Lâm Vong đến Cố phủ đã được bảy tám ngày, quả thật cảm nhận được đây là một công việc thoải mái, đúng như người khác nói vậy, Cố Tử Thanh thường xuyên có việc xã giao, một nửa thời gian là không ở nhà ăn cơm, Lâm Vong lại không cần phải xen vào việc nấu thức ăn cho hạ nhân, lúc không có việc gì thì trực tiếp đến phòng bếp ăn cơm, nhiều nhất chỉ đi theo mọi người cùng nhau dọn dẹp.
Thông qua mấy ngày ở chung, người ở phòng bếp không như ngày đầu thái độ đối với Lâm Vong kỳ quái nữa, thật cũng sinh ra một chút ý tứ hòa thuận, trừ bỏ Lưu Hâm vì ban đầu cùng Tam Xảo giao hảo, không thể cùng Lâm Vong quá thân thiết, nhưng cũng không gây khó xử hắn nữa, ngược lại nghĩ như mất đi người tâm phúc, thậm chí ngay cả một câu tạ lỗi cũng không nói qua.
Lâm Vong dần thích ứng với kiểu cuộc sống này, thậm chí cảm thấy được so với trước khi bản thân mở tiệm còn thoải mái hơn, nhưng dù vậy, nếu để cho hắn được chọn lựa, hắn vẫn tình nguyện mệt chết mệt sống tự mình mở tiệm, cũng không nguyện ý làm hạ nhân cho người khác, cũng không phải hắn xem thường hạ nhân, mà là trong đầu hắn còn một ít ký ức khi còn ở nhà Triệu viên ngoại, gặp phải cảnh một số hạ nhân thực bi thảm, gặp chủ tử tính tình nóng nảy, động một chút là đánh chửi, hoặc là ép buộc bọn họ như thế nào đấy, đừng nói là sinh sống, ngay cả cái mạng đều nằm trong tay người khác, loại cảm giác này làm cho Lâm Vong cả người xù lông.
Nguyên bản hắn còn lo lắng sau khi vào Cố phủ sẽ thường xuyên đụng mặt Cố Tử Thanh. Trên thực tế trừ bỏ ngày đầu tiên, Lâm Vong chưa thấy qua hắn lần nào nữa, ngẫm lại cũng phải, bản thân là trù lang, không có việc gì cũng không có thể dễ dàng đi đến nhà trên, điều này làm cho Lâm Vong nhẹ nhàng thở ra, cả người đều nhẹ nhàng hẳn, mặt mày loan loan, gặp ai đều mang theo ý cười.
Ngày hôm đó buổi tối, Cố Tử Thanh lại không có ở nhà ăn cơm, Lâm Vong cùng những người khác ăn cơm Lưu Hâm làm, thu dọn ổn thỏa xong, mấy người ngồi ở một bên nói nhàn thoại chọc cười nhau, Lâm Vong không có gì có thể nói, cũng chỉ có thể ở một bên ngồi nghe, ban đầu trong lòng còn có chút phản cảm với nhóm ca nhi này đúng là một đám người bát quái lợi hại, cái chuyện lông gà vỏ tỏi gì đều có thể lấy ra nói được, nhưng hôm nay tiếp xúc qua lại thực sự không thể trách bọn họ, cổ đại cũng không có hạng mục giải trí gì, một đám hạ nhân không có việc gì làm cũng chỉ có thể dựa vào tâm sự bát quái vui vẻ một chút.
Ước chừng tới giờ Hợi, nhóm người tan ra rời đi, đều quay về phòng mình, đó là kết thúc phiên làm việc của hôm nay, Cố Tử Thanh không ở nhà, cũng có thể trở về nghỉ ngơi một chút.
Lâm Vong trở về phòng, lấy nước đơn giản lau mặt một lần, hôm nay lúc buổi sáng làm cho Cố Tử Thanh phần điểm tâm, giữa trưa cùng buổi tối đối phương đều ở bên ngoài ăn, Lâm Vong cũng không có việc gì làm, cả ngày không đổ mồ hôi, cũng không phiền hà, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, cũng do thói quen ngủ muộn lúc trước ban đêm đi mở sạp bán nước giải rượu, trằn trọc ước chừng nửa canh giờ, lại uống nước thêm vài lần, mới mơ màng một chút.
Mặc dù là ngủ nhưng cũng ngủ không sâu, ban đêm im lặng loáng thoáng còn nghe thấy ở tiền viện truyền đến tiếng động ồn ào, nhưng người có lối suy nghĩ chậm chạp như Lâm Vong cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện gì xảy ra, cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Vong chỉ cảm thấy bàng quang trướng đến lợi hại, nằm trên giường nghẹn một hồi mới mơ mơ màng màng đứng lên, nhắm mắt lê giày đi, sờ soạng đi ra ngoài.
Cũng vì hắn hiện tại nửa khép mắt không phát hiện phía trên cửa có bóng người, liền đem cửa mở mạnh như vậy, Lâm Vong theo bản năng nghiêng người đi về trước, đang muốn cất bước liền thấy ở trước mặt hắn có một người đang trợn hai mắt, tóc bị thổi bay lên nhẹ nhàng, nương theo ánh trăng có thể thấy đối phương mặc một thân phấn hồng.
Lâm Vong đầu óc ông một tiếng, cả người đều tê rần, cơn buồn ngủ bị thổi bay sạch sẽ, da đầu đều run lên, phía sau lưng nháy mắt rịn ra tầng mồ hôi lạnh, cả người giống như bị đông lạnh, hoàn toàn không biết nên tự hỏi gì, cuống họng như bị tắc vật gì không ra một âm thanh nào được.
Người ngoài cửa nọ đồng dạng cả người run lên, bén nhọn hét một tiếng vang lên, lập tức tập tễnh lui về phía sau mấy bước.
Nhờ tiếng thét thất thanh chói tai đó, Lâm Vong chậm rãi khôi phục tri giác, phản ứng lại ngoài cửa chỉ có một người. Tới lúc này, trái tim Lâm Vong đập bùm bùm đến lợi hại, cả thân mình giống lạnh như kim châm, hắn lúc này còn không thể nhìn ra đối phương là ai, theo bản năng nói: “Làm gì?”
Người nọ ngoài cửa vỗ ngực thở từng ngụm phì phò, chung quanh có những người khác thuận thế nhìn lại đây, qua một hồi lâu, người nọ đi tới trước nhìn nhìn, đi đến trước mặt Lâm Vong, Lâm Vong nhìn thấy đối phương ngũ quan tinh xảo, chẳng qua vì bị kinh hách mà sắc mặt trắng bệch, lăng lăng chừng hơn mười giây mới phản ứng lại đối phương là hạ nhân nhất đẳng bên người Cố Tử Thanh Tiểu Hoa ca nhi.
Tiểu Hoa ca nhi kia cũng bị Lâm Vong đột nhiên mở cửa làm cho hoảng sợ, trừng mắt nhìn Lâm Vong, tức giận nói: “Nhị gia vừa trở về, ngủ không được một hồi liền ầm ĩ nói đau bụng, nhưng lại ngại phiền toái không cho mời lang trung, ta đến phòng bếp nhìn xem, nghĩ cho Nhị gia ăn chút cháo, thuận tiện làm chút thức ăn, vừa lúc ngươi thức rồi, ngươi xem đi làm cái gì đi.”
Lâm Vong lăng lăng gật đầu, thẳng đến Tiểu Hoa ca nhi sắp đi đến phòng bếp, hắn mới chính thức phản ứng lại đây, Lâm Vong mở ra nửa cửa, vài bước đuổi theo kịp, hỏi: “Nhị gia là cảm lạnh hay là buổi tối ăn phải cái gì không sạch sẽ?”
Kỳ thật Lâm Vong cũng không phải quan tâm, chính là nghĩ muốn xác nhận Cố Tử Thanh bởi vì sao lại bị đau bụng, miễn cho một hồi làm thức ăn lại phạm vào cấm kỵ.
Tiểu Hoa ca nhi dừng bước chân quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là nói: “Hôm nay trời nóng, làm sao lại cảm lạnh? Nhị gia chúng ta buổi tối ở Trạng Nguyên lâu ăn cơm, nơi đó đồ vật này nọ không sạch sẽ sao, chẳng qua... Chẳng qua nghe Ngô Ưu nói Nhị gia buổi tối ăn không ít ốc đồng xào.”
Lâm Vong suy nghĩ, ốc đồng cũng không phải chính là món ăn đại hàn sao, vì thế thử hỏi: “Ta nghĩ tám phần là do ốc đồng nháo rồi, không bằng ta đi làm chén trà ấm dạ dày đi?”
Tiểu Hoa ca nhi nghiêng đầu, từ trên xuống dưới nhìn Lâm Vong một lần, nghĩ Lâm Vong đây là muốn lấy lòng Cố Nhị gia, trong mắt có chút khinh thường, liền cũng không nhiều lời nữa, thản nhiên gật đầu: “Tốt lắm, ngươi động tác nhanh lên.”
Nói ra thì Lâm Vong trong lòng thật sự cảm kích Cố Tử Thanh, nước đầu ngói báo đáp ân như suối, huống chi Cố Tử Thanh giúp hắn không ít, trong một ngày đã đem hắn từ lao ngục cứu ra, nếu chỉ dựa vào bọn Ngô Đại tiêu tiền đi quan hệ còn không biết phải ở lao ngục ngốc mấy ngày nữa, nhớ lại địa phương kia, Lâm Vong liền sợ một hồi.
Lâm Vong lên tiếng, trước về phòng mặc y phục, sau đó nhanh nhẹn đi vào phòng bếp, phòng bếp lúc này đã có người bắt đầu vội lên, ra vẻ định rang gạo để nấu cháo.
Người ở trù phòng vừa rồi cũng chào hỏi với Tiểu Hoa ca nhi, biết Lâm Vong định làm trà ấm dạ dày, nhất thời đều nhìn về phía hắn, có người cùng Lâm Vong đi lên nói chuyện, còn lại đều nhìn qua đây hỏi: “Cần chuẩn bị cái gì không?”
“Cũng không khó, ngươi đi giúp ta tìm quả sung khô đi.”
Người nọ gật gật đầu, trở lại đi qua một bên ngăn tủ tìm kiếm, Lâm Vong đi đến bên quầy bếp, trước tiên đốt lửa, đem nồi nước nấu sôi sủi bọt, sau đó lấy một chút hạt cây thì là ngắt cho vào trong nồi, đợi đến khi có mùi thơm, múc vào trong chén, lúc vừa rồi nói chuyện cùng người nọ cũng đang mang quả sung khô lại đây, Lâm Vong cầm đi vào, lại cho vào nồi nước sôi, sau đó đậy nắp lại.
“Cái này xong rồi?” Người nọ đem phần quả sung khô còn lại đặt ở một bên, chỉ chỉ bát trên bàn.
Lâm Vong gật gật đầu: “Chờ một khắc là xong rồi.”
Một lát sau, Tiểu Hoa ca nhi thúc giục, Lâm Vong thấy thời gian không sai biệt lắm, đã đem chén đặt lên mâm đưa cho hắn mang đi, Tiểu Hoa ca nhi không lập tức tiếp nhận mà mở nắp lên nhìn, đầu tiên là ngửi thấy một cỗ mùi hương, cũng không phải là mùi trà bình thường, mà là một loại mùi của hương liệu, lại thấy nước canh bên trong có màu nâu nhạt, mặt trên còn nổi mấy quả sung khô, nhất thời không biết Lâm Vong trong hồ lô có cái gì, vì thế chỉ vào hỏi: “Cái này gọi là cái gì? Có thể làm ấm dạ dày?”
Lâm Vong gật gật đầu: “Đây là ánh nhật hoài hương ẩm, đối với người ăn đồ ăn nguội sống gây đau bụng, đau dạ dày rất hiệu quả.”
Tiểu Hoa ca nhi nghe xong sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới chén nước kỳ quái này sẽ có tên hay như vậy, lại nghe hắn nói “Hoài hương”, lại nhìn mấy hạt trôi trong chén, liền có thể đoán được là hoài hương là chỉ hạt cây thì là.
Tiểu Hoa ca nhi nhấp miệng hé ra không nói gì, có thâm ý khác nhìn Lâm Vong, sau đó giương tay tiếp nhận khay, xoay người rời đi rồi.
Hắn bưng khay vào phòng ngủ của Cố Tử Thanh, chỉ thấy Cố Tử Thanh đamg tựa vào trên giường, nhắm mắt chân mày nhíu lại.
“Nhị gia, ngài uống chén nước ấm áp dạ dày này.” Tiểu Hoa ca nhi đem bát trà bưng qua.
Cố Tử Thanh tiếp nhận, mở nắp thấy không phải trà ngày thường hay uống cũng ngây ra, hắn nghĩ nghĩ, không hỏi mà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước này có cổ mùi vị hương liệu đặc thù, so với khi uống trà hoàn toàn bất đồng, Cố Tử Thanh cũng không quen vị, theo bản năng nhăn lại mày, Tiểu Hoa ca nhi vừa muốn nói chuyện, Cố Tử Thanh liền mở miệng: “Đây là Lâm ca nhi làm?”
Tiểu Hoa ca nhi ánh mắt hơi trợn to, kỳ thật nếu ấn theo thân phận nhất đẳng của hắn, vừa rồi Lâm Vong đụng phải hắn, hắn sớm đã nóng giận rồi, sở dĩ nhịn xuống là do Nhị gia mới vừa nháo đau bụng muốn ăn chút cháo nóng, bọn họ đã nói sẽ đem Lâm Vong gọi dậy, Nhị gia lại khoát tay áo, thản nhiên nói câu không cần.
Trước kia Tam Xảo phụ trách ăn uống của Cố Nhị gia, cũng không phải không có chuyện nửa đêm bị kêu dậy làm thức ăn khuya, cũng chưa từng thấy Nhị gia ngăn lại, hiện giờ như vậy, Tiểu Hoa ca nhi có cảm giác vi, Lâm Vong có thể thực không đơn giản.
Cố Tử Thanh thấy Tiểu Hoa ca nhi vẻ mặt nghi hoặc, biết bản thân đoán đúng rồi, hắn lại uống một ngụm, lông mày vẫn nhăn, nói: “Ngày xưa ta cũng từng bị đau bụng, lại chưa từng uống qua thứ này, hôm nay lần đầu tiên uống được liền nghĩ đến là tới Lâm ca nhi mới tới quý phủ làm.”
Tiểu Hoa ca nhi nhẹ thở ra, Nhị gia tuy rằng không có hỏi, nhưng hắn cũng cần phải nói một chút: “Ta cũng không cố ý đi gọi hắn, chính là đi ngang qua cửa phòng hắn, vừa lúc gặp hắn mở cửa đi ra, hai người giật nảy mình, hắn thấy phòng bếp vội lên liền hỏi là chuyện gì xảy ra.”
Cố Tử Thanh gật gật đầu, nhìn thấy hạt thì là trôi trong nước, thản nhiên nói: “Ngươi đi đem Lâm ca nhi gọi tới.”
Tiểu Hoa ca nhi mày hơi hơi nhíu lại, cũng chỉ một giây sau liền khôi phục như thường, hắn cúi đầu đáp dạ, xoay người đi ra ngoài.
Vì Cố Tử Thanh chính là muốn ăn chút cháo, sớm đã có người nấu xong, phòng bếp lại không có việc cho Lâm Vong làm, nhưng hắn lại không thể trực tiếp quay về phòng ngủ được, hơn nữa vừa rồi bị dọa một hồi, cơn buồn ngủ cũng không còn nữa, liền đứng ở phòng bếp đi theo trông chừng nồi.
Không được một hồi, Tiểu Hoa ca nhi lại tới nữa, đi thẳng đến chỗ Lâm Vong: “Nhị gia bảo ngươi qua một chút.”
Những người khác xung quanh đều nhìn lại đây, đa số trong mắt mang theo hâm mộ, nghĩ hắn vừa rồi cố ý làm bát trà đặc thù, để làm cho Nhị gia chú ý, như vậy xem ra hắn đã thành công.
Lâm Vong thật không nghĩ tới Cố Tử Thanh lại gọi hắn qua, hắn nghĩ đến Tiểu Hoa ca nhi đem trà qua, tất nhiên sẽ không chủ động nhắc tới ai làm, Cố Tử Thanh thân thể không khoẻ, cũng sẽ không hỏi loại việc nhỏ này, Lâm Vong không biết Cố Tử Thanh chỉ uống một ngụm liền đoán được.
Lâm Vong cũng không thể nói cự tuyệt, càng không có thể biểu hiện ý không vui, theo bản năng phủi phủi y phục, cảm thụ được thứ về những ánh mắt sáng quắc từ phía sau chiếu tới, đi theo Tiểu Hoa ca nhi đi đến tiền viện.
Bị đưa vào phòng ngủ của Cố Tử Thanh, đây là lần đầu tiên Lâm Vong bước vào phòng của hắn, cũng không để tâm nhìn ngó đánh giá trang sức, vẫn hơi cúi đầu, dư quang nhìn mấy người hầu hạ đứng bên giường.
Lâm Vong hai tay vái chào, sau đó cúi đầu chờ Cố Tử Thanh lên tiếng.
“Đây là ngươi làm?”
“Hồi Nhị gia, đúng vậy.”
Cố Tử Thanh nhìn đỉnh đầu Lâm Vong, trong lúc nhất thời lại có điểm tâm phiền, hắn lúc ấy đem Lâm Vong mời đến làm trù lang bên cạnh mình, không thể nói không có tư tâm, quả thật ôm ý định cận thủy lâu thai (có ưu thế về địa lý, gần quan ban lộc), nhưng hôm nay thấy Lâm Vong biết điều lại vâng lời, ngay cả loại đối thoại bình thường ngày trước cũng làm không được.
“Trà này tên gọi là gì?” Cố Tử Thanh giật giật thân mình, đem trọng tâm chuyển qua bên kia, hắn cũng không để ý thứ này gọi là gì, chính là muốn cùng Lâm Vong nói nhiều thêm mấy câu.
“Đây là ánh dương hoài hương ẩm.”
Cố Tử Thanh cũng không nghĩ tới thứ này có thể có tên hay như thế, nhiều ít cũng bị gợi lên điểm hứng thú, vì thế hỏi: “Ngươi như thế nào làm ra thứ này?”
“Ta nghe Tiểu Hoa ca nhi nói ngài buổi tối ăn ốc đồng xào, liền lớn mật đoán rằng vì ốc đồng kia đại hàn mới làm cho Nhị gia đau bụng, ánh dương hoài hương ẩm đối với người ăn thức ăn nguội hay sống làm cho đau bụng thập phần hữu hiệu.”
Cố Tử Thanh mặt mày nhẹ nhàng loan loan, không biết là do tác dụng tâm lý hay là trà này thật sự hữu hiệu, Cố Tử Thanh cảm thấy bụng chậm rãi ấm lên, thập phần thoải mái.
Những người khác trong phòng thấy thế, không hề bằng lòng, có người ghen tị, có người nghĩ Cố Tử Thanh cố ý nịnh bợ câu dẫn Nhị gia.
“Làm phiền ngươi có tâm.”
“Nhị gia nói quá lời.”
Hai người còn nói vài câu râu ria nữa, Cố Tử Thanh mới để cho hắn quay về phòng.
Tuy rằng Cố Tử Thanh nói chính là “Quay về phòng”, không phải “Trở về”, nhưng Lâm Vong không có khả năng thật sự trực tiếp quay về phòng ngủ, mà là ở phòng bếp cùng những người khác ngây người một hồi, chờ Cố Tử Thanh ăn cháo xong, lại không có chuyện gì, lúc này mới quay về phòng ngủ.