Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 125




“Khanh ca ca, đừng nói nữa.” Trong giọng nói của Triệu Thất ẩn hàm tiếng nức nở, giống như con chó nhỏ vừa bị đuổi ra khỏi ổ. Hắn đi tới trước mặt Thẩm Lan Khanh, kéo ống tay áo của hắn ta, trầm giọng cầu khẩn: “Đây không phải là thật, huynh gạt ta, đúng không? Huynh muốn khiến ta hận huynh, để huynh cảm thấy khá hơn một chút…”

Thẩm Lan Khanh như có điều xúc động, trầm mặc một hồi, dịu dàng nói: “Nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta cũng chẳng còn gì để nói.”

“Lẽ nào những năm này, huynh đối với ta, chưa từng… chưa bao giờ là thật?” Triệu Thất không muốn tin Thẩm Lan Khanh vô tình, vẫn giãy dụa sắp chết, ngón tay víu chặt lấy ống tay áo Thẩm Lan Khanh, phảng phất như chỉ cần dùng chút khí lực là có thể tóm lại cột dựa duy nhất, không để mình ngã xuống.

Thẩm Lan Khanh thở dài: “A Kỳ, ta đối với ngươi thế nào lại là giả? Ngươi trộm thân phận của ta mười sáu năm, ta chỉ trả lại cho ngươi tám năm, đã đủ nhẹ rồi —— nha?”

Thẩm Lan Khanh phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Triệu Thất đã ôm chặt lấy hắn ta, giống như bọn họ đính ước ngày ấy, Bạch Tuyết Kỳ ngẩng đầu cười híp mắt, vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngay sau đó ——

Ý lạnh đột ngột sinh ra.

“Đừng nhúc nhích, đao kiếm không có mắt.” Triệu Thất lạnh lùng nói. Trong tay hắn nắm con dao Nhạc Thính Tùng đưa cho, lưỡi dao trong suốt lạnh như băng đang kề sát vào yết hầu của Thẩm Lan Khanh.

“A Kỳ, ngươi tiến bộ không ít.” Bất ngờ gặp đại biến, Thẩm Lan Khanh vẫn thong dong như trước, thậm chí còn nở nụ cười như có như không, “Vừa rồi ngươi nói những câu kia, là muốn ta phân tâm?”

“Huynh quá coi thường ta.” Triệu Thất dừng một chút, hỏi ngược lại, “Huynh muốn ta uống viên thuốc kia, có phải là độc dược? Huynh muốn giết ta, hay là dùng ta để… áp chế Nhạc thiếu hiệp?”

“Quả nhiên.” Thẩm Lan Khanh cười rộ lên, nhẹ nhàng góp ý, “Bất kể là giết ngươi, hay là nhốt ngươi, ta đều phải đối mặt với lửa giận của Nhạc Lam. Làm như vậy thì ta được gì? Chẳng bằng giữ ngươi lại, giúp ta diệt trừ Nhạc Lam.”

“Đừng hòng!” Triệu Thất giận dữ.

Thẩm Lan Khanh ám chỉ đã đủ để hắn đoán ra viên đan dược màu đỏ kia có tác dụng khống chế tinh thần. Nếu như thế, kế hoạch của Thẩm Lan Khanh đại khái là lừa hắn uống đan dược, sau đó ra lệnh cho hắn giết chết Nhạc Thính Tùng…

Nhạc Thính Tùng bị một kiếm xuyên thân, tính mạng cũng không ngại, trừ người thân cận nhất với y, trên đời này làm gì có ai có thể đẩy y vào chỗ chết?

Chỉ có Triệu Thất!

Về phần Triệu Thất giết Nhạc Thính Tùng xong còn có thể sống tiếp hay không, Triệu Thất không bao giờ muốn biết.

“Kế hoạch này, bắt đầu từ bao giờ?” Triệu Thất cố gắng trấn tĩnh, tay cầm dao như đúc ra từ sắt, không hề nhúc nhích, “Lúc huynh phái kẻ giả mạo kia vào Thiên Môn?”

“Lúc đầu chỉ vì Nhạc Lam, nhưng không ngờ ngươi cũng ở đó.” Thẩm Lan Khanh nảy lên mấy phần hứng thú, “Nhạc Lam rất giống Lục ca của y, bị ngươi mê hoặc đến không biết mình họ gì tên gì —— ”

“Không được nói y như vậy!” Dao trong tay Triệu Thất ghìm sâu xuống, rạch ra một dải tơ máu. Mùi tanh nhơm nhớp tản ra, lòng hắn căng thẳng, cắn chặt răng, không rời mắt.

Thẩm Lan Khanh khẽ cười một tiếng, không biết đang cười cái gì.

Dù “Bạch Tuyết Kỳ” giả không mang về được thứ Thẩm Lan Khanh muốn, thế nhưng lại mang về tin tức không nhỏ. Nhạc Thính Tùng giữ Triệu Thất trước mặt mọi người, trực tiếp dùng ba chữ “người trong lòng” để nói về hắn, hai người lại cùng vào cùng ra không chút e dè, như thế cũng đủ để chứng minh phân lượng của Triệu Thất trong lòng Nhạc Thính Tùng.

Một đứa con rơi, bây giờ lại lắc mình biến hóa, trở thành quân cờ mấu chốt thắng thua. Thẩm Lan Khanh suy nghĩ, cảm thấy vô cùng thú vị.

“Triệu Vũ Thành thì sao? Gã cũng do huynh tìm tới?” Triệu Thất ra hiệu với người trong góc.

Triệu Vũ Thành vẫn nằm bẹp dí một chỗ, không biết sống hay chết.

“Không, là gã tự tới.” Thẩm Lan Khanh suy nghĩ, “Chắc là để nhắc ngươi cẩn thận ta. Chẳng qua gã đến rất đúng lúc, mấy ngày nữa, vừa vặn có thể làm hung thủ giết hại Nhạc Lam.”

“Huynh muốn giá họa cho gã? Không thể.” Triệu Thất nói như chém đinh chặt sắt, “Ta không biết hai người có giao dịch gì, nhưng dựa theo thế lực của gã, chắc chắn sẽ không để huynh thực hiện được âm mưu.”

“Không cần ta giá họa, gã sẽ chủ động chịu trách nhiệm.” Thẩm Lan Khanh nhẹ nhàng giải thích, “Bất kể ai là chủ mưu, người xuống tay sẽ là ngươi. Thiên Môn và Xuân Thu lão nhân sẽ không bỏ qua cho người sát hại Nhạc Lam, nếu Vũ Thành muốn bảo vệ cái mạng chó này của ngươi thì cũng chỉ còn cách ôm hết trách nhiệm lên người.”

Triệu Thất nghĩ, không có sơ hở gì, nhưng Thẩm Lan Khanh lại nói ra toàn bộ kế hoạch, không biết sau đó hắn ta định làm gì.

Không, có lẽ không định làm gì. Có thể hắn ta không thèm để Triệu Thất vào mắt nên mới không kiêng dè sợ hãi.

Giữa lúc Triệu Thất đang phẫn hận không ngừng, bên tai lại nghe được giọng nói của Thẩm Lan Khanh; “Ngươi còn chuyện gì không hiểu không? Hỏi đi, ta có thể nói hết cho ngươi.”

Không nghĩ ra?!

Mười bốn tuổi mới biết yêu, tám năm đa tâm, còn tưởng là núi cao trăng sáng, kỳ thực chỉ là vải rách trong mương. Thẩm Lan Khanh chính miệng nói cho hắn biết, sự kiên trì của hắn, sự tưởng niệm của hắn, sự ước ao của hắn, tất cả đều không bằng chó má.

Mà lúc này, hắn chỉ cần động một ngón tay, dùng con dao sắc lẻm này, trong khoảnh khắc là có thể khiến Thẩm Lan Khanh đầu một nơi thân một nẻo. Dòng máu nóng hổi sẽ phun lên người hắn, rửa sạch tất cả thống khổ và sỉ nhục trong tám năm qua, Nhạc Thính Tùng cũng ít đi một sự uy hiếp.

Hai mắt Triệu Thất ửng đỏ, sát ý bốc hơi. Hận ý trong xương hóa thành cơn sóng, muốn bao trùm lấy tất cả.

Thẩm Lan Khanh mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.