Lúc Triệu Thất và Thẩm Lan Khanh đi ra từ trong phòng thì thấy một con chim lớn đang đậu trên vai Nhạc Thính Tùng, còn y thì nghiêng đầu đọc thư.
Con chim kia trông rất hung ác, Triệu Thất không dám đến gần, đứng cách xa xa mà hỏi: “Con chim này đến truyền tin hả? Là chuyện gì nha?”
Nhạc Thính Tùng ngẩng đầu, thần sắc nghiêm nghị. Y nhìn Thẩm Lan Khanh, nói: “Chuyện trong nhà, ta phải trở về một chuyến.”
Triệu Thất ‘à’ một tiếng, nghĩ thầm chắc Nhạc Kiệu kia không qua được. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện một sớm một chiều, hắn cũng không để bụng, thấy sắc mặt Nhạc Thính Tùng không tốt, liền hỏi: “Rất phiền phức sao?”
“Không phải đại sự gì, chỉ cần sắp xếp ổn thoả là xong.” Nhạc Thính Tùng cất thư, dừng một chút, lại nói, “Ta phải đi một mình. Ngày mai khởi hành, nhiều thì nửa tháng, nhanh thì mười ngày, chẳng mấy chốc sẽ về.”
Triệu Thất há mồm, ngớ người hỏi: “Vậy ta thì sao?”
“Ngươi… ngươi ở lại đây chờ ta đi.” Nhạc Thính Tùng thở dài, “Nếu ngươi ở bên cạnh, ta sẽ không còn tâm tư đi làm chuyện khác.”
Triệu Thất ngẩn người, cuối cùng im lặng gật đầu.
Thẩm Lan Khanh khẽ cau mày, dường như nghĩ tới điều gì.
Đối Triệu Thất mà nói, bữa cơm này vừa là gặp lại sau cửu biệt, lại vừa là tiễn biệt sắp đến, trăm ngàn cảm giác trộn lẫn vào nhau, rất khó nuốt xuống. Hắn chưa ăn được mấy miếng đã buông đũa xuống, vừa nói chuyện với Thẩm Lan Khanh vừa lột vải, thịt quả trắng loáng long lanh rất nhạn đã chất đầy trong chén nhỏ.
Triệu Thất nhìn hai người, đẩy bát cho Thẩm Lan Khanh, lại cần một quả vừa lột vỏ xong nhét bỏ vô miệng Nhạc Thính Tùng.
“Cái này rất ngọt.” Hắn nói như dâng lên vật quý, “Ngươi thấy ngon không?”
“Ừ.”
“Đa tạ.”
Nhạc Thính Tùng và Thẩm Lan Khanh đồng thời mở miệng, hai người đều sững sờ, liếc mắt nhìn nhau, lập tức dời đi.
Triệu Thất thầm thấy lúng túng, cười giải hoà: “Vừa rồi ta thấy sau nhà có giếng nước, ta đi chuẩn bị nước, các ngươi cứ từ từ nói chuyện đi.” Vừa dứt lời đã bỏ chạy toé khói.
Lần này chỉ có Thẩm Lan Khanh và Nhạc Thính Tùng ngồi đối diện nhau, nhất thời ngay cả tiếng gió cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Nhạc thiếu hiệp.” Trầm ngâm một lát, Thẩm Lan Khanh lên tiếng, “Lời vừa rồi của ngươi, sợ là khiến… Tuyết Kỳ thương tâm.”
Danh tự này gọi rất thuận miệng, không biết Nhạc Thính Tùng nghe không quen. Nhưng nếu như giải thích chuyện cải danh đổi họ, tất sẽ làm lộ ra nhiều chuyện Triệu Thất không muốn, cho nên Nhạc Thính Tùng chỉ ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Ta biết.”
Thẩm Lan Khanh lạnh mặt, ngón tay gõ mép bàn, hỏi: ” Sao Nhạc thiếu hiệp lại nói lời này?”
“Ta không cần phải giải thích cho ngươi.” Nhạc Thính Tùng suy nghĩ một chút, cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng, bổ sung thêm, “Cùng lắm thì hắn chỉ nhất thời thương tâm, chẳng mấy chốc sẽ vui trở lại.”
Thẩm Lan Khanh trầm mặc một hồi, lại hỏi một vấn đề ngoài dự đoán: “Tuyết Kỳ… những năm này, có tốt không?”
“À, cái này…” Nhạc Thính Tùng bị hỏi. Trong lòng y biết rõ lúc này nên nói gì, nhưng nếu bắt y trả lời trái với lương tâm, thực sự không nói ra được, im lặng một lát, cuối cùng nói đơn giản: “Ngươi tự hỏi hắn đi.”
Thẩm Lan Khanh cười khổ: “Làm sao nó lại nói thật với ta. Từ nhỏ A Kỳ đã không biết nói dối, cũng không biết che giấu tâm tư, nhưng hôm nay khổ sở cũng chỉ có thể giả bộ như không có gì xảy ra, chứng tỏ nó đã phải chịu rất nhiều ấm ức.”
Nhạc Thính Tùng nghe xong liền ngơ ngác, trong lòng như có cái gì đè chặt, vừa đau vừa xót, cực kỳ khó chịu.
Thẩm Lan Khanh khí chất cao sang, ăn nói không tầm thường, người như vậy từng khiến y có ý nghĩ muốn kết giao. Nhưng bây giờ, đột nhiên y lại nảy sinh ra cảm giác chán ghét.
Người này không giống với đám Triệu Vũ Thành hay Nhạc Kiệu, Triệu Thất có thể vui vẻ nói với hắn những chuyện quá khứ mà y không biết, hắn hiểu rõ một Triệu Thất mà y chưa từng thấy qua, hai người từng có chung một đoạn thời gian dài thân mật, mà đó lại là nơi y mãi mãi không thể chen chân.
Cảm giác này rất tồi tệ. Mặc dù đã sớm dự liệu nhưng không biết vì sao lửa giận lại tràn lên, Nhạc Thính Tùng cảm thấy tay chân luống cuống.
“Khi A Kỳ yêu một người thì sẽ toàn tâm toàn ý, có thể nói là mù quáng, không lưu lại nửa điểm sức lực để bảo vệ mình.” Thẩm Lan Khanh nghiêm túc nói, “Nhạc thiếu hiệp, nó đáng để ngươi yêu thương, đừng cô phụ nó.”
“Đương nhiên ta sẽ đối xử tốt với hắn.” Lời trong ý ngoài của đối phương nghiễm nhiên coi mình là kẻ bắt nạt Triệu Thất. Nhạc Thính Tùng lạnh nhạt nói, trong lòng vẫn hơi phiền muộn, đang định nói thêm thì đã thấy Triệu Thất xách một thùng nước đầy, lảo đảo lắc lư đi tới.