Y Phẩm Cuồng Phi

Chương 12: Mua dược liệu




Doãn tử Bạch nói xong, liền lập tức ra tay, muốn thừa dịp không người chú ý một chưởng  đập chết Hoa Khinh Ngôn.

Nhưng mà hắn từ lâu đã không tập võ, cũng không tu luyện đã sớm yếu dần cước bộ không vững, ra chiêu vô lực, Hoa Khinh Ngôn một cước đã đạp bay hắn.

Doãn Tử Bạch chỉ cảm thấy bụng đau đớn một trận, bên trong đan điền nguyên lực đều bị cuốn trôi mất, nguyên lực ở trong kinh mạch đấu đá lung tung, đau đến mức Doãn Tử Bạch chợt phun ra một ngụm máu, hoàn toàn ngất đi.

"Doãn thiếu gia! "

Một người thanh niên trong số người đi cùng Doãn Tử Bạch sợ đến lập tức hô to lên tiếng, một người khác lớn tiếng chất vấn:

"Hoa Khinh Ngôn, ngươi lại dám làm hại Doãn thiếu gia!! "

Hoa Khinh Ngôn cười lạnh nói:

"Ánh mắt ngươi mù rồi sao? Rõ ràng là Doãn Tử Bạch động thủ với ta trước, việc này ta chỉ có thể coi là tự vệ, hơn nữa Doãn Tử Bạch có thể xảy ra chuyện là bởi vì hắn điều động quá nhiều nguyên lực trong thân thể, dẫn tới không khống chế được nguyên lực làm kinh mạch nứt ra, căn bản chuyện này không liên quan đến ta, không tin các ngươi kiểm tra một chút là biết  hiện tại trong cơ thể hắn khẳng định hoàn toàn không còn tu vi. "

Thanh niên có chút hoài nghi, nhưng vẫn nhìn về phía chưởng quỹ, chưởng quỹ cũng là một trong các dược sư, nhưng bởi vì không nhiều tư chất, là nhị cấp dược sư, nhưng kiểm tra thân thể của người khác có tu vi hay không cũng dư sức.

Thân phận Doãn Tử Bạch không tầm thường, chưởng quỹ không dám có chút chậm trễ, lập tức tiến lên chẩn đoán bệnh, khi hắn thận trọng dò xét thử xem mạch đập của Doãn Tử Bạch, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hoa Khinh Ngôn.

Thanh niên vội vàng thúc giục:

"Chưởng quỹ, ngươi nói mau, Doãn thiếu gia thế nào rồi?!"

Chưởng quỹ lau mồ hôi, vẻ mặt muốn nói lại thôi:

"Cái này, Doãn thiếu gia hắn... Hắn...  "

Trong miệng bắt đầu lắp bắp một lúc, làm sao cũng không nói ra được, Vương Phong thấy vậy không khách khí đẩy chưởng quỹ ra, tự mình kiểm tra  thế nhưng rất nhanh trong nháy mắt sắc mặt hắn cũng lại trắng bệch.

Vậy mà thật không có một tia tu vi tồn tại, kinh mạch cũng đứt lìa:

"Hoa Khinh Ngôn, ngươi đã làm gì với Doãn Tử Bạch?  "

Vương Phong tức giận chất vấn.

Thấy bậc thầy Vương Phong nói như vậy, cũng rất nhanh rõ ràng điều Hoa Khinh Ngôn nói là sự thật, cho nên Doãn Tử Bạch hiện tại thật không có một chút tu vi rồi? Nhưng Hoa Khinh Ngôn vì sao lại biết? Tất cả bọn họ đều tập trung nhìn về phía Hoa Khinh Ngôn.

Hoa Khinh Ngôn như là xem kẻ ngu si liếc mắt nhìn về phía đám người Vương Phong:

"Các ngươi chẳng những mắt mù, ngay cả lỗ tai cũng bị điếc sao? Không phải ta đã nói rồi, hắn bị như vậy là do tự mình tạo thành, thân thể hắn quá yếu, căn bản không cách nào tu luyện nữa hoặc là sử dụng nguyên lực, một ngày dùng sẽ phá hủy thân thể hắn mới vừa rồi còn muốn dùng nguyên lực mạnh mẽ đánh lén ta, không bởi vì nguyên lực nổ tung mà chết đã là may mắn cho hắn rồi song nếu các ngươi lại bỏ mặc không quan tâm chết chỉ là vấn đề thời gian. "

Sắc mặt Vương Phong khó coi, lúc này mới phân phó nói:

"Đưa Doãn thiếu gia vào trong phủ của ta. "

Thanh niên cùng một phe với Doãn Tử Bạch nghe thấy vậy, không dám nói gì nữa, lập tức chán nản đỡ Doãn Tử Bạch lên liền bay ra ngoài cửa sổ rời đi.

Động tác tốc hành làm cho Hoa Khinh Ngôn cũng không kịp mở miệng.

Vương Phong cũng rời đi trong nháy mắt, Hoa Khinh Ngôn giật giật khóe miệng nói:

"Vẫn còn chưa trả tiền vàng đâu!!  "

Tứ Hoàng Tử thấy Hoa Khinh Ngôn tức giận đến hai má gầy gò kia cũng phồng lên dáng điệu tức giận, cảm thấy có chút đáng yêu, hắn ôn hòa cười đứng lên nói:

"Khinh Ngôn cô nương yên tâm, Doãn Tử Bạch thiếu tiền của ngươi, bổn hoàng tử sẽ không để cho hắn trả thiếu một đồng nào.  "

Hoa Khinh Ngôn nhìn về phía tứ Hoàng Tử, hơi nhíu mày, bày ra một cái biểu cảm "Coi như ngươi có lương tâm ", từ trong tiền đặt cược cầm ra một nghìn kim phiếu cho mình, nói với tứ Hoàng Tử:

"Tứ Hoàng Tử, chân của ngươi trong một tháng không thể cử động lung tung, như lời ta nói lúc nãy đúng giờ thay thuốc một tháng sau là có thể đi lại bình thường, nếu như Tứ hoàng tử khỏi bệnh Khinh Ngôn sẽ không phụng bồi nữa."

Hoa Khinh Ngôn nói xong, cũng không đợi tứ Hoàng Tử phản ứng kịp, trực tiếp nói với chưởng quỹ đứng ở một bên:

"Chưởng quỹ, dược liệu ta mới vừa nói đều chuẩn bị xong chưa? "

Chưởng quỹ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt còn vàng như nến kia của Hoa Khinh Ngôn, đến bây giờ còn không thể tin được chuyện phát sinh vừa xong, nhưng hắn vẫn không dám có chút gì là coi thường Hoa Khinh Ngôn, khách khí gật đầu nói:

"Đã chuẩn bị xong rồi, Hoa tiểu thư mời đi cùng Lâm mỗ."

Hoa Khinh Ngôn được chưởng quỹ dẫn theo rời đi, tứ Hoàng Tử nhìn bóng lưng Hoa Khinh Ngôn nhỏ gầy lại thẳng tắp, ánh mắt lóe lên một tia ấm áp chính hắn cũng không phát hiện ra, nói với Diệp Thanh vẫn canh giữ ở bên cạnh:

"Đi thôi, hồi cung. "

Tứ Hoàng Tử đi, từ trong khiếp sợ hoàn hồn thỉnh thoảng những người khác còn len lén liếc hai mắt về chân tứ Hoàng Tử vô cùng tò mò, đối với Hoa Khinh Ngôn chủ trương không tin thế nhưng cũng không còn dám trào phúng. Bọn họ đều đang đợi một tháng sau tứ Hoàng Tử có thể thực sự đứng lên hay không.

Hai nam tử đứng ở cửa cầu thang lầu hai đưa mắt nhìn mọi người rời đi, nam tử hồng y cặp mắt đào hoa híp lại cười tà mị, thanh âm cũng mang theo ý cười

Mở miệng nói:

"Thất ca, huynh nói chân Tứ tiểu tử có phải được Thất tẩu trị thật hay không? Nếu là như vậy, thất ca chân của huynh... "

Lời nói ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nam tử đeo mặt nạ trường bào màu đen hai chân thẳng thon dài.

Ánh mắt thâm thúy của huyền bào nam tử nhìn hướng Hoa Khinh Ngôn rời đi, thanh âm trầm thấp dễ nghe truyền đến:

"Nàng trị không hết. "

Nói xong, thân hình lóe lên lại biến mất trong nháy mắt nam tử mặc áo hồng lại cười nói:

"Ta có loại trực giác, nàng thật sự có thể chữa tốt cho thất ca, đúng không Vũ Điệp."

Ở phía sau nam tử mặc áo hồng Vũ Điệp yên lặng cúi đầu cung kính ôn nhu mở miệng:

"Cửu vương gia, nô tỳ cũng hy vọng chân chủ tử có thể trị khỏi. "

Nghe nói như thế, nam tử mặc áo hồng, cũng chính là Cửu vương gia cười tà mở miệng nói:

"Doãn gia tiểu tử kia thiếu thất ca năm triệu lượng kim tệ, nhớ kỹ tới đòi hắn."

Cửu vương gia nói xong, nhàn nhã theo cầu thang đi xuống dưới.

"Vâng. "

Vũ điệp hơi cúi đầu để đáp lại, trong mắt đã có chút đố kị Hoa Khinh Ngôn làm cho chủ tử để ý.

Chủ tử nhất định rất để ý Hoa Khinh Ngôn đến cùng có năng lực chữa chân không, nếu không chủ tử sẽ không đặc biệt xuống đó quan sát, về sau chủ tử nhất định sẽ lại đi tìm Hoa Khinh Ngôn.

Hoa Khinh Ngôn không biết nàng được người ta nhớ nhung, nàng lúc này đối diện với dược liệu mua được có chút thất vọng.

Bởi vì nàng phát hiện dược liệu nàng yêu cầu, cũng không phải là tất cả đều là dược liệu trong trí nhớ kiếp trước của nàng, có hơn phân nửa đều là cách gọi giống nhau, thế nhưng dược tính đã có khác biệt rất lớn.

Cái này có nghĩa là một lần nữa nàng phải có nhận thức mới về dược liệu long viêm đại lục.

Quan trọng nhất là, hơn một trăm vị thuốc dĩ nhiên cần phải gần năm ngàn kim tệ, mà hiện tại nàng chỉ có một nghìn, nàng hiểu rõ chỉ có thể tạm thời chăm sóc cho mẫu thân và ca ca dược liệu mua lúc trước, vừa lúc dùng hết chín trăm chín mươi chín đồng kim tệ.

Có người nói tính ra đây là lỗ rồi...

Hoa Khinh Ngôn ôm một bao lớn dược liệu trong tay nắm một đồng kim tệ nhất thời cảm thấy nàng hiện tại phải nhanh kiếm tiền, chỉ những dược liệu này mà thôi vậy mà tốn tiền.

Như thế thái quá, thảo nào trong trí nhớ nguyên chủ, luyện dược sư thì tương đương với một tòa đại kim khố, ngẫm lại trúc nguyên đan gì đó của Vương phong một viên là một vạn kim tiền, đây còn là bởi vì hoàng thất can dự bởi vì hoàng thất cũng hy vọng dân chúng tu vi có thể càng cao nếu không một viên ngũ phẩm trúc nguyên đan không phải nói cũng phải năm chục ngàn lượng.

Còn như đan dược khác, coi như là thuốc viên nhất phẩm, ít nhất cũng phải một ngàn lượng, mà theo trong ấn tượng Hoa Khinh Ngôn biết, một viên thuốc viên nhất phẩm cần dược liệu không cao hơn trăm lượng kim tệ việc này lợi nhuận cao làm cho nàng cũng động tâm rồi.

Hoa Khinh Ngôn không biết luyện đan, thế nhưng nàng đã hoàn toàn hiểu rõ nàng luyện chế thuốc so với những đan dược kia không kém chút nào nàng hoàn toàn có thể thông qua luyện chế dược để kiếm tiền. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.