Y Nữ Xuân Thu

Chương 37: Nghĩ cách cứu viện




"A..." Liên Kiều thét một tiếng kinh hãi, cả người bị Long Ứng bế ngang lên, bầu rượu trong tay "thịch" một tiếng rơi xuống đất, vỡ vụn, rượu lan ra một khoảng nền.

"Hoàng, hoàng thượng, ngươi, ngươi muốn làm gì..."

Tiếng cười tà ác vang lên bên tai nàng: "Làm -- ngươi!"

"A -- Buông ta ra! Buông ra! Ngươi là đồ sắc lang, hỗn đản, cầm thú --" Liên Kiều liều mạng thét chói tai, giãy dụa, đạp chân, sợ chết khiếp nam nhân bỗng nhiên biến thành cầm thú này. Rốt cục biết cảm giác vác đá đập chân mình mà.

Có lẽ là nàng giãy dụa quá kịch liệt, hắn không thể không buông nàng ra, nhưng một tay vẫn tiếp tục chặt chẽ nắm lấy eo nàng, một tay kia kéo tóc nàng. Liên Kiều bị đau ngẩng đầu lên, hắn thừa cơ hung hăng hôn xuống.

"Ngô, ô --" âm thanh phát ra từ cổ họng bị cắn nuốt toàn bộ, nàng tránh không được, trốn không xong, trong lòng vừa vội vừa tức, nhấc chân nhắm hướng hạ khố hắn đá vào. Nào biết hắn sớm có phòng bị, hai chân kẹp làm một, đem nàng kẹp chặt lấy, không thể động đậy.

Da đầu bị kéo thật đau quá, trong miệng lẫn mũi đều bị hơi thở nóng rực ngăn chặn hô hấp, lưng, chân bị cố định chặt chẽ, mặc cho nàng vùng vẫy như thế nào cũng chẳng ăn thua gì, lần đầu tiên nàng cảm nhận được nam nhân là động vật giống đực rất đáng sợ, cho dù khi bị Mục Sa Tu Hạ xâm phạm nàng cũng chưa từng sợ như vậy. Người nam nhân này khi cư xử với nàng, làm cho nàng cảm thấy hắn không chỉ đem bản thân hắn trở thành động vật, cũng đem nàng trở thành động vật, điều này làm cho nàng run rẩy không thôi.

Bị ném lên trên tháp (giường nhỏ), nàng xoay người đứng lên lại bị một thân hình thật lớn đè xuống, giãy dụa... Hao hết khí lực, nàng suy sụp rũ cánh tay xuống, Liên Kiều tuyệt vọng nhìn bích họa xinh đẹp trên đỉnh đầu, lệ từ khóe mắt trượt xuống. Nàng rất hận, hận cầm thú đè trên người nàng đây, hận cái tên nam nhân không kịp tới cứu nàng kia, càng hận chính mình yếu đuối vô lực.

"Hoàng thượng, Tiêu Dao Vương cầu kiến!"

Truyền lệnh ngoài cửa, làm cho nam nhân trên người tạm dừng trong nháy mắt, tiếp theo hắn mạnh mẽ xé mở y phục của nàng, bất chấp tất cả mà hôn lên ngực nàng.

Không biết lấy sức lực từ đâu ra, Liên Kiều trong ngực hung hăng thét ra một câu: "Cứu ta -- "

Trong tiếng ngăn cản của thái giám, cửa Thái Tức điện bị đẩy ra. Long Tiêu một thân màu đen, hai đầu gối quỳ xuống đất, phủ phục trước điện.

"Thần đệ khấu kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế -- "

Long Ứng rốt cục từ trong ngực Liên Kiều ngẩng đầu lên, đáy mắt bùng lên ngọn lửa đỏ rực.

Ra sức đẩy hắn ra, Liên Kiều hoảng loạn từ trên giường bò lên, vì quá gấp mà lăn xuống dưới đất.

Không để ý Liên Kiều từ trên mặt đất đứng lên đoạt cửa chạy đi, Long Tiêu chỉ luôn luôn ngẩng đầu nhìn Long Ứng.

Cho đến khi mạt bóng dáng chật vật kia biến mất trong đáy mắt, Long Ứng mới chậm rãi đứng dậy, dựa vào trên tháp liếc nhìn bào đệ quỳ gối dưới điện.

"Chuyện gì?" Hắn thản nhiên hỏi, giống như là một màn vừa rồi chưa từng xảy ra, nhưng cũng chưa cho phép Long Tiêu bình thân.

"Huyết Thái tử đến đây."

Ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu, phượng mâu mị thế tỏa ra tia sáng: "Tốt lắm!"

Một đường chạy như điên quay về chỗ ở, đem cánh cửa đóng chặt, lưng thiếp tựa vào trên cánh cửa lệ đã rơi đầy mặt. Cảm giác khuất nhục từng chút lan tràn toàn thân, nàng cảm thấy thật ghê tởm, nhịn không được nghĩ muốn nôn. Nam nhân kia khiến nàng buồn nôn, nàng phải làm sao bây giờ? Một khắc cũng không muốn lưu lại cái nơi quỷ quái này, một khắc cũng không muốn! Nàng muốn chạy trốn, trốn đi, không thể tiếp tục ở lại nữa, nàng sẽ nổi điên!

Xoay người mở cửa phòng, vài bóng người hiện lên, bên ngoài đều là thị vệ trông coi nàng, nàng phải trốn như thế nào, thật hận, lần đầu tiên bị hận ý điên cuồng gắt gao vây quanh. Nàng giống như là một con chim gãy cánh bị nhốt trong lồng, bay không ra được, cho dù lồng giam mở ra, nàng cũng bay không ra được!

Vô lực đóng sầm cánh cửa, Liên Kiều tê liệt ngồi dưới đất. Lệ đã chảy khô, vì sao nàng nhất định phải bị vây ở chỗ này? Không tự kìm hãm được xoa cây trâm vàng hôm qua thái hậu ban cho, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổn nàng, Hoàng thượng cũng không được! Nếu kết quả của phản kháng chính là chết, nàng tình nguyện lưỡng bại câu thương, cũng sẽ không để cho kẻ khi dễ nàng nàng sống dễ chịu.

Trong mơ mơ màng màng nàng dường như ngủ rồi, lại dường như là đang tỉnh, chỉ là dường như nàng nghe được một thanh âm quen thuộc, đó là thanh âm mà chỉ trong mộng mới có.

Bừng tỉnh, một cái bóng đen gần bên người, ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng không phát ra được, nàng nhanh chóng nâng tay, nắm chặt cây trâm vàng ở trong tay hướng bóng đen đâm tới, bóng đen kia không ngờ được nàng sẽ ra tay tổn thương hắn, thấy nàng đưa tay không trốn không tránh, một đòn đâm trúng.

Không có tiếng hô đau, chỉ có tiếng kim loại nặng nề khảm vào da thịt. Liên Kiều lúc này mới phát hiện bất thường, dựa theo ánh trăng chiếu vào, nàng rốt cục thấy rõ một đôi mắt lam của người tới.

Trời, là hắn!

Trong lòng mừng như điên một trận, nhưng mà tay thấm ướt lại nhắc nhở nàng, nàng làm hắn bị thương.

"Mục..." Môi của nàng bị một trận hôn mãnh liệt, làm cho nàng không phát ra được một âm thanh nào.

Tiếp xúc thật sâu, bị áp lực nhớ mong hai tháng mãnh liệt bao vây nàng lại, ôm lấy nàng, gắt gao ghì chặt trong ngực, hắn nhớ nàng hai tháng, nghĩ về nàng hai tháng, tìm nàng hai tháng, hai tháng này nàng làm cho hắn trở nên không giống người. Hành trình từ Phiên quốc đến thủ đô Lương quốc dù dùng roi giục khoái mã cũng cần ba mươi ngày, nhưng mà hai mươi ngày hắn đã tới rồi, hao tổn tâm cơ tìm được nàng, vừa thấy mặt nàng liền đâm hắn bị thương, nữ nhân này, nữ nhân chết tiệt, dám đâm hắn như vậy, nhưng ôm thân hình kiều nhuyễn của nàng, tim của hắn lại nguyên vẹn rồi, cái lỗ hổng kia đã lành, hơn nữa trên người lại không có cảm giác đau. Chết tiệt, hắn quá nhớ nàng!

Rất lâu sau hắn mới vạn phần không nỡ mà buông nàng ra, đôi mắt màu lam dù trong màn đêm âm u cũng lóe tinh quang.

"Liên nhi, ta đến đưa ngươi đi!" Hắn thấp giọng tựa như thở dài bên tai nàng.

Liên Kiều gật đầu, không lên tiếng, hai tay dùng sức ôm lấy thân hình to lớn của hắn, lại có chút run rẩy, cuối cùng nàng cũng chờ được đến lúc hắn tới đây, nhưng lại tới nhanh như vậy. Hắn... là quan tâm nàng chăng!

Cảm nhận được thân thể trong ngực hắn run rẩy như một bông hoa nhỏ trong gió, hắn cực kỳ thích cảm giác nàng ỷ lại vào hắn như vậy: "Tin ta sao?"

"Ừ!" Hai tay lại nắm thật chặt.

"A..." Tiếng nói trầm thấp đê mê như rượu ngon nơi cổ họng.

"Ai đó?"

"Có thích khách -- đuổi theo -- "

Ngoài phòng tiếng la hét vang lên đồng thời, Mục Sa Tu Hạ ôm Liên Kiều khẽ lật lăn xuống dưới giường.

"Bang--" cửa bị đá văng, phòng ở tối đen nháy mắt sáng ngời.

"Trên giường không có ai, đi!"

"Đợi đã -- "

Màn che rủ xuống bên mép giường lập tức bị vén lên, một thanh trường kiếm theo sau đâm vào càn quét.

"Không có ai, đuổi theo!"

Liên Kiều bị Mục Sa Tu Hạ nâng lên dán tại đáy giường sợ tới mức không dám thở mạnh, mãi cho đến khi xác định mọi người trong phòng đều đi rồi, hai người mới từ gầm giường chui ra.

"Đi!" Một tay đỡ Liên Kiều lên vai, Mục Sa Tu Hạ vài bước nhảy lên tường thành hoàng cung.

Dựa vào những đám cành cây cao lớn, cùng với lầu các cao cao, Mục Sa Tu Hạ ẩn thân sau chúng, lại lấy khinh công trác tuyệt, vượt nóc băng tường, né tránh rất nhiều thị vệ bên dưới.

Liên Kiều nắm chặt y phục của hắn, trái tim đập mãnh liệt, gió lạnh vùn vụt phủ lên mặt nàng, gây đau đớn. Hắn tự mình đến cứu nàng, chắc chắn là mạo hiểm rất lớn, hắn là thái tử Cách Tát, là thái tử, mỗi người đều coi hắn là thủ lĩnh sai đâu đánh đấy, làm sao hắn có thể không để ý đến an nguy của bản thân lấy thân mạo hiểm như vậy? Nếu hắn xảy ra chuyện gì không hay, Cách Tát phải làm thế nào? Các tướng sĩ của hắn phải làm sao bây giờ? Quá khinh suất, quá lỗ mãng, quá mạo hiểm rồi...

Tâm tình hỗn loạn, nàng bất an động động đầu vai hắn. Mục Sa Tu Hạ nghĩ rằng nàng đang sợ hãi, vỗ vỗ mông nàng, cười khẽ: "Đừng sợ, có ta đây, còn động đậy nữa, coi chừng ngã xuống dập mông đó."

Nàng nhẹ nổi giận, đấm một quyền lên lưng hắn: "Ngã bị thương, ngươi nuôi ta!"

"Được, ta nuôi ngươi!" Đứng ở trên vọng lâu chỉ còn cách bức tường bên ngoài hoàng cung ba trượng, hắn dừng lại thành thật trả lời nàng.

Trong nháy mắt giờ phút này ngực Liên Kiều bị cảm xúc khó có thể nói ra tóm lấy, cảm động đến nỗi lệ ý dâng lên.

Đột nhiên, phía trước một loạt ánh lửa sáng bừng lên, rất nhanh, sau đó ánh lửa trước sau lấy góc lầu nơi bọn họ đứng làm trung tâm bao vây lấy bọn họ, đồng thời từ từ gom lại.

"Hạ!" Liên Kiều kinh hô, bọn họ bị bao vây rồi.

"Ta thấy rồi." Giữ thật chặt nhân nhi trên vai, mặt hắn lộ vẻ tối tăm, dưới ánh lửa lay động tuấn nhan dần hiện ra ánh sáng khát máu.

Một người trong đám người đi ra, áo choàng màu vàng sáng, đường viền châu ngọc, một đôi phượng mâu tràn ra lưu quang, nham hiểm phóng đãng nhìn chằm chằm hai người.

"Buông nàng ra, trẫm liền để cho ngươi một con đường sống."

Thanh âm không lớn, vừa vặn đủ để có thể truyền rõ ràng vào tai của mỗi người.

Khóe miệng nở nụ cười luôn luôn lộ vẻ trào phúng, Mục Sa Tu Hạ nhìn xuống hắn khinh thường: "Ngay cả nữ nhân mà cũng không buông tha, ngươi thật sự không giống một nam nhân, có bản lĩnh thì hãy nhắm vào bổn vương!"

Long Ứng nhếch mi, làm bộ dạng trầm tư, thuận theo nói: "Cũng được, ngươi lập tức chết trước mặt trẫm, trẫm liền thả nàng."

"Ha ha ha..." Trong ngực chấn động kịch liệt thể hiện cơn giận của Mục Sa Tu Hạ trong giờ phút này, "Hoàng cung của ngươi, bổn vương còn không để vào mắt."

"Phải vậy không?" Ánh mắt rét lạnh, Long Ứng từng bước lui về phía sau, các cung thủ phía sau dàn hàng đồng loạt giương cung

Khóe môi vẽ ra độ cong ưu mỹ, môi đỏ khẽ mở: "Phóng tên!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.