Y Nữ Xuân Thu

Chương 74: Phản bội




Khẽ vuốt cây sáo trúc trong tay, đây là nhạc khí duy nhất nàng biết chơi. Khổng Minh đánh đàn, trong u sầu có thần thái bất phàm, Liên Kiều nàng thổi sáo, tự so ra thì không thể phiêu dật thoát tục, nhưng cũng coi là uyển chuyển thướt tha.

Long Tiêu là người trời sinh tính đa nghi, cực giống với Tư Mã Ý[1], nàng đánh cược là Long Tiêu sẽ đa nghi và do dự, tranh được một phút cũng là một phút, giữ được một giờ cũng là một giờ.

[1] Tư Mã Ý: là nhà chính trị, nhà quân sự phục vụ nước Tào Ngụy thời kỳ Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Hôm nay nàng mặc cung trang đỏ thẫm quý phái, ngồi trên hậu vị, làn váy rộng tinh tế giúp nàng che giấu chuyện có thai, mái tóc vốn được búi lên giờ lại buông xõa, tóc dài mượt như tơ thả ở sau người, cố định bằng một cây kim trâm ngoài ra không có vật gì khác, thanh lệ thoát tục.

Đã là cuối mùa thu, gió lạnh thổi phần phật, trà nóng chỉ một lát đã nguội lạnh. Y Mã cẩn thận đổi lại một chén trà nóng, cũng không thấy hoàng hậu nương nương uống qua nửa chén. Nhăn lại mi tâm thật sâu, Y Mã đau lòng nhìn vị hoàng hậu mà nàng kính yêu, đây là một nữ nhân cơ trí hơn người, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Y Mã liền biết đây là vị chủ tử mà nàng sẽ theo cả đời. Nàng không ngạo mạn, không quen nuông chiều, thông minh nhưng không phô trương, thu hồi tất cả mũi nhọn vì nam nhân mình yêu sâu đậm mà cam tâm tình nguyện làm một nữ nhân bình thường, giúp chồng dạy con là mong muốn của nàng, đến lúc này, quân vây bốn mặt, nàng vẫn sừng sững bất động, một người phụ nữ có thai mà lại bình tĩnh hơn, kiên cường hơn so với bất kỳ nam nhân nào, nàng ấy là người nàng bình sinh ít thấy, nàng ấy là người nàng ngưỡng mộ a!

Nước trà nóng nhẹ nhàng bay lên một vòng hơi nước, xiết chặt sáo trúc, Liên Kiều nhẹ giọng nói: "Đến rồi!"

Gió lạnh thổi tung cát bụi, cuốn lên tận trời. Ráng chiều giấu đi ánh tịch dương cuối cùng, mảnh hắc ám trong thiên địa bị cát vàng che đậy tất cả. Đột nhiên, ở trên đường chân trời hiện lên một đường hắc tuyến thật dài, giống như một thanh đao cắt đứt thiên địa, cuồng quyến mà tàn nhẫn!

Miệng vết nứt càng cắt càng lớn, vết nứt ban đầu chỉ là một lỗ hổng hẹp dài màu đen rồi bị vô tình xé rách, chảy ra máu đen vô tận, ồ ồ nhanh chóng tỏa ra ngoài, lan tràn tới khắp lục địa rộng lớn, cắn nuốt hết thảy sinh linh!

Long Tiêu dẫn ngựa đi đầu, một tay nhanh ghìm cương ngựa, một tay cầm chiếc khăn lụa, đó là lễ vật cuối cùng nàng lưu lại cho hắn. Hắn trăm phương nghìn kế, không từ thủ đoạn, phòng này phòng nọ, vẫn để nàng chạy thoát. Dùng chiếc khăn lụa này thiết kế hắn, dụ dỗ hắn, khiến chính hắn mắc câu! Hắn không thể không thừa nhận, hắn bội phục người con gái này, cũng mê luyến nàng thật sâu. Nàng càng muốn chạy trốn, hắn lại càng muốn có được nàng.

Trát Tạp vương gia là một quân cờ của hắn, kích động Phiên quốc tạo phản, Lạc Đan ngu ngốc căn bản chính là một tên ngu ngốc! Hắn muốn báo thù, hắn hận Mục Sa Tu Hạ hủy dung nhan mà hắn khổ tâm bảo dưỡng, lão nam nhân biến thái kia, vừa vặn có thể lợi dụng, Mục Sa Tu Hạ không giết hắn thật sự thất sách!

Gần đến rồi, hắn dường như có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của nàng trên tường thành. Nữ nhân hắn ngày đêm mong nhớ a! Vì nàng, hắn mang binh tấn công binh lính Cách Tát đóng ở Phiên quốc, tổn binh hao tướng cũng không tiếc, vì nàng, hắn dốc một nửa binh lực của quốc gia đi đến sa mạc cát vàng mà hắn chưa bao giờ đặt chân, vì nàng, hắn không tiếc bỏ ra số tiền lớn thu mua phản tướng, thậm chí nhận lời sau khi xong chuyện cắt thành trì tặng cho tên gian tặc Trát Tạp vương gia. Hừ hừ! Chỉ có điều trước giờ hắn vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc thỏ chết thì làm thịt chó săn, chim hết thì bẻ cung, tên lòng tham không đáy kia muốn trao đổi điều kiện với hắn, lấy điều này mà uy hiếp, hắn sẽ làm hắn ta được như nguyện, bởi vì hắn đã sớm không muốn lưu lại hắn ta trên đời, tên Trát Tạp ngu ngốc kia có thể đến âm tào địa phủ để đòi lại tất cả của hắn ta.

Lão tặc kia lại còn muốn hắn tiếp nhận nữ nhi mình Vi Nhi công chúa, nữ nhân ai cũng có thể làm chồng kia, làm sao xứng trèo lên long sạp của hắn? Hắn sẽ làm cho đôi cha và con gái kia hiểu rõ, thiên hạ của hắn không có kẻ nào có thể cùng hắn chia sẻ, nữ nhân hắn muốn cũng vĩnh viễn chỉ có một!

Đột nhiên, hắn đứng lại, hóa ra hình ảnh kia không phải ảo giác của hắn, phía trên cổng thành, thật là nàng, hồng y phấp phới, tóc dài bay bay, mặc dù cách xa như vậy, hắn vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra nàng, đáy mắt chứa si niệm lại càng thâm trầm, vì nàng, hắn nguyện dốc hết tất cả!

Cười khẽ, sáo trúc kề sát môi, mà sau khi nhẹ nhàng đặt lên môi đỏ mọng, tiếng sáo du dương tươi đẹp réo rắt khắp sa mạc lớn vốn yên tĩnh mù mịt, bay bay lay động…

“Ý khó quên”, đây là khúc nhạc do ông nội viết cho người tình đầu của ông, nhớ hồi còn nhỏ, thường bị bà nội lấy ra để giễu cợt. Ông nội luôn bao dung chịu đựng bà nội quấy rối, dường như rất thương bà, nhưng trong lòng lại không bỏ được mối tình đầu tốt đẹp kia a!

Hiện giờ, nàng vì Long Tiêu thổi đúng khúc “Ý khó quên” này, trong khúc có chứa chân thành thâm tình, ý triền miên, tình lưu luyến, tự khó quên! Khó quên là hắn!

Giơ tay lên, ba mươi vạn đại quân tầng tầng dừng lại, trước trận, chỉ có một mình Long Tiêu nhìn lên tường thành cao cao và cửa thành mở rộng. Tiếng sáo nhè nhẹ từng đợt từng đợt, quanh quẩn lọt vào tai hắn, ngấm dần vào lòng dạ hắn! Tình ý thắm thiết như vậy, làm bao người phải hẹn thề sống chết bên nhau, ruột gan đứt từng khúc! Dung nhan tuyệt thế khuynh thành như vậy, lại khiến hắn hãm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế! Rất nhớ nàng a! Sau khi từ biệt, đã nửa năm chưa từng gặp lại nhau, khi gặp lại, nàng lại càng thêm lay động tâm hắn.

Hắn đến, mang theo phần đông tướng sĩ, là vì muốn có được nàng, cũng là vì nghênh đón nàng. Nàng đâu! Mở rộng cửa thành, khúc nhạc thắm thiết này, có phải vì mời gọi hắn hay không? Nhịn không được, hắn đã muốn trực tiếp chạy vào, hung hăng kéo nàng vào trong lòng mình, vĩnh viễn nhốt nàng, giam cầm dưới đôi cánh của hắn!

Vó ngựa đát đát, hắn chậm rãi về phía trước, chịu phải mê hoặc này thật sâu.

"Hoàng thượng!"

Long Tiêu dừng lại! Hắn sao lại thế này? Điên rồi hay sao? Nữ tử kia làm sao có khả năng dễ dàng đầu hàng hắn? Cử chỉ điên rồ rồi! Nếu không có tiếng gọi lớn ở phía sau, hắn suýt nữa đã thành cá trong chậu của nàng!

Híp mắt nhìn lại, phía trên cổng thành, nàng phiêu dật như không nhiễm khói lửa nhân gian. Trấn định tự nhiên như vậy, biểu cảm điềm đạm như cúc nhưng cũng lãnh khốc vô tình! Long Tiêu thầm kêu một tiếng "Nguy hiểm thật!" Hắn suýt nữa lại mắc bẫy nàng! Người con gái này thật không đơn giản, nhưng nếu không như thế, hắn làm sao lại si mê nàng đến nước này?

Ghìm nhanh dây cương, Long Tiêu dừng bước không tiến. Trước đó, hắn đã thu được tình báo, trong thành chỉ có mười vạn tướng sĩ. Hiện giờ nàng mở lớn cửa thành, thản nhiên trên cổng thành thổi sáo, lại là ý gì? Chẳng lẽ quân tình lầm lẫn? Nàng cố ý dẫn hắn vào thành? Hoặc là nàng đang cố tình trấn định, thật ra chỉ có một tòa thành không? Hắn rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Vào hay là không vào?

Thời điểm Long Tiêu do dự, phía trên cổng thành, Liên Kiều đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mồ hôi sớm đã dính đầy bên má, lặng lẽ nhỏ từng giọt. Một phen này nàng đánh cược rất mạo hiểm, nhưng nàng lại không thể thua được. Hai tròng mắt không dám nhìn Long Tiêu liếc mắt một cái, không hề chớp mắt nhìn phía trước, làm tiếng sáo càng trở nên mờ mịt như có như không.

Tâm kế của Liên Kiều thâm trầm hắn rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào, nếu nàng cố làm ra vẻ huyền bí, hắn cũng có thời gian đấu với nàng. Mục Sa Tu Hạ nhanh lắm cũng phải hai tháng sau mới có thể đến đây, hắn không tin không chiếm được kinh thành. Nhưng nếu như một khi vào thành rồi, sợ là hối hận cũng không kịp, vài ba lần hắn đã bị dính nước cờ của nàng, phải thật cẩn thận với nàng! Suy nghĩ mãi, cuối cùng ghì chuyển đầu ngựa, chỉ huy đại quân lui về phía sau.

Ba mươi vạn đại quân chậm rãi lui về phía sau, Liên Kiều vẫn thổi cây sáo như cũ không dám ngừng, tâm tình cực kì khẩn trương. Trong lòng mặc niệm: Tiếp tục lùi, đừng có ngừng, rời khỏi kinh thành, cách xa Cách Tát!

"Quay lại, các ngươi mau quay lại đi, đây chỉ là một tòa thành trống, trong thành chỉ có mười vạn tướng sĩ, các ngươi bị lừa! Quay lại đi!"

Ngay khi Liên Kiều cho rằng Long Tiêu sẽ mang theo quân đội của hắn lui ra ngoại ô, cửa thành đột nhiên xuất hiện một bóng người màu hồng phấn nho nhỏ, hô to vạch trần mưu kế của nàng.

Long Tiêu đang không ngừng lui về phía sau thì dừng lại, quay người. Tiếng sáo của Liên Kiều im bặt, kinh sợ trừng mắt nhìn phía cửa thành - là Tô Lạp!

"Quay lại đi! Đừng bị nàng lừa, người đàn bà này rất giỏi tâm kế, các ngươi đều bị nàng lừa, mau quay lại đi! Mau trở… a…" một mũi tên đột nhiên mạnh mẽ xuyên qua ngực Tô Lạp, hét thảm một tiếng, Tô Lạp suy sụp ngã xuống đất. Bên kia tường thành, Mông Cách ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó chậm rãi buông cung nỏ trong tay.

"Tô…" Liên Kiều mạnh chống xuống bàn, khiếp sợ tột đỉnh. Vì sao? Vì sao cuối cùng kẻ phản bội nàng lại là Tô Lạp! Nàng ta vì sao phải làm như vậy? Muốn chạy nhanh xuống thành, muốn đến bên cạnh nàng ta, nàng muốn hỏi nàng ta, hỏi cho rõ ràng tất cả chuyện này đều là vì cái gì? Nhưng, Long Tiêu dưới cổng thành đột nhiên xoay người làm nàng không thể không ngã ngồi xuống ghế. Tâm trạng cực kì hoảng loạn!

Híp mắt nhìn nữ tử trên cổng thành làm hắn cảm xúc mênh mông, yên lặng đứng nguyên tại chỗ, tùy ý để gió lạnh cuốn theo cát vàng quất vào mặt, đục khoét trái tim hắn.

Hắn yêu nàng sâu đậm như thế, mà nàng lại một lòng muốn đưa hắn vào chỗ chết. Dần dần, một tia ánh sáng cuối cùng cũng biến mất vào mặt đất, cả đất trời chìm vào bóng tối! Màn trời nặng nề, ngay cả một ngôi sao nhỏ cũng không có, bầu trời khói mù dự đoán bão táp sắp tới.

"Nàng quả nhiên là nữ nhân tâm kế thâm sâu!" Trong bóng đêm tối đen truyền đến giọng nói của Long Tiêu tràn đầy bất đắc dĩ mang theo chua sót, "Nàng cho là như vậy ta sẽ mắc bẫy nàng sao? Kịch này, diễn thật tốt!"

Quay đầu ngựa, trầm giọng hạ lệnh: "Lui về phía sau!"

Mãi đến khi màu đen như thủy triều dần thối lui, Liên Kiều mới dần dần khôi phục ý thức, cung trang thật dày trên người đã sớm nhiễm ẩm một mảnh!

"Nương nương, mau phủ thêm!" Y Mã đau lòng thay Liên Kiều phủ thêm áo choàng thật dày, đã ẩm thành như vậy, nếu cảm lạnh thì làm sao bây giờ?

Trong bóng đêm, ở cửa thành đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tô Lạp, Liên Kiều đột nhiên đứng lên, bước xuống cổng thành, Mông Cách thấy thế tiến nhanh tới đuổi kịp.

"Tô Lạp đâu! Đưa nàng tới gặp ta!" Nàng trầm giọng.

"Vâng!"

Hít sâu một hơi, Liên Kiều nhắm chặt mắt, không thể tin được việc nàng ta phản bội.

Nhìn Tô Lạp hấp hối, đáy mắt Liên Kiều chợt hiện một tia không đành lòng. Tiến lên, nàng vươn tay muốn đỡ nàng ấy.

"Nương nương! Không được!" Mông Cách lo lắng trùng trùng nhắc nhở, nữ tử này là kẻ phản nghịch, hoàng hậu nương nương thân thể ngàn vàng sao có thể làm bẩn?

Bàn tay giơ giữa không trung cuối cùng buông xuống, nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp dần dần mất đi sinh khí, Liên Kiều không cam lòng, càng không hiểu. Là ghen sao? Hận nàng đoạt đi hạnh phúc mà nàng ấy nên có? Không nên a! Làm như vậy, không phải là trả thù nàng, mà là hắn, nam nhân nàng ấy yêu —— Mục Sa Tu Hạ! Cho nên, nàng không hiểu!

"Vì sao? Vì sao phải làm như vậy?" Thanh âm Liên Kiều lạnh lùng nói, nàng không tha thứ cho nàng ta lấy tính mạng toàn dân chúng và tướng sĩ ra vui đùa.

"Ha ha...... Khụ......" Tô Lạp muốn cười một chút, lại bị máu trong miệng phun ra ngăn lại.

Yếu ớt giương mắt, Liên Kiều nghi hoặc và phẫn nộ làm tâm tình nàng cực tốt, nhếch miệng, đứt quãng: "Vì sao? Khụ...... Làm sao không đi hỏi hắn? Khụ khụ...... Vì sao lại lợi dụng ta, vì sao? Ta cũng muốn hỏi vì sao, khụ......"

Kinh sợ! Nàng đã biết? Không thể nào, nàng làm sao có thể biết chứ?

"Ai nói cho ngươi?" Liên Kiều vội hỏi.

Lườm nàng liếc mắt một cái, Tô Lạp cười lạnh: "Ngươi sợ rồi? Sợ không chiếm được? Ngươi quả nhiên rất yêu hắn! Nhưng mà ngươi lại làm sai một chuyện."

"Chuyện gì?" Liên Kiều nhếch môi mỏng.

"Còn nhớ bà mụ Mạc Y chứ?" Nàng ta nhìn nàng tiếp tục nói, "Ngươi giết Mạc Y, lại quên mất bên cạnh nàng còn có một người, Mạc Y thân mật với hắn đến mức không còn chuyện nào không nói, chuyện mắt phượng hoàng Mạc Y cũng nói với hắn."

"Hóa ra ngươi đã sớm biết!" Sắc mặt Liên Kiều thâm trầm, nhìn không ra hỉ giận.

"Ai bảo hắn lợi dụng ta trước, ta cho rằng hắn thật tình yêu ta, nhưng hắn lại chỉ yêu một mình ngươi!" Trong con ngươi Tô Lạp đột nhiên thoát ra hai ngọn lửa, hừng hực bốc lên, "Ta hận hắn, nhưng ta lại càng hận ngươi! Ta hận chết hai người các ngươi! Một kẻ lợi dụng ta và mẹ, một kẻ lại trước mặt ta giả làm người tốt! Dối trá, làm ra vẻ, ghê tởm! Ta hận các ngươi, ta hận không thể uống máu các ngươi, ăn thịt các ngươi! Ta hận...... Khụ khụ khụ...... Khụ khụ khụ......"

Cảm xúc kích động khiến cho nàng càng phun ra càng nhiều bọt máu, Liên Kiều lại nghe đến hết hồn! Không ngờ hận ý của Tô Lạp lại sâu như vậy, hóa ra bên cạnh nàng từ trước đến giờ lại có một quả bom hẹn giờ như vậy, tùy thời có thể muốn mạng nàng.

"Chỉ là ngươi quá dối trá rồi, một bên giả có lòng tốt với ta, khụ khụ, một bên lại phòng ta giống như phòng cướp! Khiến ta bên cạnh ngươi vẫn không hạ thủ được. Nữ nhân gian trá này! Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Long Tiêu thật sự là tên ngu ngốc, bị ngươi, khụ khụ, bị ngươi lừa xoay quanh! Ngay cả nói sự thật cho hắn mà cũng không dám tin tưởng, khụ khụ, khụ khụ khụ......"

"Giúp nàng cầm máu chữa thương!" Không thèm nghe lời lẽ ôm đầy hận ý của nàng, Liên Kiều hạ lệnh cho Mông Cách.

"Không cần, ta nói rồi, không cần ngươi giả có lòng tốt. Nữ nhân tâm địa rắn rết này, Tô Lạp ta đời này chuyện hối hận nhất chính là cứu ngươi. Ngươi đi chết đi! Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi ——" Tô Lạp bị đặt dưới đất, đột nhiên như nổi điên, sức mạnh ghê gớm, tránh khỏi trói buộc của thị vệ, điên cuồng đánh tới phía Liên Kiều.

Liên Kiều phản ứng không kịp liền cả kinh liên tục lùi về phía sau, hoảng loạn giẫm lên làn váy, thân mình loạng choạng ngã về phía sau.

"Đứa nhỏ ——" nàng kinh hô, cũng không lo lắng mình ngã sấp xuống, mà chỉ lo lắng cục cưng trong bụng, nàng đã đáp ứng với hắn phải khỏe mạnh an khanh!

Ngay một khắc nàng sắp ngã xuống, một cánh tay kịp thời vươn ra, ôm lấy vai nàng, đồng thời một kiếm đâm ra, trực tiếp xuyên qua cổ họng Tô Lạp. Máu tươi phun ra, bắn tung tóe lên mặt nàng, đảo mắt, nàng thấy Tô Lạp trừng to đôi mắt, gắt gao nhìn thẳng nàng, đúng là chết không nhắm mắt.

"Vi thần đáng chết, để nương nương bị sợ hãi!" Dè dặt cẩn trọng đỡ Liên Kiều ngồi xuống ghế tựa, Mông Cách quỳ một gối xuống thỉnh tội.

Kinh hồn qua đi, Liên Kiều tiếp nhận một cái khăn lông ướt từ Y Mã đưa tới lau vết máu trên mặt, xua xua tay, vô lực nói: "Mông đại nhân không cần tự trách, ngươi hộ giá có công, bản cung phải cảm tạ ngươi mới đúng!"

Thấy hắn lại định nói gì đó, Liên Kiều khoát tay chặn lại nói: "Bản cung mệt mỏi, chuyện nơi này, ngươi liệu mà xử lý cho tốt đi!" Xoay người đi vào trong kiệu.

Một đêm này thật sự là mệt người! Thân mệt, lòng càng mệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.