Y Sam

Chương 1-1: Mở đầu




Sinh mạng là điều kinh ngạc nhất và quý giá nhất trên thế giới này, nó vượt lên mọi thứ trên thế giới, bất kể thế nào cũng không muốn từ bỏ.

________Y Sam_________

Có người từng nói: "Một khi bạn đã biết về Nam Sudan, là bạn đã biết được tất cả mọi thứ."

Ánh mặt trời bỏng gắt trải trên quốc gia trẻ tuổi nhất trên thế giới, nóng rực, hỗn loạn, nghèo nàn, khắc nghiệt, máu tanh, đau đớn,...

Một đứa trẻ da đen nằm yên lặng trên bàn cấp cứu, bé nhắm mắt không động đậy, tựa như đang chờ lời tuyên án cuối cùng của thế giới, mà thực tế bé đã được tuyên án – đã tử vong.

Xung quanh có ba nhân viên y tế khoác áo may ô có kí hiệu MSF (1), tất cả dừng tay cúi đầu nhìn đứa bé yên lặng mà chết. Một bác sĩ trong đó im lặng ngẩng đầu, lộ ra ngũ quan xinh đẹp lạnh lùng, không nói một lời cứ thế đi ra khỏi phòng cấp cứu.

- Như thế nào rồi? – Một người phụ nữ lao đến hỏi.

Quan Sam cởi chiếc áo may ô ra khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ da đen gầy như que củi đang đứng đối mặt cách cô không xa, đôi chân trần của bà đứng trên nền đất nóng rực, hay tay vẫn luôn chắp trước ngực.

Bả vai bị vỗ nhẹ, bác sĩ da trắng sau lưng thuận tay bóp vai Quan Sam, ánh mắt như bảo: "Để tôi nói với bà ấy".

Quan Sam đem áo may ô ném xuống đất, xoay người đi về một hướng khác, đã nhìn quen cảnh sinh ly tử biệt thì như thế nào chứ, không phải một lần nữa chứng kiến vẫn xót xa và phẫn nộ sao.

Một cô gái thấy Quan Sam đi ra đại viện bên ngoài bệnh xá, đang dựa vào gốc cây cọ từ từ ngồi xuống, lập tức vội vàng đuổi theo, cũng bắt chước đối phương ngồi trên mặt đất, cát vàng bỏng rát nóng cả mông, cô gian nan xê dịch, từ từ chờ thích ứng.

"Đứa bé kì thật sẽ không phải chết". Giọng Quan San trầm tĩnh, trong trẻo lại mang chút ưu thương.

"Chị đã cố gắng hết sức rồi". Giản Tịch an ủi.

Quan Sam tự giễu cười một tiếng, nhìn đôi mắt trong suốt của cô ấy nói: "Đứa bé chẳng qua chỉ bị bệnh sởi, cuối cùng biến chứng thành viêm não, nếu như đến sớm một chút, chỉ cần sớm một chút thôi. Nó mới có mấy tuổi chứ, còn cả một quãng đời dài."

"Em theo chị tới nơi này mới biết, hoá ra ở đây bệnh sởi bình thường cũng sẽ mất mạng, cộng thêm thiết bị chữa bệnh có hạn, nơi này lại tẩy chay vacxin phòng bệnh, chao ôi... càng nói càng đau lòng",

"Em nên trở về nước đi". Quan Sam nhìn về nơi xa, "Gần đây tình hình phức tạp, em thật sự không thích hợp tiếp tục ở đây nữa"

"Em còn cần rất nhiều ảnh tư liệu." Giản Tịch lẩm bẩm trong miệng nhìn Quan Sam.

Quan Sam ngữ khí kiên định không cho phép cự tuyệt: "Không được, quá nguy hiểm. Nếu chị đã dẫn em đến đây thì chị phải đảm bảo an toàn cho em. Đến lúc thật sự xảy ra xung đột vũ trang chị không thể lo cho em được"

"Em tự lo cho mình" Giản Tịch kéo cánh tay Quan Sam lắc lắc, "Chị là học trò của bố em, cũng là chị gái của em, chị nhất định có thể bảo vệ được em"

Quan Sam vừa nghe không khỏi cười một tiếng: "Chính chị còn không bảo đảm cho mình được, em lấy đâu ra tự tin đó vậy?"

Giản Tịch nhìn Quan Sam nở nụ cười, lời định nói ra đành nuốt vào trong bụng.

Giản Tịch khẽ cụp mắt, thoáng thấy cổ áo T-shirt màu trắng cổ tròn rộng mở của Quan Sam, nơi đó có một phần chiếc nhẫn dây chuyền lộ ra ngoài. Vài năm nay cô liên tục ở nước ngoài mà Quan Sam cũng chạy khắp nơi không cố định, thời gian hai người gặp mặt thực sự ít đến đáng thương, nhưng đến khi gặp lại Quan Sam một lần nữa, trên cổ chị ấy đã đeo chiếc nhẫn này rồi.

Cô hỏi chị ấy, chị ấy cũng không nói, dần dần trong đầu cũng bỏ luôn ý nghĩ truy hỏi.

Trầm mặc thật lâu, Giản Tịch mở miệng hỏi: "Chị nói em nhưng còn chị thì sao? Lúc nào về nước?"

"Ngày mai đội của chị kết thúc khám chữa bệnh ở bên này sẽ về Juba, sau đó bay đến Kenya, đến nơi chị sẽ sắp xếp cho em về Dung Việt." Quan Sam nói xong đứng dậy đi về hướng phòng bệnh dã chiến.

"Em đang hỏi chị sao chị lại đẩy qua em" Giản Tịch nhìn bóng lưng Quan Sam không còn gì để nói, hét lớn.

...

Phải mất bốn tiếng chạy xe đến Juba, đương nhiên đấy là thời điểm mùa khô. Nếu như gặp mùa mưa đường xá lầy lội cộng thêm những vũng nước gập ghềnh lồi lõm có khả năng phải hơn mười tiếng đồng hồ.

Bùn đất nhuộm vàng xe tải, dọc đường cát bụi tung bay, Quan Sam ngồi tuốt ở phía sau nghiêng đầu ngủ.

Bác sĩ người da trắng hôm qua tên Karl, là bác sĩ nhi khoa đến từ nước Anh, đóng quân lâu dài ở trung tâm cứu trợ MSF Nam Sudan. Từng hợp tác hai lần với Quan Sam, rất khâm phục nữ bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi đến từ Trung Quốc này, cũng trở thành bạn tốt của nhau.

"Quan thật đúng là có thể ngủ kìa, nơi nào cũng có thể ngủ" Karl cười haha, nói với bác sĩ Cát Mẫu ngồi bên cạnh.

Cát Mẫu nở nụ cười, anh ta là lần đầu tiên làm việc với Quan Sam, đối với tính cách phóng khoáng của cô rất thưởng thức, tuy nghiên cũng có lúc cảm thấy cực kì đau đầu.

Giản Tịch thì hoàn toàn không ngủ được, bị xóc nảy sắp nôn đến nơi. Cô nhíu lông mày lại nói: "Tôi sắp không xong rồi, còn bao lâu nữa thì đến vậy?"

Karl nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Nhanh thôi, nhiều nhất nửa tiếng nữa"

"Trời ơi, còn tận nửa tiếng nữa" Giản Tịch ngửa đầu gào khóc.

Hơn 20 phút sau, Quan Sam tỉnh lại, chống người nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là con đường đất cát mênh mông nhưng có thể mơ hồ thấy được nhà dân.

Đột nhiên có một người đàn ông ôm một đứa bé từ trong bụi cỏ bên cạnh vọt ra, trọng tâm không vững liền ngã trên mặt đất, may mắn lái xe thắng lại kịp mới không đụng trúng.

Lần này khiến cho Giản Tịch từ lâu đã muốn nôn hoàn toàn hết kìm nén nổi, cô vỗ vỗ người phía trước ý bảo đối phương tránh ra, đứng dậy mở cửa xe, vừa nhảy xuống liền nôn thốc nôn tháo.

Những người khác cũng đi theo xuống xe, Quan Sam đi xem Giản Tịch, bên khoé mắt nhìn thấy người đàn ông da đen trước xe đang chật vật đứng lên, cả người đầy máu, trong tay ôm đứa bé nói chuyện với Karl.

Quan Sam đi tới mới phát hiện ông ta bị súng bắn bị thương, đang bế đứa bé hôn mê bất tỉnh trên tay, cô hỏi Karl: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Việc này chúng ta không quản được" Karl đẩy Quan Sam và những người khác hướng lên trên xe.

"Vì sao?" Quan Sam đứng lại liếc nhìn Karl.

"Quân phản loạn bị truy kích trọng thương, thấy xe chúng ta có kí hiệu MSF mới chạy đến ngăn lại, muốn chúng ta cứu con anh ta."

Karl còn chưa nói hết Quan Sam đã lấy hòm thuốc trên xe ra, bị Karl ngăn lại, anh nâng cao giọng, nói: "Quan, chúng ta không thể dính đến chuyện này, chúng ta là phe chính trị trung lập, OK?"

Quan Sam nhìn qua cơ thể cao lớn của Karl thấy người đàn ông kia đang hấp hối, cô gạt tay Karl ra, nhìn anh: "Tôi chỉ biết tôi là bác sĩ, không thể nào thấy chết mà không cứu."

Nói hết cô liền chạy đến kiểm tra vết thương của ông ta và đứa bé, Giản Tịch nôn xong thấy vậy cũng nhanh chóng lấy máy ảnh trong xe, bị Karl ngăn lại: "Cô đừng gây thêm phiền phức nữa."

Giản Tịch không lay chuyển được người đàn ông cao lớn đành bất đắc dĩ đứng ở sau lưng Karl chụp lén hai tấm. Ngay lúc đó có hai tên lính vũ trang phóng tới, nhìn thấy một cô gái đang ngồi xổm trên đất liền giơ súng lên nhắm ngay vào cô.

Karl vội vàng giơ tay đầu hàng, cẩn thận đi lên phía trước muốn thương lượng. Quan Sam bị chỉa súng cũng không dám động đậy. Karl kéo Quan Sam lui về phía sau một bước, anh ta nghe thấy người đàn ông da đen bị thương nhìn Quan Sam nói không ngừng: "Cầu xin cô, cứu con tôi, cứu con tôi với."

Ngay sau đó anh ta tận mắt chứng kiến tên lính bắn chết ông ta, nòng súng ngay lập tức nhắm sang đứa bé. Quan Sam gạt Karl ra phóng tới. Tên lính vừa thấy vậy miệng súng liền chuyển qua Quan Sam.

Quan Sam giơ hai tay lên nói chuyện cùng hắn ta: "Nó chỉ là một đứa bé, xin mấy người tha cho nó"

Lời nói có vẻ không có tác dụng vì Quan Sam thấy một tên lính khác đã nhắm họng súng vào đứa bé. Cô thừa dịp tên lính trước mặt lơ là, lấy tốc độ sét đánh tiến lên, nắm ngay họng súng nhanh chóng đẩy qua hướng khác, ngay sau đó dùng chân đá văng tên lính, người và súng đồng thời ngã xuống đất.

Karl ở phía sau hô khan cả giọng: "Quan, cô điên rồi sao?"

Cùng lúc đó, họng súng đang nhắm vào đứa bé nhanh chóng chuyển sang cô, không chút do dự nổ súng. Mặc dù Quan Sam đã nhanh chóng tránh đi nhưng cánh tay vẫn trúng một phát đạn.

Phát súng này doạ Giản Tịch và Cát Mẫu sợ hãi rối rít hét lên. Giản Tịch muốn đi lên thì bị Karl ngăn lại, nếu như bọn họ tiến lên chỉ có đường chết.

Tên lính bị đạp đứng dậy nhặt súng lên nhắm vào Quan Sam.

Cục diện thay đổi, giương cung bạt kiếm, ai cũng không dám tiến lên.

Đúng vào lúc này, có hai chiếc xe việt dã nối đuôi nhau dừng lại phía sau họ, mấy người đàn ông bên trong xe nhanh chóng nhảy xuống, ai cũng cầm súng trong tay, bao vây tất cả bọn họ lại.

Karl bắt đầu run rẩy, trong lòng lặng lẽ lo lắng, xem ra phải chết ở xứ người thật rồi.

Không ngờ một người da đen trong số đó lại dẫn mấy người cầm súng nhắm vào hai tên lính, dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện với họ. Hai tên lính nhìn thoáng qua Quan Sam, thu súng xoay người rời đi.

Mấy người đàn ông khác cũng đồng loạt thu súng, nhìn thấy Quan Sam không thèm để ý đến ai đi tới ôm đứa bé, xoay người đi về phía xe. Vẫn luôn đứng bên cạnh chiếc xe việt dã là một người đàn ông khuôn mặt Châu Á, mặc tây trang, đi giày da, anh ta nhìn theo Quan Sam phía bên này, sau đó xoay lại nói gì đó với người ở trong xe.

Quan Sam ôm đứa bé đưa cho Karl: "Mau đến xem đứa trẻ đi."

Karl một bên trừng mắt với Quan Sam một bên nhận lấy đứa bé, giọng nói nghiêm khắc phê bình: "Cô thiếu chút nữa hại chết bọn tôi rồi đó có biết không hả?"

"Rất xin lỗi". Quan Sam lần đầu tiên nghiêm túc xin lỗi.

Mấy người ở đây đều sững sờ, nhìn cô không thể hiểu nổi, cô cười cười nhìn áo khoác ở cánh tay phải đang nhuộm đầy máu, lúc này mới cảm thấy đau đớn.

Giản Tịch vội vàng ném máy chụp hình xuống chạy lên, giọng nức nở: "Trời đất ơi, chị chảy máu nhiều quá."

"Chết không nổi đâu" Quan Sam cười cười trấn an Giản Tịch.

Karl và Cát Mẫu cấp cứu cho đứa bé. Giản Tịch đỡ Quan Sam nhưng ánh mắt của Quan Sam bỗng chốc tập trung vào chiếc xe việt dã ở đằng sau. Có thể nhìn ra được người đàn ông cao lớn kia hẳn là vệ sĩ, hai chiếc xe việt dã thoạt nhìn bình thường nhưng trên thực tế cũng tốn cả khối tiền để cải tiến. Anh ta mặc tây trang ở nơi nóng bức thế này, đi giày da cẩn thận tỉ mỉ thì chắc hẳn người ngồi trong xe kia không hề đơn giản chút nào.

Đúng lúc này, cửa sau xe đột ngột mở ra, phía trên giày da đen là quần tây bao lấy đôi chân dài đang chậm rãi bước xuống, nhìn lên phía trên là áo sơ mi đơn giản màu trắng, cổ áo khẽ rộng mở, nhẹ nhàng bao lấy cơ thể rắn chắc, tay áo tuỳ ý vén lên lộ ra cánh tay cân đối khoẻ khoắn.

Anh đứng bên cạnh cửa xe, khớp xương ngón tay rõ ràng, lấy kính râm trên mặt xuống. Khuôn mặt phương đông đẹp trai xuất hiện trước mắt mọi người, tóc chải ngược vuốt qua một bên, ngũ quan vẫn hoàn mỹ không thể bắt bẻ như cũ, dáng vẻ lạnh lùng không chút tươi cười.

Giản Tịch không khỏi hít một hơi, "Trời~moá, thật là một anh chàng đẹp trai."

Rõ ràng cánh tay Quan Sam mới là nơi bị thương nhưng giờ phút này chân cô lại đứng không vững nữa. Cô nhìn đôi mắt đen nhánh thâm thuý kia, thấy được ở bên trong đó là sự xa cách và lãnh đạm.

Anh nói với người đàn ông bên cạnh hai câu, người đàn ông kia liền đi về phía cô, từ trong túi lấy một sấp USD ra đưa cho cô, nói bằng tiếng Trung: "Đây là tâm ý của ông chủ tôi đối với các cô, xin hãy nhận lấy"

Quan Sam không nhận, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào người đàn ông hờ hững phía bên kia, Giản Tịch thấy Quan Sam nửa ngày không động đậy vì vậy vội vàng đưa tay nhận lấy, cười mỉm nói: "Cám ơn người anh em."

Anh xoay người, đôi chân dài bước lên xe, hai chiếc việt dã lướt qua bên cạnh họ, càng ngày càng xa.

"Hoá ra là người Trung Quốc đây mà", Giản Tịch nhìn xấp USD trên tay cảm thán.

Quan Sam cuối cùng nhịn không nổi nữa quỳ rạp xuống đất. Karl giao đứa trẻ cho Cát Mẫu, cầm lấy hòm thuốc ngồi xổm trước mặt Quan Sam nói: "Để tôi xem một chút"

Anh ta nói với Quan Sam là phải cắt bỏ tay áo để kiểm tra, nhưng lăn qua lăn lại nửa ngày không thấy cô có chút động tĩnh, tựa như con búp bê không có sinh mạng. Karl xử lý đơn giản nói: "Đến bệnh viện trên thị trấn chữa trị đi."

Nói xong anh băng bó vết thương để tránh chảy máu quá nhiều. Giản Tịch chỉ nhìn thôi cũng thấy đau vậy mà Quan Sam lại không có chút phản ứng, hoàn toàn đối lập với khi đối mặt cùng hai tên lính vũ trang.

"Đỡ cô ấy lên xe đi" Karl nói với Giản Tịch, cùng nhau đỡ Quan Sam đứng lên.

Trên mu bàn tay của Giản Tịch bỗng nhiên cảm giác được có giọt nước rơi xuống, giương mắt nhìn, dĩ nhiên là nước mắt của Quan Sam.

Lên xe Giản Tịch ngồi bên cạnh nhìn cô hỏi: "Có phải rất đau hay không?"

"Uh." Lúc này nước mắt của Quan Sam bỗng dưng tràn ra, không có biểu cảm gì nhẹ giọng nỉ non không chút cảm xúc: "Rất đau."

"Tóm lại là chị bị đau ở đâu thế? Karl, anh kiểm tra lại một chút đi, hình như không phải bị đau ở vết thương đâu?" Giản Tịch thấy Quan Sam có gì đó rất không đúng, gấp gáp vỗ vào sau lưng Karl.

Karl làm dịu bớt bầu không khí, trêu trọc nói: "Kiểm tra kỹ rồi, chỉ có vết thương do đạn bắn thôi. Quan, sao lúc cô đối đầu với súng không thấy kêu lấy một tiếng mà bây giờ mới hoảng sợ vậy?"

"..."

Sau đó trầm mặc, Quan Sam nhắm mắt lại dựa vào cửa sổ thuỷ tinh không nói gì thêm nữa.

Nơi nào bị đau? Không biết nữa, có thể là trái tim đang đau đớn.

Anh đã từng liều lĩnh che chở ngay trước mặt cô mà không đứng từ xa nhìn lại.

Rõ ràng lựa chọn buông tay không chút do dự là cô, tựa như cố chấp không hiểu vẫn là cô.

Mấy năm nay cô cho rằng mình đã thức tỉnh, hoá ra cô vẫn chưa bao giờ tỉnh.

Nên tỉnh lại thôi, Quan Sam à.

Mong anh an khang, Tam ca.

______________________

Chú thích:

(1) MSF (Médecins Sans Frontières): bác sĩ không biên giới, là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một bác sĩ người Pháp thành lập năm 1971. Tổ chức cứu trợ y tế trong những trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh... Bác sĩ không biên giới còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, trong các cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong. (Nguồn: Wikipedia)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.