn nhặt mấy hòn đá trên đất lên ném gã, phát tiết oán giận nhiều năm.
Nhạc Thính Tùng lúc này đã tìm được thứ mình muốn, nhìn Triệu Thất đang ném đến không còn biết trời đâu đất đâu, tìm một tảng đâ gần đó bảo hắn ngồi xuống, tiếp đó cởi giầy của hắn, dùng bình dầu thuốc xoa lên cổ chân hắn.
Triệu Thất vốn còn xấu hổ, nhưng cổ chân hắn sưng lên rất đau, không lâu sau bắt đầu rên rỉ rầm rĩ.
“A, ngươi nhẹ một chút có được không?” Triệu Thất nhỏ giọng rên rỉ, “Đừng dùng sức như vậy… Ai nha, ta không chịu nổi…”
Ba người trên đất nghe xong tái xanh mặt. Triệu Thất ban ngày đối mặt với bọn họ đều là chanh chua mắng chửi, ban đêm bị bắt nạt ác liệt cũng chỉ khàn cổ khóc gọi xin tha, làm gì ôn tồn như hiện tại, trong giọng nói còn mang âm khóc nức nở, lộ ra oan ức vô hạn, quả thực như con mèo nũng nịu trong lòng.
Nhạc Thính Tùng hôn trán hắn một cái: “Ngươi nhịn một chút, tụ máu phải làm tan mới được.”
Triệu Thất chớp mắt mấy cái, lấy ngón tay chỉ lên môi mình, cười hì hì: “Ngươi hôn chỗ này này, có lẽ ta sẽ quên đau.”
“Ngươi, ngươi thực sự là không biết xấu hổ!” Triệu Lục cách đó không xa tức giận nói, “Ban ngày ban mặt lại —— ”
“Moẹ, ngươi mới không biết xấu hổ, nhìn cái gì vậy?” Triệu Thất quay đầu mắng to, “Ban ngày ban mặt nhìn lén nhân gia thân thiết, không xấu hổ, mưu mô rơi con mẹ nó mắt đấy!”
Nhạc Thính Tùng xoay đầu hắn lại, không cho hắn phân tâm nhìn Triệu Lục. Ngay sau đó, Triệu Thất thật sự không còn tâm tư đi quản người khác.
Mãi đến tận khi Nhạc Thính Tùng dùng vải tơ quấn xong vết thương, Triệu Thất vẫn còn mơ mơ hồ hồ, đau đớn cũng đã sớm vứt lên chín tầng mây, chỉ nhớ rõ nụ hôn ngọt ngào gắn bó răng môi kia.
“Hê hê, ngươi mà làm đại phu nhất định có thể kiếm bộn tiền.” Hắn lắc đầu, thật lòng thật dạ ca ngợi, “Ta hôn ngươi một cái liền thoải mái không chịu được, chẳng thấy khó chịu nữa luôn.”
“Ngươi cũng thế.” Nhạc Thính Tùng sờ lên vết thương của chính mình —— Triệu Thất cũng xử lý cho y, đổi lại vải sạch.
Nghỉ ngơi xong, bọn họ lại đi tiếp. Chỉ chốc lát sau, liền bỏ lại ba người trên đất một quãng xa.
Triệu Thập nằm trên đất, tha thiết mong chờ nhìn bóng dáng Triệu Thất đi xa. Nhưng từ đầu tới cuối, hắn đều không quay đầu lại.
Một lúc lâu, Triệu Lục vẻ mặt nham hiểm chậm rãi bò lên, giải huyệt cho Triệu Tam.
“Tam ca, khụ, chúng ta có đuổi theo không?”
Triệu Tam không biết đang nghĩ gì, cánh tay bị thương rũ xuống, cuối cùng thở dài nói: “Không đuổi kịp nữa rồi.”