Ý Nghĩa Của Chân Đồng

Chương 21: 21: Trốn 1




Y Đằng vừa lên lầu liền trốn vào phòng, đợi khoảng nữa tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng em trai bên gọi vào.

"Anh, ra đi! Chị về rồi!"

Nghe vậy hắn nhẹ nhàng đưa đầu ra, nhìn xung quanh.

Cảm thấy an toàn liền chỉnh đốn đầu tóc, chỉnh tề bước ra.

"Sao anh hai trốn chị vậy?" đứa em trai 10 tuổi, Y Phong ngây thơ nhìn hắn.

Thằng nhóc có vẻ ngoài khá giống Y Đằng, nhất là cái đồng tiền lấp ló trên má trái, khi nói chuyện trông vô cùng đáng yêu.

"Chuyện người lớn, phức tạp lắm.

Em đừng hỏ..."

Còn chưa nói hết, cảm giác đau đớn từ vành tai truyền đến khiến hắn không khỏi hít một hơi lạnh.

Lỗ tai Y Đằng bị người khác xách lên, ba Tiêu thâm dò nhìn đứa con trai lớn mình.

"Đừng hỏi cái gì? Anh nói cho tôi biết chuyện này là thế nào?"

"Ba! Ba! Đau con.

Bỏ xuống mình từ từ nói chuyện."

"Hừ, cậu không nói thì hôm nay đừng trách tôi kể với mẹ cậu nhé."

Nghe vậy Y Đằng liền âm thầm biễu môi, ba hắn có bao giờ giấu mẹ được chuyện gì.

Kể cho ba vài chuyện lặt vặt, hôm sau liền đến tai mẹ, mẹ mà biết thì gặp Chân Đồng thế nào cũng làm những hành động kì lạ..

Hắn không muốn mọi chuyện đã rối lại còn rối hơn.

Nếu mẹ lỡ lời nói với bác Triệu, thì cả nhà họ Diêu chắc chắn đều biết.

Đầu óc Y Đằng vận động hết năng suất, nên nói thế nào để ba tin đây? Hắn thật sự không nghĩ được lí do nào thích hợp.

Nói là bản thân vì cảm thấy có lỗi về việc trước đây nên mới đối tốt với Chân Đồng, rồi cảm thấy cô chưa thoát khỏi quá khứ, sợ cô bài xích mình nên mới giấu việc bản thân là người quen khi nhỏ của cô?

Không được, nói thật không khả thi! Ba sẽ lại nói một tràng đạo lý cho hắn và bắt hắn thừa nhận với Chân Đồng, mà Y Đằng lại cảm thấy thời điểm này không thích hợp để nói chuyện với cô.

Nhưng nếu hắn không nói ba Tiêu sẽ trực tiếp đi tìm Chân Đồng nói chuyện thì thế nào..

Y Đằng chưa nghĩ xong thì đã bị ba kéo vào phòng, Y Phong tò mò cũng chạy theo sau hai người, cậu vô cùng lễ phép giúp ba và anh đóng cửa.

"Có gì đó đúng không? Con với Chân Đồng gặp nhau rồi nhưng ấn tượng không tốt nên mới trốn, sợ con bé biết con, rồi ghét con? Con thích Chân Đồng à? Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Rốt cuộc là thế nào? Hay con đi chơi..

rồi làm chuyện gì đó không đứng đắn với người ta?"

Hắn có thể tưởng tượng trong khoảng thời gian đợi Chân Đồng về nhà ba mình đã suy diễn ra biết bao nhiêu chuyện vô cùng hư cấu.

Y Đằng cũng không ngờ ba Tiêu lại có sức tưởng tượng phong phú như vậy đâu.

Tính cách này rõ ràng là của mẹ Tiêu mà..

"Chuyện là..

ừm..."

"Con do dự cái gì? Nói nhanh đi." Tiêu Quân Đình không nhịn được liền hối thúc, ông rất hiểu con trai mình, với tính cách của Y Đằng muốn hắn bận tâm về một chuyện hay một người nào đó thì rất khó.

Đúng hơn bằng mặt không bằng lòng, Y Đằng có thể hòa thuận và thân thiện trong mắt người khác nhưng thật ra đứa con này chỉ làm điều đó theo lẽ tự nhiên và khuôn phép xã hội.

Thậm chí có những lúc Tiêu Quân Đình cũng không biết được khi nào thì đứa con này thật tâm hay chỉ vì lễ nghĩa.

Vừa gần vừa xa, rất khó để nắm bắt.

"Con..

có biết Chân Đồng, bọn con học cùng trường đại học, tình cờ gặp nhau trong câu lạc bộ.

Ban đầu con cũng không nhớ em ấy nhưng lại cảm thấy khá quen.

Xem lại hình mẹ gửi thì mới biết được là người quen..."

Mẹ Tiêu rất hay gửi ảnh cho Y Đằng, bà muốn chia sẽ thật nhiều khoảnh khắc vui vẻ với con trai.

Những lần như vậy mẹ Tiêu sẽ kể rất nhiều về chuyến đi của bà, lúc ấy trùng hợp cũng có Chân Đồng, mẹ Tiêu liền tự nhiên nói hết mọi chuyện về cô cho con trai mình.

Không đợi Y Đằng nói hết ba Tiêu liền gắp gấp cắt ngang.

Ông tò mò đến đỉnh điểm rồi vậy mà hắn lại vòng vo không vào chủ đề chính, Tiêu Quân Đình chỉ hận không thể đọc được suy nghĩ của con trai mình.

"Chân Đồng không nhớ con?"

Y Đằng khẽ gật đầu.

Vốn dĩ muốn thật nhưng ba lại tiếp tục chặn lời.

"Con thích Chân Đồng?"

"Dạ?" nhìn bộ dạng gắp gấp như sợ bấu vật bị lấy mất của ba mà Y Đằng không biết nên phản ứng thế nào.

Hắn tự hỏi chuyện này có phải đi quá xa rồi chăng? Rốt cuộc bắt đầu từ đâu mà một câu chuyện thường lại bị bóp mép thành như vậy chứ?

"Ba biết rồi! Là tại con thấy con bé tội nghiệp nên mới muốn giúp đỡ đúng không?"

Hắn suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.

Dù sao đó cũng là một trong những lí do Y Đằng muốn giúp đỡ Chân Đồng.

Riêng Tiêu Quân Đình nhìn thấy con trai gật đầu, ông liền tin tưởng khẳng định của mình rồi nói tiếp.

"Nhưng con sợ Chân Đồng sẽ phản cảm nếu biết con là anh trai hàng xóm, nên mới im lặng đúng không?"

Hắn khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp thì ba Tiêu tiếp tục hỏi.

"Nhưng bây giờ con phát hiện mình thích con bé nên mới không định nói, tìm thời cơ thích hợp rồi nói luôn đúng không?"

Lần này không thấy con trai gật đầu Tiêu Quân Đình liền nhìn hắn chăm chú, có chút không hiểu, không lẽ ông nói sai điều gì sao?

Y Đằng bắt đầu cảm thấy tư duy của mình và ba có vẻ không cùng đẳng cấp.

Tư duy của hắn chỉ là món hàng nhái bé nhỏ so với cái uy nghĩ bá đạo, đè bẹp lí luận của ba.

Thầm nghĩ Tại sao đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng chủ đề lại quay về vấn đề thích hay không thích nhỉ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.