Xuân tháng ba, sức sống dạt dào, trời đất sinh sôi, vạn vật tươi tốt, khí hậu dần dần chuyển ấm, thói quen ăn uống của mọi người cũng thay đổi một chút, lẩu thịt dê ấm thân gần nhất bán khá ít đi, các món ăn tươi mát ngon miệng như lẩu rau củ lại đuợc nhiều người yêu thích, Lâm Vong ở trên danh bài thêm nấm hương ngũ sắc, bên cạnh là cao vừng trắng đen, cháo đậu đỏ, sườn lợn nấu chao thêm mấy món đồ ăn nữa, tiệm Lâm Vong không giống những tiệm ăn khác, một năm bốn mùa luôn bán các món ăn không thay đổi, còn Lâm Vong thường thường sẽ làm món mới, nên sinh ý trong tiệm của hắn vẫn luôn náo nhiệt.
Cố Tử Thanh vẫn luôn luôn đến trong tiệm ăn cơm, Lâm Vong nhìn thái độ của hắn cùng trước kia lại bất đồng, thường thường có chút đăm chiêu nhìn mình, Lâm Vong không phải ngốc, đã biết Cố Tử Thanh trước kia từng cùng mình đề cập thành thân, cho nên hiện giờ hắn phá lệ cẩn thận hơn, luôn cảm thấy được Cố Tử Thanh đối với hắn còn chưa chết tâm, trong lòng có điểm ảo não. Hắn trong lòng biết mình không phải là trời sinh quốc sắc thiên hương, Cố Tử Thanh không có khả năng sinh ra quyết tâm cái gì phi quân bất thú (không phải người không cưới), phỏng chừng là bởi vì không chiếm được vào tay ngược lại làm cho chấp nhất tăng lên.
Trương thị như cũ luôn luôn đến đây, này hai người vào cùng nhau, hiện tại làm cho Lâm Vong cảm thấy đau đầu, hắn còn lo lắng đề phòng nếu Cố Tử Thanh cùng mình đáp lời, không vì cái gì khác chỉ sợ Trương thị nhìn ra tâm tư của Cố Tử Thanh.
Chuyện duy nhất đáng được ăn mừng chính là Trương thị không phải người địa phương, cũng không nhận thức Cố Tử Thanh, nhưng vài lần tới lui, cũng có thể để ý đến y phục của hắn quanh thân phú quý, Trương thị đối với Cố Tử Thanh nổi lên chú ý, từng âm thầm cùng Lâm Vong tìm hiểu người này, Lâm Vong mơ hồ nói người nọ là một phú thương ở Ngu thành, còn lại cái gì cũng nói không biết.
Trương thị tính tình thực bát quái (nhiều chuyện), từng lén nhỏ giọng nói: “Ta thấy hắn quanh thân phú quý vô cùng, như thế nào lại thường xuyên đến tiệm nhỏ thế này chứ? Ngươi nói có thể hay không coi trọng ngươi?”
Lâm Vong mí mắt hung hăng giật giật, thật ra không phải Trương thị tuệ nhãn như đuốc nhìn ra cái gì, mà chính là hắn nghĩ ra ý nghĩ kỳ lạ đó.
Trương thị nếu biết Cố Tử Thanh từng có ý nạp Lâm Vong làm thiếp, sợ là hắn đã mua mấy dây pháo đốt, rồi dùng dây thừng đem Lâm Vong trói lại, trực tiếp đem người tặng qua.
Lâm Vong trợn mắt nói dối: “Lương, ngươi nói cái gì đây? Vị kia là cái thân phận gì? Làm sao coi trọng ta được? Hắn nếu thực coi trọng ta, sớm đã trực tiếp đem ta thu về, làm sao lại để cho ta ở bên ngoài xuất đầu lộ diện được?”
Trương thị ngượng ngùng bĩu môi, nhưng lại chưa từ bỏ ý định, nói: “Con của ta, ngươi cũng tốt, bộ dạng ngày thường đẹp, lại có trù nghệ giỏi, đều nói nắm ở trái tim nam nhân, trước nắm dạ dày hắn, ngươi lại có thêm khỏe mạnh, đem vị kia ăn uống hoàn toàn giữ trong bàn tay, ta coi hắn quanh thân khí phái, cho dù đó là một thương nhân tầm thường ở Ngu thành, nghĩ đến so với Viên ngoại địa chủ chỗ chúng ta vẫn giàu có hơn.”
Lâm Vong nghe Trương thị hồ ngôn loạn ngữ cả một ngày, hiện tại đã muốn chết lặng, đối với lời hắn nói chính là nghe tai này lọt qua tai kia, tùy tiện có lệ đáp hai câu, liền tiến vào phòng bếp bận rộn tiếp.
Cố Tử Thanh tuy rằng thường thường đến, nhưng lại không cùng Lâm Vong nói chuyện nhiều, ngay cả Lâm Vong đều cảm thấy được có điểm không bình thường. Muốn nói ngay từ đầu Lâm Vong còn định nghĩ cách không cho Cố Tử Thanh biết Trương thị là lương của mình, chỉ sợ hắn làm ra cái gì “Cha mẹ lệnh con khó cãi”, đến lúc đó chính mình gặp phải nguy rồi, nhưng chuyện này muốn ngăn cũng ngăn không được, Trương thị trái một cái câu “Hoa nhi”, phải một câu “Con của ta” kêu, không bao lâu toàn bộ khách nhân trong tiệm đều biết Trương thị là lương của Lâm Vong.
Kia một trận qua đi, Lâm Vong thật hung hăng lo lắng đề phòng một phen, may mà Cố Tử Thanh không hành động gì.
Ngày hôm đó buổi tối, tiệm cơm đóng cửa, nếu như là ngày thường, mấy người họ cùng an vị ở đại đường thảo luận chuyện trong ngày, sau đó tối sẽ đi chợ đêm bày sạp, nhưng từ lúc người Lâm gia đến Ngu thành rồi, Trương thị Vưu thị liền ba hay năm ngày lại hướng trong tiệm chạy đến, cũng biết Lâm Vong ban ngày không rảnh rỗi, nên phần lớn đều đến vào buổi tối, Lâm Vong chán ngấy bọn họ, gần đây mỗi ngày buổi tối sẽ mang theo bọn Ngô Đại trên đường phố đi bộ, chủ yếu là vì trốn Trương thị.
Lâm Vong ở trong phòng bếp cả một ngày, vốn đã cực kỳ mệt mỏi, buổi tối còn phải đẩy xe đi bày bán, thẳng đến ban đêm mới có thể ngủ, hiện giờ vì trốn người Lâm gia, người có phòng đàng hoàng lại không nghỉ ngơi được, còn muốn đi ra đường đi lung tung, Lâm Vong người thủy chung liền không thuận, Lâm Vong thật ra không muốn ở lại chơi nên để cho bọn Ngô Đại tự mình đi chơi, ước định thời gian xong liền trở về trong tiệm.
Ngô Đại rất có tâm bồi Lâm Vong, nhưng Lâm Vong một bộ không muốn nói chuyện, hắn lại sợ làm cho Lâm Vong cảm thấy phiền toái, vì thế cẩn thận bước đi, cùng những người khác đi lên phố, hòa vào dòng người.
Lâm Vong không mục đích mà chuồn đi, sợ chính mình đi xa quá, quay trở lại vừa mệt vừa tốn thời gian, thành thật luôn ở xung quanh phố Hỏa Thụ, đi tới sẽ tới bờ sông, bên bờ sông một loạt hàng cây nhú ra chồi non, tuy nói là vào xuân, nhưng buổi chiều gió thổi tới vẫn mang theo cảm giác mát lạnh, nhất là ở bờ sông cảm giác mát lạnh mang theo chút hơi nước, hiện nay còn chưa tới mùa hè, bờ sông không có người đến hóng gió, người theo tốp năm tốp ba đều đến để múc nước.
Phía sông là mặt sau của một dãy nhà lầu, ánh sáng nến mập mờ chiếu không tới nơi này, nhưng thật ra ánh trăng lại rất lớn, chiếu sáng các đợt sóng lăn tăn trên mặt sông, Lâm Vong nửa giương miệng, đối với mặt sông thở ra mấy ngụm khí, phong mát thổi úp trên người, cảm thấy được trong phiền muộn trong lòng theo hơi thở tựa hồ phân tán đi quá nửa.
Lâm Vong giãn chân mày ra, xoay cổ muốn nhìn cảnh sắc chung quanh một chút, lúc vừa chuyển được một nửa, tươi cười trên mặt đột nhiên cương cứng, ở chỗ không cách hắn không quá năm bước chân, có một thân ảnh cao to hướng hắn đi tới, trong nháy mắt đầu tiên là e ngại, nhưng rất nhanh phản ứng lại đây, thân hình kia không phải Cố Tử Thanh thì là ai?
Lâm Vong đứng tại chỗ, thấy Cố Tử Thanh đi đến hắn bên cạnh, hai người đều trầm mặc trong chốc lát, Lâm Vong cảm thấy được nhiều ngày qua thái độ của Cố Tử Thanh có điểm giống như mèo vờn chuột, ngay từ đầu thấy bản thân luống cuống tay chân ngăn chặn Trương thị, không để cho hắn ở trước mặt người này nói lung tung, nhưng cho đến khi ngăn không được nữa, mọi người trong tiệm đã biết Trương thị là lương của Lâm Vong, không thấy Cố Tử Thanh có phản ứng kinh ngạc, cũng không thấy hắn có hành động gì, Lâm Vong liền đoán Cố Tử Thanh có thể đã sớm biết được, thậm chí hắn nghĩ, lúc trước Cố Tử Thanh muốn nạp hắn làm thiếp, không có khả năng cái gì cũng chưa điều tra qua, hơn nữa Lâm Vong vẫn luôn búi kiểu tóc đã thành thân.
Lâm Vong nhìn thấy hắn trên áo choàng có nếp nhăn, thản nhiên nói: “Tại đây có thể gặp Cố Nhị gia, thật đúng là khéo.”
Cố Tử Thanh không tiếp câu này, ngược lại nói: “Thuộc hạ của ngươi mấy đứa nhỏ kia nhưng thật ra là một lòng trung thành, vẫn luôn đi bên cạnh ngươi, muốn tìm cơ hội một mình tâm sự với ngươi cũng không có.”
Lâm Vong ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, kỳ thật trong lòng hy vọng hai người đem mọi chuyện đều nói ra, loại sự tình đoán đến đoán đi này ngược lại làm cho người ta không có chút manh mối nào: “Không biết Cố Nhị gia tìm ta có chuyện gì?”
Cố Tử Thanh vốn muốn nói cái khác, nhưng nhìn hắn như vậy, lại theo bản năng hỏi: “Lần trước mời bà mối tới cửa, ngươi vì cái gì lại cự tuyệt?”
Loại chuyện này nói ra, nếu là ca nhi bình thường nghe xong đã sớm ngượng mà chạy đi mất, Cố Tử Thanh cũng sẽ không làm ra loại chuyện mạo phạm này, nhưng hắn biết Lâm Vong thái độ làm người phóng khoáng lại tùy tiện, tính tình không giống ca nhi bình thường, cùng với chuyện nhờ vả người khác chuyển lời, chẳng bằng giáp mặt nói rõ ràng, đây là do Cố Tử Thanh ở trên thương trường tôi luyện ra được, tiếp xúc vài lần có thể thăm dò được tính tình đối phương.
Lâm Vong lường không được hắn lại thẳng mặt hỏi cái này, Cố Tử Thanh da mặt dày không thèm để ý, Lâm Vong bị đương sự nhắc đến loại vấn đề này, vẫn là có chút xấu hổ, Lâm Vong đem tầm mắt dời đi, nhìn chằm chằm sóng gợn trên mặt sông, nói: “Đa tạ Nhị gia nâng đỡ, ta chính là một thôn nhân từ nông thôn, trong lòng sợ hãi, làm sao xứng làm thiếp của ngươi đây?”
Cố Tử Thanh mạnh mẽ đến gần từng bước, thân ảnh cao lớn trực tiếp bao lấy Lâm Vong, hắn hai mắt sáng đến dọa người, nhìn chằm chằm Lâm Vong, nói: “Ta muốn nghe lời nói thật.”
Lâm Vong bất đắc dĩ thở dài, hơi hơi ngẩng đầu nhìn thẳng mắt hắn: “Đây là nói thật, ta tự mình hiểu lấy, Nhị gia ngài phú quý vô cùng, thắt lưng giắt đầy bạc triệu, ngươi và ta khác nhau một trời một vực, ta ngàn vạn không dám sinh tâm tư khác.”
Cố Tử Thanh nhìn hắn sửng sốt, sau đó nói: “Ngươi như vậy, về sau làm sao bây giờ đây? Ngươi có thể mở tiệm kiếm tiền nuôi sống chính mình, nhưng nói sao ngươi vẫn là một ca nhi, ở bên ngoài xuất đầu lộ diện không thuận tiện, mặc dù ngươi thật sự cường đại, mọi thứ chính mình đều có thể lo, cũng đừng quên song thân ngươi vẫn còn, càng không cần ta nhắc nhở ngươi bọn họ là ai, ngày nào đó bọn họ vì tiền, lại đem ngươi bán đi, ngươi có thể phản kháng sao?”
Cố Tử Thanh nói, đúng là điều Lâm Vong lo lắng nhất, nơi này không giống với hiện đại, không để ý cái gọi là tự do luyến ái, một câu “Cha mẹ lệnh con khó cãi” có thể đè ép người ta áp nằm bò, hắn căm giận muốn vứt bỏ, thở hổn hển thật mạnh, vừa rồi mới phun ra một hơi khí, giờ giống như quay lại lúc ban đầu, một lần nữa chèn kín lồng ngực, Lâm Vong nhất thời cũng tìm không ra lời để phản bác, sửng sốt một lát, hắn ngẩng đầu lại nhìn Cố Tử Thanh, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu, há miệng thở dốc.
Cố Tử Thanh thấy hắn như vậy, dường như đoán được hắn muốn nói gì tiếp theo, liền đánh gảy lời hắn, giành trước một bước nói: “Ta nói đây không phải uy hiếp ngươi.”
Lâm Vong suy sụp hạ thấp bả vai, đối với người Lâm gia chán ghét, để tránh gánh vác tội danh bất hiếu, hắn không thể đối người khác nói ra, nhưng không muốn một bên làm bộ phụ từ tử hiếu, một bên lo lắng ngày nào đó người Lâm gia đem hắn bán đi, hôm nay lời Cố Tử Thanh nói ra làm cho Lâm Vong biết được hắn lúc trước đã điều tra qua mình, Cố Tử Thanh quả nhiên biết người Lâm gia là loại nhân phẩm gì, đồng thời lại có cảm giác được phát tiết mà sảng khoái.
Lâm Vong bị áp lực quá lâu, trong lúc nhất thời không quan tâm mà nói: “Ta có thể có biện pháp gì? Nói vậy ngươi cũng biết chuyện ta đã trải qua, trước kia làm thiếp cho một lão già, được ba bốn năm, hiện giờ bỏ trốn đi, nếu không phải ta chính mình có cái tay nghề có thể kiếm ăn, về nhà sợ đã sớm bị người nhà trói lại một lần nữa đưa trở về, tặng không cho bọn họ hoặc lại bán cho người khác, thôn chúng ta có Sử lão gia, lương ta lần này còn theo ta đề cập đến. Bề ngoài phú quý lại như thế nào? Bên trong còn không phải là nước sôi lửa bỏng? Hôm nay ta đem chuyện này nói ra rõ ràng rồi, ta là không có ý định lại tìm phu gia, đó là vạn nhất ngày sau có chuyện xấu, ta cũng vậy sẽ không làm thiếp cho người ta, Cố Nhị gia ngài thân phận cao quý, ta là thật sự không xứng với ngài, ta nói lời này cũng không phải tìm cớ có lệ mà từ chối...”
“Mà là nơi này...” Lâm Vong đập vào ngực mình: “Là thật sự nghĩ như vậy.”
Cố tử thanh nhìn Lâm Vong vì cơn tức giận mà khuôn mặt sinh động hơn, đôi mắt đen như mực kiên định quyết tuyệt, hắn nhất thời lại nói không nên lời, tuy nói phía trước đoán được Lâm Vong là “Sợ”, nhưng hôm nay nghe hắn giáp mặt nói ra, lại là một loại cảm giác khác, hôm nay có bao nhiêu người có thể quyết tuyệt cự tuyệt phú quý như vậy?
Phát tiết xong, Lâm Vong ý thức được chính mình vừa rồi nói năng có phần thất lễ, hắn sợ đắc tội đối phương, hơi thấp đầu siết chặt y phục, hơi thở chậm lại, bắt đầu tâng bốc nói: “Cố Nhị gia, ngài nhân phẩm tốt, tướng mạo tuấn tú, dạng gì ngài chưa thấy qua? Chẳng qua bởi vì ta cự tuyệt ngài, nghĩ đến ngài nhất thời có chút không dám tin, lúc này mới để tâm hơn, ta thật sự không phải lạt mềm buộc chặt, chỉ trách ta không có phúc khí, trong lòng sớm đã vứt bỏ loại này tâm tư rồi, cám ơn ngài nâng đỡ, ngài sẽ tìm được người thật tốt đi.”
Cố Tử Thanh cúi đầu nhìn Lâm Vong, ngực đập đến lợi hại, hắn nhất thời cũng không có cách hiểu câu kia của Lâm Vong có nghĩa là “Bởi vì cự tuyệt mới còn để tâm” hay không, hắn chỉ biết là hắn muốn Lâm Vong trở thành người của mình, giờ khắc này trở đi, ý tưởng này càng mãnh liệt hơn.
“Cố Nhị gia, thời gian không còn sớm, ta còn phải trở về mở sạp.” Lâm Vong hướng hắn gật gật đầu, thấy đốii phương không có phản đối, lúc này lướt qua hắn rời đi.
Lâm Vong đi được vài bước, phía sau truyền đến vài tiếng cười to ha ha ha không hề kiềm chế, theo gió thổi tới bên tai, Lâm Vong có chút mạc danh kỳ diệu, rõ ràng trước đóc giống như mình đang chiếm thế thượng phong, nói đúng lý thường tình đến nỗi đối phương á khẩu không trả lời được, nhưng chỉ với vài tiếng tiếng cười này, trong nháy mắt làm cho Lâm Vong có cảm giác chính mình lại ở vào thế hạ phong, giống như hết thảy đã bị Cố Tử Thanh nắm giữ trong tay, Lâm Vong áp chế xúc động muốn quay đầu lại nhìn một cái, thẳng lưng đi xa.