"Y Y. Con đến rồi!"
Hòa phi gọi Vân Tuyết Y bằng một giọng rất ôn hòa, dịu dàng. Từ xưa đến nay, không ai là không biết nàng được xem như bảo bối tâm can của bà ấy.
"Con đến lúc nào vậy?"
Vân Tuyết Y hành lễ kính cẩn rồi đáp lời - "Hồi bẩm nương nương, thần nữ mới vào cung khi nãy."
Trong ánh mắt Hòa phi chợt có chút mất mát - "Đứa trẻ này, từ bao giờ đã nói chuyện xa cách như vậy?"
"Thần..."
Hòa phi ôm lấy Vân Tuyết Y - "Cho dù con đã hòa ly với Xuyên nhi, nhưng trong lòng bổn cung, vị trí của con vẫn không bao giờ thay đổi."
"Nương nương..."
Hòa phi biết nguyên do khiến Vân Tuyết Y giữ khoảng cách với mình, liền trừng mắt cảnh cáo Tử Xuyên không được đi cùng hai người. Chỉ có thể đợi họ rời đi, hắn mới quay trở về nội các để tiếp tục phê duyệt tấu sớ.
"Nương nương, vừa nãy người định đi đâu vậy?"
"Trời còn sớm, bổn cung đến thỉnh an hoàng hậu."
Nói là thỉnh an, nhưng thực chất là đến để bầu bạn cùng hoàng hậu. Ngày ngày như một, Hòa phi luôn đến Chiêu Thanh cung sớm nhất, và cũng rời đi muộn nhất. Thường thấy họ cùng dạo bước ở ngự hoa viên, cùng thưởng trà, cùng hàn huyên... Hoàng hậu coi trọng phép tắc, luôn chỉnh đốn hậu cung nghiêm ngặt, thường dụng tư hình, xử phạt dù lỗi nhỏ hay lớn. Còn Hòa phi thì tính tình hiền lành, chuyện gì cũng cho qua, thường gợi ý hoàng hậu lúc xử phạt thì nên khoan hồng. Người giơ cao, người đánh khẽ, thực sự rất hòa hợp.
"Hoàng hậu nương nương! Chỉ Hòa đã đến thỉnh an người rồi đây!!"
Chưa bước vào Chiêu Thanh cung, Hòa phi đã giống như một tiểu muội muội đang muốn chia sẻ buồn vui với tỷ tỷ của mình hơn là một quý phi đến thỉnh an bậc mẫu nghi thiên hạ.
Bà kéo tay Vân Tuyết Y lại gần, vui vẻ nói - "Hoàng hậu! Người xem thần thiếp đã mang ai đến này."
Vân Tuyết Y hành lễ, rồi mới thưa lên - "Thần nữ Vân Tuyết Y xin thỉnh an hoàng hậu nương nương!"
"Miễn lễ."
Vân Tuyết Y chú ý quan sát nét mặt của hai vị nương nương, tuy bên ngoài thì cười cười nói nói, nhưng bên trong lại ẩn chứa một nỗi niềm gì đó rất khó giãi bày.
Hoàng hậu ra hiệu cho Vân Tuyết Y lại đứng bên cạnh mình, còn Hòa phi thì ngồi trên phụng ỷ phía đối diện bà.
"Vân nha đầu. Bổn cung còn đang thắc mắc, sao hôm nay tự nhiên ngươi lại có hứng thú muốn vào cung?"
Vân Tuyết Y trầm ngâm có chút do dự, thế nhưng mục đích hôm nay nàng vào cung, không thể không nói.
Nàng quỳ xuống dưới chân hoàng hậu, cúi đầu ba lạy rồi thành khẩn - "Vân Tuyết Y xin được miễn tội chết, chỉ mong có được lời này từ nương nương."
"Ngươi mau nói đi."
"Vậy xin thứ cho thần nữ được nói thẳng. Có phải... dạo gần đây bệ hạ mắc một căn bệnh lạ hay không?"
Cả hoàng hậu và Hòa phi đều kinh ngạc. Rõ ràng đây là bí mật chỉ có hai người và Thất vương gia biết, sao nàng lại biết được?
"Chỉ là suy đoán của thần nữ. Có điều, thần nữ có thể biết cách chữa khỏi căn bệnh này."
"Và đây là lý do ngươi muốn vào cung?"
"Thưa phải!"
Hoàng hậu mỉm cười ôn hòa - "Bổn cung không trách ngươi. Có thể nhìn ra được sự che giấu của bổn cung và Thái Chỉ Hòa, quả nhiên không tầm thường. Nhưng ngươi vừa nói có thể chữa khỏi loại bệnh này?! Tất cả thái y trong cung đều không thể chẩn ra bệnh."
Hòa phi đặt tay mình lên tay hoàng hậu - "Tỷ tỷ! Dạo gần đây ngoài kinh thành có lan truyền một vị thánh y được gọi là "Họa Kinh thần y". Mà người đó lại là Vân nha đầu, vừa hay không phải có khả năng hay sao?"
Hoàng hậu có chút biểu cảm - "Thật ư?"
"Hồi bẩm nương nương! Thần nữ không tự đánh giá cao bản thân. Nhưng đó là sự thật!"
Hoàng hậu cũng lực bất tòng tâm. Với căn bệnh kéo dài của hoàng thượng, bây giờ không còn ai có khả năng chữa khỏi. Nếu như thử vận may, mà lại thành công ngoài mong đợi, thì đó cũng là chuyện tốt.
"Được thôi. Bổn cung cho phép ngươi vào Càn Ninh cung chẩn bệnh cho bệ hạ."
"Đa tạ nương nương chiếu cố!"
"Ngươi hãy đến cung của Thái Chỉ Hòa nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bổn cung sẽ đưa ngươi đến đó."
"Vâng."
Vân Tuyết Y xin phép cáo lui. Hòa phi vốn dĩ muốn ở lại, nhưng vì sắp xếp chu toàn chỗ ở cho nàng, bà đành gác lại những việc thường làm, đưa nàng đến Trường An cung.
"Con có thể ở lại đây." - Hòa phi nương nương rất nhanh chóng đã cho nàng một nơi nghỉ ngơi vừa ý.
Vân Tuyết Y cẩn thận dò xét. Trường An cung lại bày trí nội thất rất hợp ý nàng. Rèm che màu xanh ngọc, chính sàng rộng lớn, nữ trang chất liệu phỉ thúy, chén bát làm từ lưu ly. Từ ngoài vào trong, không thể chê được. Nàng vô tình chạm vào tường, rõ ràng đây là tẩm cung mới được xây dựng, không phải là lâu đời. Hòa phi nhập cung đã lâu, sao có thể lại ở cung này?
"Nương nương! Thần không thể chiếm cứ nơi ở của người. Hãy để thần tạm ở một cung khác cũng được."
Vân Tuyết Y dò xét. Hòa phi nương nương tâm tính đơn thuần, mỉm cười mà nói - "Không cần đâu! Bổn cung đã có nơi ở khác rồi. Đêm nay, tẩm cung này là của con."
Hòa phi nhanh chóng bước ra khỏi Trường An cung, rồi vội giá đáo đến ngự thư phòng.
"Xuyên nhi! Tâm nguyện của con mẫu phi đã giúp con thành toàn rồi!
"Ý người là sao?" - Tử Xuyên đang bận phê duyệt tấu sớ, cũng không buồn ngẩng đầu lên xem Hòa phi lấy một cái.
"Chẳng phải Trường An cung là do con tự mình xây dựng để dành cho Y Y hay sao? Hôm nay, mẫu phi đã sắp xếp cho nha đầu đó vào ở rồi."
Nghe đến đấy, hắn dừng lại, ngước lên nhìn mẫu phi của mình - "Nàng ta đã vào rồi?"
"Phải!"
Như hữu như vô, hắn lại tiếp tục cặm cụi giải quyết đống tấu sớ.
"Này! Thái độ đó của con là sao? Ban đầu đòi hòa ly với Y Y thì cũng thôi đi, hiện tại muốn gương vỡ lại lành, mẫu phi cũng đã tác thành cho con. Con không biết ơn, còn không nói được câu gì?"
Đôi đồng tử của hắn có chút xao động. Hắn không còn tâm trạng để tập trung làm việc nữa, liền đứng dậy bước đến bên cạnh Hòa phi.
"Trường An cung đó... cũng không phải là dành cho nàng ta. Nhưng dù sao nhi thần cũng sẽ nhận ý tốt của mẫu phi."
Vừa dứt lời, hắn đã rời khỏi nội các. Hòa phi nhìn theo bóng hắn mà không khỏi bật cười - "Đứa trẻ này, đúng là khẩu thị tâm phi."