Y Nữ Xuân Thu

Chương 16: Người lạ




“Gian trá, gian trá, gian trá. Đệ nhất gian trá…”

Y Mã cùng Tiểu Đức Tử hai mặt nhìn nhau nhìn người trước mặt bọn họ cả đêm không ngừng mắng hai chữ gian trá, tức giận nắm tóc đảo vòng quanh phòng chính là Liên đại thái y của họ, không biết nàng mắng tên đệ nhất gian trá kia rốt cuộc là ai, càng không biết đêm nay rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, dám đắc tội với người tâm phúc nhất hiện tại của Hoàng thượng a.

“Liên cô nương…” Tiểu Đức Tử nhỏ giọng la lên một chút.

“Gì chứ?” đôi mắt mộng nước thật to hung hăng trừng Tiểu Đức Tử, doạ hắn sợ rụt cả cổ lại, không dám phát ra âm thanh.

“Hừ, tiểu nhân gian trá xảo quyệt, hắn cố ý, cố ý làm khó ta, ta chết có chỗ nào tốt cho hắn chứ?”

“Cô nương…” Y Mã kinh hô, không ngăn miệng nàng đang nói hưu nói vượn được, thái y đại nhân này cái gì cũng tốt chỉ là không kiêng kị gì cứ nói ra ngoài miệng, hại bọn họ mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi.

Liên Kiều tâm phiền ý loạn phất phất tay: “Tránh ra, tránh ra, đừng phiền ta, ruồi bọ các ngươi bay xa một chút”.

“Cô nương…cô nương…”Tiểu Đức Tử cùng Y Mã uỷ khuất kêu lên, nhìn thấy nàng giơ lên cái cối đá dùng giã thuốc liền sợ tới mức chạy ra ngoài suýt ngã.

An tĩnh.

Ngồi lại trước bàn, một tay chống cằm, một tay một chút lại một chút giã vào thuốc trong cối, suy nghĩ đến xuất thần.

Xem ra tình huống trước mắt có chút nguy hiểm, cái tên thần bí kia không biết khi nào thì xuất hiện, hắn hiển nhiên xác định nàng là Điệp Tiên không nghi ngờ, mà tổ chức thần bí phía sau là mối nguy hiểm vô hình lớn. Vốn tưởng rắng đem sự tình nói cho Mục Sa Tu Hạ biết có thể trợ giúp một ít, không nhiều cũng sẽ có thêm manh mối, nào ngờ nhắn lại đi bỏ của chạy lấy người, hoàn toàn không ngó ngàng gì đến nàng, quả nhiên là lãnh khốc mà, biết có gian tế lẫn vào mà vẫn thờ ơ, xem ra hy vọng phá sản rồi.

Trước có sói, sau có hổ, chạy không thoát, trốn cũng không thoát. Nàng nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ mệnh yểu tại đây? Trong lòng sầu muộn lại không tìm thấy biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt, có lẽ phải đi bước nào xem bước nấy thôi.

Hôm nay là ngày Liên Kiều ra chẩn bệnh cho dân chúng, từ sáng sớm ngoài cửa y quán đã thấy một hàng dài xếp hàng chờ sẵn, tuy rằng bệnh nhân rất nhiều, bất quá tất cả mọi người cũng im lặng ngồi trước cửa, trật tự yên tĩnh, không chen ngang, không ồn ào, không có hiện tượng xấu, rất văn minh.

Xe ngựa của Liên Kiều từ xa xa đến đã thấy già trẻ lớn bé canh trước y quán đồng loạt đứng dậy, đối với nàng đang bước xuống từ xe ngựa cung cung kính kính hành lễ.

Liên Kiều cười cười, chào mọi người rồi đi vào y quán.

“Mọi người xếp thành hàng, từng người một, bệnh nặng có thể khám gấp.” Tiểu Đức Tử ở phía sau nàng chào rồi tuyên bố giờ chẩn bệnh bắt đầu.

Bận việc cho tới giờ ngọ, buông viết xuống, tay như muốn đứt ra luôn. Bên ngoài dân chúng vẫn còn rất nhiều, xếp một hàng dài còn chưa rút ngắn được.

“Cô nương, ngài nghỉ ngơi chút đi, dù sao nhiều người như vậy một chốc cũng không xong, không bằng ăn cơm trước đã”. Y Mã tay chân lanh lẹ dọn xong bàn ăn, chờ nàng lại dùng cơm. Thái y đại nhân của bọn họ thật đúng là thú vị, ăn cơm không cần dùng tay, lại dùng hai cái cây gỗ tinh xảo gắp thức ăn, nhìn thật phiền toái.

Ngẫm lại cũng đúng, nhiều người như vậy sớm hay muộn đều như nhau.

“Được rồi, ăn cơm đi”. Liên Kiều đứng dậy đi đến trước bàn cơm, cầm lấy chiếc đũa vừa muốn gắp thức ăn chợt nghe bên ngoài có chút ồn ào, không khỏi ghé mắt nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa có ba người nam nhân xa lạ, quần áo có vẻ là hàng tốt, không giống dân chúng bình thường. Trong đó một người khí chất thực đặc biệt, cằm cương nghị, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi môi mọng, mũi thẳng, mày kiếm, nhìn thế nào cũng là thuộc loại nam tính, lại cố tình sinh ra một đôi mắt xếch đem chỉnh thể đánh vỡ, khiến cho người này thoạt nhìn cương mãnh lại âm nhu, mà hai loại khí chất này vốn không hoà hợp với nhau nhưng lại rất thỏa đáng mà hoà hợp trên cơ thể hắn, loại này vừa chính vừa tà là loại có lực hấp dẫn trí mạng a. Hai người đi kế bên khí thế trên người thấp hơn rất nhiều, rõ ràng là người hầu.

Lúc này Tiểu Đức Tử tức đến mặt đỏ tai hồng, phát điên nói: “Các người dựa vào cái gì không xếp hàng? Tới nơi này xem bệnh đều phải xếp hàng. Ai quản chủ tử ngươi là ai, cho dù là hoàng thân quốc thích muốn cô nương chúng ta chẩn bệnh cũng phải hẹn trước.”

Một người hầu nhìn Tiểu Đức Tử khinh miệt nói: “Ngươi chỉ là hạng tiểu dân, dám xuất khẩu cuồng ngôn, vương chúng ta..”

“Mạc.” Nam tử có đôi mắt phượng nhẹ nhàng gọi hắn, người nọ lập tức ngoan ngoãn câm miệng. Lại mỉm cười nhìn về phía Tiểu Đức Tử, hữu lễ: “Hạ nhân lỗ mãng, va chạm tiểu ca, có chỗ nào thất lễ mong rằng thông cảm.”

Tiểu Đức Tử cũng là có mắt nhìn người, đã sớm nhìn ra lai lịch người này không nhỏ, người ta đã cho cái thang rồi cũng nên thuận thế mà leo xuống thôi.

“Công tử đừng trách, chủ yếu là người xem này, người chẩn bệnh nhiều lắm, các ngươi cứ xông tới như vậy, ta sợ mọi người không phục.”

Nam tử mang theo nụ cười nho nhã như trước, không nhanh không chậm nói: “Chúng ta ở đây chờ người cũng được.”

“Công tử, Liên cô nương cho mời.” Y Mã lịch sự đứng ở cửa mời.

Chỉ liếc mắt xem cũng biết ba người này thân thể đều vô cùng tốt, ăn ngon ngủ được, không bệnh tật. Liên Kiều cũng có chút tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc trong hồ lô bọn họ chứa thuốc gì, nên để Y Mã kêu bọn họ vào.

Đôi mắt phượng của nam tử kia thật lợi hại, tuy rằng không cố ý nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác sắc bén vô cùng. Giờ phút này ánh mắt ấy đang tinh tế đánh giá nàng.

“Công tử họ gì? Đến hàn xá cầu y sao?” Liên Kiều ra vẻ ngây thơ cũng lễ phép hỏi.

Đôi phượng nhãn vừa lộ ra vẻ tươi cười mê người vừa thu hồi ánh mắt đang đánh giá nàng, kính cẩn nói: “Tại hạ họ Long, tên một chữ Tiêu. Hôm nay đặc biệt đến bái phỏng, không cầu y hỏi dược, nghe được cô nương y thuật trác tuyệt, tâm địa Bồ tát, muốn được chiêm ngưỡng phong thái cô nương thôi.”

Người này không thành thật, thu lại nét mặt tươi cười, nàng nghiêm mặt nói: “Giờ đã thấy được rồi vậy nên làm thế nào đây?”

Người nọ hơi ngạc nhiên, không dự đoán được Liên Kiều lại hỏi như vậy, lập tức ý cười càng sâu: “Trăm nghe không bằng một thấy, Liên cô nương thật sự đã cho Long mỗ một ấn tượng sâu sắc a.”

“Quá khen”. Liên Kiều ôn hoà đáp lại, chờ phản ứng của đối phương.

Long Tiêu nhìn quanh sau đó ánh mắt dừng lại trên người Liên Kiều nói: “Liên cô nương, y quán bố cục thật hợp lý, phân loại chính xác chỉ nhìn sơ cũng biết bố cục y quán đã nói lên được Liên cô nương thật sự là có kiến thức hơn người.”

Nàng cười nhìn hắn nhưng không nói, nhìn hắn làm như thế nào để diễn trọn vai này.

Quả nhiên hắn còn nói: “Tại hạ cũng là gia truyền nghề y, muốn cùng cô nương luận bàn, hy vọng được chỉ giáo.” Xem xem, đúng là giấu đầu lòi đuôi.

“Không dám không dám, Long công tử hẳn là cũng nhìn thấy bên ngoài có nhiều người chờ xem bệnh, công tử quý nhân bận rộn, tiểu nữ tử không tiện quấy rầy.” Còn muốn bàn luận, thật muốn đem cái đồ ngốc này ra băm chặt rồi ném ra ngoài quá.

Nhưng mà hình như cũng không dễ dàng đuổi cổ hắn đi như vậy, lại nghe hắn nói: “Kỳ thật cô nương thân mình có chút dị thường, Long mỗ cả gan, có thể hay không cho tại hạ bắt mạch giúp cô nương?”

Liên Kiều trong lòng trầm xuống, bất giác ghé mắt nhìn hắn, người này bình tĩnh tự nhiên, cố thu lại ánh mắt sắc bén, bí hiểm của mình. Hắn không phải đã nhìn ra cái gì chứ. Tuy rằng từ khi hồn phách bám vào thân thể này đến nay không xuất hiện trục trặc gì, nhưng lời nói của người này làm nàng có chút khẩn trương, chẳng lẽ bản thân mình có cái gì không hợp lý, nhưng lại không cảm giác được là có chỗ nào.

Hít một hơi thật sâu, Liên Kiều quả quyết nói: “Vâng, làm phiền công tử.” Dù sao bị xem một chút cũng không chết.

Chậm rãi kéo ống tay áo lên, hắn gắt gao nhìn nàng lộ ra cổ tay trắng muốt như ngọc, nàng nhíu mi, người này ánh mắt thật quá trắng trợn đi, tay nàng xem tốt như vậy sao? Nhịn không được buông tay áo xuống, người nọ thấy thế lại bước tới lập tức đem tay áo nàng kéo cao lên, lộ ra cánh tay phấn nộn.

“Cô nương…. Ngươi làm gì vậy.” Y Mã cùng Tiểu Đức Tử đồng thời lên tiếng. Lại bị hai người hầu kia ngăn lại.

Liên Kiều cũng cả kinh, không nghĩ tới hắn đột nhiên ra tay. Muốn tránh thoát kiềm chế nhưng lại như thế nào cũng không thể động đậy.

“Buông tay.” Nàng quát khẽ, trong lòng tức giận, tự trách mình dẫn sói vào nhà.

Người nọ gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay nàng, rồi sao đó mới chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn lên gương mặt nàng, nheo mắt nhìn nàng, đột nhiên buông tay, quay người lại đi nhanh ra ngoài.

Liên Kiều kinh hãi chưa định hồn, tim thình thịch đập nhanh đến khi hắn biến mất, trong đầu dày đặc ánh nhìn của hắn lúc rời đi.

Hắn rốt cuộc là ai? Nàng cảm thấy được mình như đang bị một lực lượng vô hình cuốn mình vào một trận lốc xoáy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.