Y Phẩm Cuồng Phi

Chương 22: Giết ngươi !




Chỉ là nàng thử một chút có phải nam nhân này thật sự có thể mở ngọc giới ra hay không, coi như hắn thật sự có thể mở ra, cũng không nên phản ứng mạnh như vậy đi?

“Ngươi xác định muốn mở ra?” Ngay cả giọng nói từ tính của nam tử cũng giống như mang theo một tia bất ngờ, mờ ám, cộng thêm thuần hậu mà mê người, giống như…… giống như nam nhân sau khi thỏa mãn.

Hoa Khinh Ngôn nhanh chóng thoát ra khỏi mớ suy nghĩ rối như tơ vò, nàng gật gật đầu nói:

“Nếu ngươi có thể giúp ta mở nó ra ta liền đưa ngươi một lọ tấn nguyên dược tề, như thế nào?”

Dường như nam tử đang suy nghĩ có nên đáp ứng hay không. 

Hoa Khinh Ngôn trộm bĩu môi, chẳng qua là một cách mở ra ngọc giới cần suy nghĩ lâu như vậy sao? Tấn nguyên dược tề muốn luyện chế nhưng không đơn giản như vậy, lúc trước nàng tiêu phí hơn một ngàn vạn thu thập đầy đủ hết dược liệu, lúc này mới luyện chế ra một lọ tấn nguyên dược tề, bởi vì là đệ nhất dược tề, cho nên vẫn luôn được nàng đặt ở nơi đó.

Nhưng sau đó lại bởi vì thành nhà bào chế thuốc đặc cấp quân khu  cho nên phương diện dược liệu sẽ không bao giờ nàng phải nhọc lòng nữa, các loại dược liệu tùy nàng sử dụng.

Nếu không phải bởi vì nơi đó còn có một lọ tấn nguyên dược tề, nàng cũng sẽ không đồng ý dùng tấn nguyên dược tề tới trao đổi cách mở ra ngọc giới 

Nhưng nam nhân này thế nhưng còn do dự, nàng cũng biết ở Long Lệ Quốc, Tấn Nguyên Đan ngoại trừ hoàng thất có một viên, những người khác căn bản không có.

Đúng lúc khi Hoa Khinh Ngôn chửi thầm trong lòng thì nam nhân mở miệng:

“Được, trong vòng nửa tháng ta sẽ phái người tới cầu hôn, trong một tháng cưới ngươi vào cửa.”

Nói xong liền rời đi, lưu lại tượng đá Hoa Khinh Ngôn.

Cái quỷ gì vậy!!

Vừa rồi có phải nàng tắm rửa có gì sai rồi không, hay là lỗ tai nàng có vấn đề, nàng rõ ràng chỉ là muốn cách mở ra ngọc giới người nam nhân này nói cái gì muốn tới cưới nàng?!

Nam nhân này không phải là lỗ tai có vấn đề chứ!!!

Hoa Khinh Ngôn bị lời nói của nam tử mặt nạ bạc kia làm cho buồn bực lạ thường cả tối, làm cả đêm mơ bị nam tử mặt nạ bạc đuổi theo nói muốn cưới nàng.

Buổi sáng dậy cả người đều là khí hư ẩm ướt, thân thể này của nàng mới mười lăm tuổi, còn chưa đủ vị thành niên đâu!!!

Lần sau gặp lại nam nhân kia, nàng nhất định phải cho hắn đẹp mặt, dám trêu đùa mình.

Hoa Khinh Ngôn căn bản không tin chuyện nam tử nói là thật. Sáng sớm liền bắt đầu tu luyện.

Nàng nhớ rõ công pháp tu luyện từng nói, lúc tia nắng ban mai ngày mới lên, nguyên khí màu tím mạnh nhất, là thời cơ tu luyện rất tốt. Hoa Khinh Ngôn ngồi ở trong viện, ngày mới vừa lên nàng liền lập tức bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện, có thể cảm giác được rõ ràng đặc thù nguyên khí hút vào tiến vào đan điền, làm toàn thân nàng đều thoải mái vô cùng.

Cho đến khi mặt trời lên cao, Hoa Khinh Ngôn mới kết thúc tu luyện.

“Ngươi hiện tại đã tới luyện nguyên tứ giai rồi?”

Hoa Khinh Ngôn mới vừa đứng dậy, Thức Hải Trung Thư Linh mang theo giọng nói hơi hơi kinh ngạc truyền đến.

Hoa nhẹ giọng gật gật đầu nói:

“Đúng vậy, xem ra nguyên khí màu tím thực sự tốt, mới nửa canh giờ khiến cho ta liền thăng hai giai.”

Thư Linh có cảm giác vô lực phun trào, Hoa Khinh Ngôn thế nhưng nàng đương nhiên tiếp thu tốn gần nửa canh giờ ngay cả thăng hai giai là sự thật, phải biết rằng, có một số người cả đời cuối cùng đều chỉ có thể đến luyện nguyên tứ hoặc ngũ giai, cho là Đơn Linh Căn thiên tài, cũng cơ bản phải 4 tới 5 năm mới có thể đến luyện nguyên tứ giai, nhưng Hoa Khinh Ngôn thế nhưng liền dùng thời gian một ngày xoay mình liền tới luyện nguyên tứ giai……

Ngoại trừ chủ nhân trước kia của nó, Hoa Khinh Ngôn là người thứ hai thiên phú trác tuyệt như thế, không hổ là toàn hệ linh căn thiên tài, thật sự đáng sợ.

Hoa Khinh Ngôn không biết tốc độ tu luyện của bản thân đem Thư Linh cái người kiêu ngạo này cũng dọa tới rồi. Chỗ nàng xem ra tứ giai thật sự quá yếu, nàng từ hôn gã cặn bã Quân Vô Khanh cũng đã cửu giai, nghe nói qua đoạn thời gian Quân Vô Khanh ở tiệc mừng thọ ngày ấy Hoàng Thượng sẽ ban cho hắn một viên Tấn Nguyên Đan, cũng là một viên duy nhất.

Tu vi nam tử mặt nạ bạc nàng không thấy được, nhưng nàng cảm thấy tu vi của hắn sâu không lường được, không có khả năng chỉ ở luyện nguyên cửu giai, vậy hắn muốn tấn nguyên dược tề làm cái gì? Chẳng lẽ thật là đang đùa giỡn nàng?

Hoa Khinh Ngôn nghĩ như thế nào đều cảm thấy bản thân nàng bị đùa giỡn nhưng không nghĩ vẫn luôn làm mình nhớ rõ việc quẫn bách như vậy, ép mình quên.

Rửa mặt xong liền bắt đầu vì Tô thị và Hoa Hạo Nguyệt nấu thuốc, bởi vì thân thể Hoa Hạo Nguyệt và Tô thị đều quá hư, hơn nữa trị tận gốc thì cần dược liệu cũng chưa thu thập đầy đủ hết, bởi vậy hiện tại nấu chủ yếu chính là thuốc bổ.

Sau khi nấu thuốc xong liền bắt đầu nấu cơm, lúc này đây nàng một lần mua cũng đủ một tháng đồ ăn, bảo đảm trong tháng này sẽ không bị đói bụng.

Mới vừa cơm nước xong, bên ngoài viện liền truyền đến một giọng nói gọi Hoa Khinh Ngôn:

“Nhị tiểu thư, người ở đâu?”

Thanh âm cố tình đè thấp, còn mang theo một tia thật cẩn thận, dường như sợ bị người nào phát hiện.

Đang lúc Tô thị và Hoa Hạo Nguyệt uống thuốc nghe được giọng nói, đều theo bản năng buông chén, Hoa Khinh Ngôn làm cho hai người an tâm uống thuốc, nàng đi ra ngoài xem.

Hoa Khinh Ngôn đi ra ngoài liền nhìn thấy một người nha hoàn mười ba bốn tuổi thông minh lanh lợi, trên mặt có vội vàng nhìn thấy Hoa Khinh Ngôn hai mắt sáng ngời vẻ mặt nôn nóng mở miệng nói:

“Nhị tiểu thư, cầu xin người đi xem Hạ Trúc đi, nàng… nàng sắp không ổn rồi.”

Hạ trúc?

Chốc lát Hoa Khinh Ngôn nghĩ đến nha hoàn ngày hôm trước còn giúp nàng xách đồ, bảo người nha hoàn chờ một lát, nàng thông báo một tiếng cho Tô thị và Hoa Hạo Nguyệt để cho người nha hoàn dẫn đường.

Trong lúc hiểu rõ việc của Hạ Trúc.

Thì ra là Hạ Trúc  chậm trễ thời gian thế nhưng bị Hoa Nguyệt Nhu trách phạt, phạt hai mươi trượng,  hai ngày không có đại phu chữa bệnh, miệng vết thương vẫn luôn không tốt, bệnh tình tăng thêm, mắt thấy sắp không ổn rồi.

Người nha hoàn này vừa mới vào phủ không lâu, cùng Hạ Trúc tương đối hợp nhau, hôm qua khi đi nhìn Hạ Trúc vẫn luôn lo lắng, biết Hạ Trúc là nha hoàn trước kia của Hoa Khinh Ngôn, sáng nay thấy Hạ Trúc đã thở thoi thóp, sốt ruột cứu người liền không rảnh lo cái khác, tới tìm Hoa Khinh Ngôn. 

Hoa Khinh Ngôn đi vào chỗ đám người Hạ Trúc ở tạp viện, bởi vì là nha hoàn chuyên môn thô sử hoặc là sân ở của mama thô sử cũng không xử lý chút nào, nhưng mà sân như vậy cũng phải tốt hơn nhiều so với sân tàn tạ của nguyên chủ.

Hoa Khinh Ngôn vừa vào cửa, liền nhìn thấy mặt đầy mồ hôi, môi khô nứt, hai má phiếm hồng, hai mắt nhắm nghiền, ghé vào trên giường hạ trúc. Nàng chỉ nhìn một cái, liền biết hiện tại miệng vết thương của Hạ Trúc nhiễm trùng, đã phát sốt cao.

“Ngươi giúp ta đi nấu nước sôi, lấy một bầu rượu cùng với con dao nhỏ.”

Hoa Khinh Ngôn sắc mặt bình tĩnh mở miệng, loại bệnh trạng này nàng kiếp trước gặp được không biết bao nhiêu lần, cho nên tuy rằng biết hiện tại tình hình Hạ Trúc nguy hiểm, nhưng nàng lại không vội, chỉ cần xử lý đúng lúc, sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu lại mặc kệ đi xuống, Hạ Trúc liền sẽ bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng mà chết, cứ cho là may mắn không chết, sốt cao cũng có thể làm nàng biến thành đồ ngốc.

Hoa Khinh Ngôn tiến lên đang muốn xem xét thương thế Hạ Trúc, người nha hoàn lại mặt đầy lúng túng nói:

“Nhị, nhị tiểu thư, nô tỳ không biết đi nơi nào lấy rượu.”

Nói xong vô cùng ngượng ngùng cúi đầu, nàng tuy rằng vào phủ không lâu, nhưng vẫn biết địa vị một nhà Hoa Khinh Ngôn ở trong phủ thậm chí còn không bằng hạ nhân các nàng, nếu là nàng dùng danh nghĩa Hoa Khinh Ngôn đi tìm quản sự lấy rượu, trăm phần trăm không có khả năng lấy được, không chỉ như thế, thảm hại hơn chính là có khả năng còn sẽ bị quản sự hung hăng trách phạt một trượng.

Dường như Hoa Khinh Ngôn cũng nhớ tới địa vị hiện tại của nàng ở trong phủ, nhíu mày, xem ra nàng phải hành động sớm một chút Hoa Trấn Hạ chẳng những bá chiếm tước vị An Quốc Công thuộc về Hoa Hạo Nguyệt còn dung túng hạ nhân coi khinh các nàng, hiện tại muốn có bầu rượu cũng không lấy được.

Nàng phân phó nói:

“Trước hết ngươi giúp ta nấu nồi nước cái khác ta tới giải quyết.”

Nấu nước,việc này nàng vẫn có thể làm được, người nha hoàn lập tức gật gật đầu chạy đi.

“A!” Đột nhiên, ngoài viện truyền tới một tiếng thét chói tai của người nha hoàn.

Hoa Khinh Ngôn lập tức đi ra ngoài xem, liền thấy người nha hoàn ngã trên mặt đất, một khuôn mặt ma ma âm lãnh đang tức giận trừng hướng nàng.

Từ vị trí các nàng, Hoa Khinh Ngôn suy đoán hẳn là người nha hoàn vừa rồi đi quá nhanh, không cẩn thận va vào người của ma ma mới vừa tiến vào bị bắn ngược té ngã trên đất.

Ma ma nổi giận nói:

“Tiểu Mai, mắt ngươi để trên trán à,  dám xô vào ta, da ngứa có phải hay không, ngươi cùng Hạ Trúc kia ngu xuẩn như nhau, da ngứa rồi, còn dám đến gần với phế vật Hoa Khinh Ngôn kia, xứng đáng bị đại tiểu thư đánh chết, xem ta không giáo huấn ngươi thật tốt một chút.”

Nói, tại lúc khi người nha hoàn còn chưa đứng vững liền động thủ hung hăng véo thẳng ở trên cánh tay nha hoàn trên mặt tràn đầy ác ý.

“A, đau quá, thực xin lỗi, Thái ma ma đừng véo ta mà, ta không phải là cố ý.”

Người nha hoàn đau đến trốn một mạch, không dám đánh trả.

Ma ma lại không thuận theo không buông tha nói:

“Ta thấy tiện nha đầu ngươi này chính là cố ý, tính tình giống hệt Hạ Trúc, đại tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, thế nhưng nàng còn dám lui tới cùng Hoa Khinh Ngôn, Hoa Khinh Ngôn thiếu chút nữa hại chết đại tiểu thư, đại tiểu thư lại thiện tâm mới cho Hạ Trúc hai mươi roi mà thôi, nếu là ta, thế nào cũng phải đem Hạ trúc cho loạn côn đánh chết.”

“Ngươi muốn đánh chết ai?”

Ma ma đang véo hăng say, một tiếng mang theo giọng nói lôi đình chi thế vang lên, Ma ma vừa ngẩng đầu, liền thấy Hoa Khinh Ngôn đứng ở cửa phòng.

Ánh mắt Hoa Khinh Ngôn sắc bén, Ma ma bị nhìn thân mình run lên, thế nhưng cảm thấy Hoa Khinh Ngôn nhìn mình ánh mắt đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.

Nhưng mà rất nhanh ma ma liền phản ứng lại, cũng không rảnh lo véo người nha hoàn, nàng châm chọc nói mỉa mai với Hoa Khinh Ngôn: 

“Ồ, thì ra là nhị tiểu thư à, người làm sao lại ở phòng của một hạ nhân vậy, cứ cho là nhị tiểu thư ngươi tự biết là phế vật, không hề tu vi, cả hạ nhân cũng không bằng, cũng không nên đắm mình trụy lạc chứ,  nếu làm lão gia và phu nhân biết việc này lại nên đau lòng nhị tiểu thư.”

Người nha hoàn đau đến ngũ quan nhăn nhúm lại, nàng trộm nhìn thoáng qua Hoa Khinh Ngôn, Hoa Khinh Ngôn lại ý bảo nàng rời đi trước, được đến phân phó, nàng đương nhiên không nghĩ lại đối mặt ma ma, chạy nhanh rời đi.

Ma ma cũng chỉ là thói quen tính thích giáo huấn nha hoàn mà thôi, cũng không tính toán bắt lại, nàng thấy Hoa Khinh Ngôn không dám nói lời nào, trên mặt càng thêm đắc ý, trước kia Hoa Khinh Ngôn chính là như vậy, nhát gan yếu đuối, tùy ý các nàng lăng nhục cả đời cũng không dám lớn tiếng. 

Ma ma đắc ý dào dạt  giơ tay muốn đẩy Hoa Khinh Ngôn ra, trong miệng nói:

“Nhị tiểu thư, người nhường một chút, lão nô phụng mệnh tới tìm Hạ Trúc, nàng thế nhưng bội nghĩa bỏ chủ, chết chưa hết tội, lão nô này liền đem nàng đưa tới trước mặt đại tiểu thư để đại tiểu thư tự mình rõ tính mạng nàng.”

Rắc rắc! 

“A!!”

Ma ma vừa dứt lời, ngay sau đó liền cảm giác tay của mình bị Hoa Khinh Ngôn bẻ một cái, xương cốt nháy mắt đứt gãy, truyền đến đau nhức, ma ma kêu thảm thiết ra tiếng.

Một hồi lâu mới hiểu được Hoa Khinh Ngôn này đây thế nhưng đem tay nàng bẻ cho gãy, nàng chính là luyện nguyên tứ giai, ma ma bên người Hoa Nguyệt Nhu, nhưng bây giờ lại bị một phế vật bẻ cho gãy tay.

Nỗi nhục này so với đau đớn trên người càng đau hơn, nàng phẫn nộ kêu to nói:

“Nhị tiểu thư! Ngươi thế nhưng bẻ gãy cánh tay của ta, ta giết ngươi!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.