Y Mộng Phù Dung

Chương 63: Cung kính không bằng tuân mệnh




"Tại sao lại phải trở về đây?"

Vân Tuyết Y nhíu mày nhìn cánh cổng lớn phủ thừa tướng. Nơi này chính là nơi nàng không muốn về nhất. Những kẻ mang danh "người nhà", những lúc nàng trúng độc, những đêm nàng không hồi phủ cũng chẳng thèm hỏi han. Có lẽ, nàng đã bị lãng quên đi từ lâu rồi.

"Y Nhi, dù sao nơi này cũng được xem như là nơi đã từng cưu mang nàng. Dù tốt hay xấu, ta cũng phải đến cưới hỏi đàng hoàng. Còn nữa, việc hủy hôn với muội muội nàng cũng phải được hủy bỏ."

"Hủy hôn? Chàng cũng nỡ sao?"

Vân Tuyết Y tinh nghịch nháy mắt nhìn hắn. Hai tay đều có mỹ nhân, tại sao lại có thể từ bỏ?

"Nói phí lời! Đời này ta chỉ cần nàng mà thôi."

Hắn vui vẻ nắm lấy tay nàng, cùng nàng bước vào trong. Đằng sau là một đoàn người khênh kiệu lớn mang theo những lễ vật quý hiếm đến, danh sách kéo trải dài xuống mấy tấc đất. Đứng trước viện chính, Vân Hàng và Thẩm thị cùng vài nữ nô đang trố mắt ra nhìn.

"Vương gia, đây là...?"

"Sính lễ."

Vân thừa tướng hơi nhướng mày - "Sính lễ? Là hỏi cưới... Lam nhi sao?"

Tử Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt lạnh băng soi xét từng nét mặt Vân Hàng khiến ông ta đâm chột dạ, miệng lại nói vài câu thể hiện ý đánh dấu chủ quyền.

"Nhạc phụ đại nhân, bổn vương nghĩ ngài nên hiểu cho Y Nhi. Sính lễ này, là bổn vương đến cưới hỏi nàng một lần nữa. Còn nữa, bổn vương chính thức hủy hôn ước với nhị tiểu thư phủ thừa tướng."

"Hủy hôn ước?" - Vân Tuyết Lam từ đâu xuất hiện đứng trước mặt hắn níu kéo - "Phu quân, ngài nói gì vậy? Sao có thể..."1

Hắn hơi giật mình, ghét bỏ gạt mạnh tay nàng ta ra, không thèm liếc đến một cái, miệng gằn giọng nói rõ ra từng câu từng chữ.

"Đời này của bổn vương chỉ lấy một mình Y Nhi làm thê tử, điều này nhật nguyệt chứng giám, thiên địa soi xét."

Vân Tuyết Lam đứng như không vững, nàng ta không muốn chấp nhận điều này. Vì sao chứ? Nàng ta và hắn là hôn sự do thánh thượng chỉ định, sao có thể nói hủy là hủy được?

"Không thể nào! Ta phải là chính phi của chàng, ta phải là hoàng hậu tương lai, sao có thể để con ả này cướp mất?"

Chưa để cho nàng ta nói thêm, hắn đã cướp quyền chủ động, mau chóng nắm tay Vân Tuyết Y giữ một khoảng cách nhất định.

"Ngươi có muốn nói gì cũng vô dụng, từ hôm nay hôn sự phụ hoàng đã ban sẽ không tính nữa."

"Không..."

Chuyện này không phải là sự thật...

"Ta phải là thê tử của chàng!"

"Ta mới là chính phi của chàng!!"

Tiếng thét của Vân Tuyết Lam như vang vọng trong không khí, kéo đến một nơi trang nghiêm trong hoàng cung, phía sau Trường Lạc cung, thoảng qua tai một nam nhân mặc đồ đen kín mít từ đầu đến chân, đang đàm phán với Khang Từ Hoàng thái hậu, không phải thương lượng mà là yêu cầu. Hắn khẽ cười một cái rồi tháo bỏ tấm khăn che mặt.

"Vương tử Ba Tư? Có việc gì mà ngài lại không thể quang minh chính đại đi vào từ cổng chính?"

Thái hậu lơ đễnh nhìn Áo Đề Lạp mặc một bộ đồ màu tối, phía cổ đeo một chiếc khăn che mặt vừa được kéo xuống. Người ngoài nhìn vào không biết, còn nghĩ hắn là thích khách. Áo Đề Lạp khẽ ho mấy tiếng, rồi đặt một chiếc lọ nhỏ lên phía bàn.

"Thái hậu, đây chính là thuốc giả chết của xứ Ba Tư, có tác dụng trong hai mươi canh giờ, ngày mai bổn vương đến đón nàng đi. Chúng ta hợp tác đôi bên có lợi. Sau khi thành công, Ba Tư chắc chắn sẽ nhường ba thành trì cho Đại Tề làm vật phẩm tạ ơn."

Thái hậu thoáng qua sự ngạc nhiên.

"Vương tử ra tay rất hào phóng, tất nhiên ai gia không thể từ chối. Có điều, về sau mong vương tử đừng để Vân Tuyết Y gặp lại Thất điện hạ, tránh những rắc rối không cần thiết."

"Thái hậu là bậc trưởng bối, nhất định nói lời giữ lời. Vậy bổn vương cung kính không bằng tuân mệnh."

Hắn xin cáo lui, nhìn ngó xung quanh rồi đi theo lối cửa sau nhảy thẳng ra ngoài, tránh bị người ngoài phát hiện. Hoàng quý phi ngồi ngẩn lặng vài giây rồi bình thần lại.

"Thái hậu, chuyện này...?"

"Ai gia đã từng nói sẽ không ngăn cản hắn đến lấy người, trừ phi nàng ta khiến Xuyên Nhi hồi tâm chuyển ý, đến lúc đó ai gia mới phải loại trừ nàng ta."

"Vâng... Để vương gia cắt đứt hết, thuận lợi cho trách nhiệm sau này, chính là chuyện tốt."

Hoàng quý phi không phản bác gì nữa. Dù gì "người đó" cũng đã nói, chỉ cần nàng không cản trở kế hoạch của bà ta thì sẽ không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận.

"Hoàng quý phi, ngươi pha trà khác đi, thứ này nguội rồi, không còn vị ngon nữa."

Vừa nói, thái hậu vừa cầm chén trà hắt mạnh ra ngoài cửa sổ, đặt xuống bàn gõ gõ trên miệng chén. Hoàng quý phi xem như có chuyện để né tránh. Bà ta vừa ngồi lảng sang chuyện khác, vừa ra hiệu cho thái giám đứng kế bên lấy một hộp trà ngon, tự mình pha cho thái hậu thưởng vị.

"Vị trà này mới nhập từ xứ Ba Tư xa xôi tới đây, gọi là Y Mộc trà, vị hơi ngọt thanh và mát trong người, tốt cho phụng thể của thái hậu. Mời thái hậu nếm thử ạ."

Bà nhìn chén trà còn hơi khói ấm, ngón tay đeo móng dài khẽ cầm lên thổi nhẹ cho bớt nóng rồi nhấp miệng một cái. Quả thực rất ngon. Thái hậu cảm thán, vừa gật gù vừa công nhận.

"Đến chừng nào vương tử đến đón người, hãy bảo hắn là ai gia thích loại trà này."

Tên thái giám gật gù cúi đầu như hiểu ý.

Đặt chén trà xuống, thái hậu mới hướng mắt nhìn chiếc lọ chứa thuốc giả chết trên bàn. Bà ta cầm lên để vào tay hoàng quý phi.

"Hãy lựa lúc bỏ vào thức uống của Vân Tuyết Y. Hành sự kín đáo, đừng để ai phát hiện."

"Vâng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.