Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 189: Phiên ngoại 19: Chiêu (1)




Sau khi Chiêu rời khỏi bộ lạc, ban đầu cậu vốn muốn tìm một chỗ ở gần đó để dừng chân, chịu đựng cho tới kỳ hạn rèn luyện ngắn nhất mà a mạt quy định kết thúc. Như thế cậu có thể thường xuyên lén quay về bộ lạc thăm hai đứa em nhỏ, cả a mạt và a phụ nữa. Song kế hoạch rất hoàn hảo mà sự thật cũng rất tàn khốc. Chỉ có một ngày Chiêu liền bị túm ra. Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của a phụ, ánh mắt nghiêm nghị của a mạt, còn có ánh mắt hiếu kỳ của em trai, Chiêu gạt nước mắt, vô cùng không tình nguyện rời khỏi rừng rậm, nơi tọa lạc của bộ lạc mà đi về phía biển khơi. Chí ít, bên đó xem như Chiêu cũng quen thuộc.

Biển khơi rất rộng lớn, đường bờ biển thật dài, dù cho bộ lạc Dũng Sĩ có lớn mạnh hơn nữa thì cũng chẳng thể nào thu hết toàn bộ vùng ven biển vào lãnh địa của mình. Chiêu cũng không biết là mình may mắn hay là xui xẻo, chỗ vùng ven biển cậu tới vừa vặn không chịu sự ảnh hưởng của bộ lạc Dũng Sĩ.

Nơi đó có một vài bộ lạc thú nhân hải dương sống rải rác, có bộ lạc thì xây dựng trên các tảng đá ngầm, có bộ lạc xây dựng dưới biển cách mặt nước một khoảng, đây là những điều Chiêu chưa từng thấy và cũng chưa bao giờ nghe qua. Nhưng với tính cách từ trước tới nay của Chiêu, với lại còn vô cùng sợ cô đơn, nên cậu nhanh chóng được những người ở đây đón nhận.

“Từ nơi này chèo cốt phù, đi về phía mặt trời mọc, trời tối thì gấp một ngón tay lại, tới khi nào nắm cả bàn tay lại thì liền thấy một hòn đảo rất lớn. Trên đảo có rất nhiều trái cây ngon, có thể ăn để vượt qua mùa tuyết rơi.” Một thú nhân Hải tộc nói cho Chiêu biết. Cốt phù chính là dùng xương động vật biển để làm thành cái bè.

Đối với việc sâu trong biển khơi có cái gì, thật ra Chiêu không có quá nhiều hứng thú, cậu cảm thấy mình nên ở lại bộ lạc này đợi cho tới ngày rèn luyện kết thúc, vì nơi này cách địa bàn của a phụ Chiêu không xa, muốn đi về cũng rất dễ dàng. Nhưng Chiêu còn một chuyện rất hiếu kỳ “Tới mùa tuyết rơi, mặt biển đóng băng, các ông vẫn ở dưới mặt nước biển sao?”

“Không, chúng tôi sẽ lên bờ, trên vách núi cạnh biển có hang động cho chúng tôi trải qua mùa tuyết rơi.” Thú nhân kia thành thật trả lời, sau đó chuyển đến đề tài trái cây ngon ngọt mọc đầy trên đảo “Mùa tuyết rơi sắp đến, bộ lạc chúng tôi sẽ phái các dũng sĩ tới đảo hái trái cây, cậu có muốn đi cùng không?”

Đối với Chiêu càng lớn càng lười mà nói đương nhiên là cậu không muốn đi, nhưng mà dù cậu có ngốc thì cũng biết nếu muốn có một chỗ ngủ ở trong sơn động kia để trải qua mùa tuyết rơi thì cậu không thể không đi.

“Đi chứ. Đương nhiên muốn đi, ta đã trưởng thành, chuyện này là chuyện mà một dũng sĩ trưởng thành nên làm mà, sao ta có thể không đi cho được.” Chiêu ưỡn ngực, khí khái trả lời, vì thế mà nhận được ánh mắt tán dương của các thú nhân trong bộ lạc.

Ngày khởi hành là một ngày nắng ráo. Đương nhiên một tháng trước khi mùa tuyết rơi tới, thời tiết luôn nắng ráo. Mọi người ở bộ lạc Hải Thú đẩy mười cái cốt phù lớn ra biển, dưới ánh mắt chờ đợi và chúc may mắn của lão tộc và á thú mà chèo bè nhập biển, bắt đầu hành trình năm ngày tới đảo trái cây. Trong khoảnh khắc đó, trong ***g ngực của Chiêu không khỏi dâng lên lòng hăng hái cao ngất, cậu thề sẽ giúp họ mang rất rất nhiều trái cây về, bình an vượt qua mùa tuyết rơi này, thậm chí vài năm sau cần phải giúp bộ lạc này như thế nào để bộ lạc Hải tộc cũng trở nên giàu có như bộ lạc Bách Nhĩ, Chiêu cũng bắt đầu có kế hoạch trong đầu.

Lúc này biển cả đang ôn hòa, đi năm ngày cũng chưa gặp sóng to gió lớn, các thú nhân Hải tộc vốn đã quen với lộ trình buồn tẻ này nên không có cảm giác gì, huống chi thỉnh thoảng họ còn có thể nhảy xuống biển vui đùa thỏa thích một hồi, truy bắt một vài con mồi giống như thú nhân rừng rậm đi vào rừng rậm vậy, chỉ là khổ cho Chiêu thôi. Mặc dù có phân nửa thời gian Chiêu ở đảo Dũng Sĩ và cũng biết bơi nhưng cậu cũng không thích ngâm dưới nước quá lâu, nhất là lúc ở hình thú. Cho nên sau khi nhìn thấy hòn đảo trong mục tiêu, Chiêu hưng phấn mà vừa nhảy cẫng lên vừa kêu to, hoàn toàn không phù hợp với khí khái trưởng thành mà cậu tự nhận. Trên mặt các thú nhân Hải tộc cũng lộ ra tươi cười, có điều không phải vì cuối cùng đã có thể thoát khỏi biển khơi mà là vì những loại quả ngọt ngào ở trên đảo.

Trong hành trình năm ngày, các thú nhân Hải tộc đã nói rõ với Chiêu những việc cần chú ý ở trên đảo, cũng năm lần bảy lượt nhấn mạnh có nơi không thể đến. Chiêu với lòng hiếu kỳ mãnh liệt vừa nghe tới nơi không thể đến thì làm sao mà không truy hỏi đến cùng được, cậu nhanh chóng từ miệng thú nhân có kinh nghiệm của Hải tộc biết được ở giữa của hòn đảo là nơi ở của tà linh, thú nhân đi vào sẽ không ra được. Đối với Chiêu đã có một a mạt là tà linh mà nói, cậu không giống phần lớn các thú nhân vừa nghe tới chuyện liên quan đến tà linh là đã cảm thấy kính sợ, ngược lại Chiêu cảm thấy rất thân thiết. Hơn nữa Chiêu cũng to gan lớn mật, lúc còn chưa lên đảo cậu đã có tâm tư tìm tòi đến cùng rồi.

Đảo trái cây giống như lời thú nhân Hải tộc nói vậy, khắp nơi đầy là cây ăn trái to lớn rậm rạp, càng đi sâu vào trong thì giống cây càng phong phú, hình thù càng đẹp. Nhưng thú nhân Hải tộc lại chỉ hái men theo bên ngoài hòn đảo, hoàn toàn không có ý định đi tiếp vào bên trong, đồng thời còn không ngừng kêu Chiêu muốn chạy lung tung khắp nơi dừng lại. Chiêu cảm thấy ngứa ngáy tay chân, với lại a phụ a mạt, các bá bá thúc thúc xung quanh và hai huynh trưởng đều là những người vô cùng lợi hại, cho nên dù Bách Nhĩ có nghiêm khắc hơn nữa thì vẫn bất giác nuôi Chiêu thành tính không sợ trời không sợ đất. Vì thế chuyện Chiêu bỏ mặc những người khác, một mình đi dò xét nơi ở của tà linh là điều không ngoài dự đoán của mọi người. Sau đó sự thật nhanh chóng chứng minh với cậu, sở dĩ truyền thuyết có thể trở thành truyền thuyết, lại còn được thú nhân Hải tộc kiêng kỵ thì nhất định phải có lý do của nó.

Lúc ở trong rừng đi lòng vòng sáu ngày vẫn không thể trở lại bãi biển lúc mình tới, thậm chí vô luận Chiêu kêu gào thế nào cũng không thể liên lạc với thú nhân Hải tộc, Chiêu cuối cùng cảm thấy có chút hoảng loạn. Thực tế, ngày đầu tiên vào trong giữa đảo, lại phát hiện đi ra không được Chiêu đã biết sự việc có chút bất ổn, vài ngày sau chẳng qua là chứng minh sự suy đoán này là sự thật mà thôi.

Chán nản nằm trên cành cây đại thụ cao nhất gần đó, vừa rồi Chiêu đứng trên này, cố gắng nhìn quang cảnh xung quanh để kiếm đường ra ngoài, kết quả hiển nhiên là khiến người ta thất vọng. Xuyên qua lá cây nhìn bầu trời xanh thẳm không mây, Chiêu bắt đầu nhớ đại ca Tiêu Đồ và nhị ca Húc. Chiêu biết nếu hai ca của mình ở trong này có lẽ sẽ nghĩ ra cách rời khỏi, hiện tại không biết hai ca ấy đi tới nơi đâu rồi. Còn con chim béo lông sặc sỡ chỉ thích đi bên cạnh Húc nữa, có chim béo thì không cần phải đi lòng vòng trong rừng, bay thẳng lên trên là có thể ra ngoài rồi.

Chiêu bắt đầu miên man suy nghĩ, đột nhiên cậu cảm thấy có chút đau lòng “A mạt, chờ thật nhiều thật nhiều năm sau a mạt không thấy con trở về, người có đi tìm con như hồi trước người đi tìm a phụ không? A mạt vẫn nên đừng tới tìm, nơi này kỳ quái lắm, tới lúc đó a mạt cũng bị nhốt ở trong này, a phụ và những người khác lại muốn tới tìm người, sau đó mọi người tiếp tục bị vây nhốt, cuối cùng tất cả mọi người đều không trở về được. A mạt cũng đừng đau lòng, bởi vì vẫn còn ba ca ca và hai đệ đệ ở đó… Nhưng mà nếu a mạt không đau lòng, hình như A Chiêu sẽ hơi buồn đó. Hay là chỉ đau lòng một chút chút thôi. Nếu a mạt nhớ con thì hãy cùng a phụ sinh thêm một đứa nữa, biết đâu lại sinh ra một đứa y chang như A Chiêu… Nhưng mà tốt nhất vẫn là nên hủy bỏ cái quy củ rèn luyện này đi. Phải rời xa người nhà nhiều năm thế, hai đệ đệ lại còn nhỏ như vậy sao có thể chịu được. Giống như đại ca Cổ ra ngoài nhiều năm, lúc trở về con còn không nhận ra đại ca nữa…” Một mình Chiêu ở nơi này nói liên miên, nhớ từ Bách Nhĩ tới nhớ Đồ, lại nhớ từ Cổ đến một đám huynh đệ của cậu, sau đó là các bằng hữu tốt chơi đùa với cậu, toàn bộ người Chiêu quen biết ở bộ lạc Bách Nhĩ, Dũng sĩ và thảo nguyên phương Nam, thậm chí cả bộ lạc Hoang Vu Hầu Chiêu từng đi qua cũng không sót mất, giữa lúc nói thấy khát liền gặm mấy miếng trái cây, cũng không đi săn bắt, nhớ nhung khoảng hơn nửa ngày Chiêu lại hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí có xu hướng cây cỏ hoa lá có tình cảm tràn đầy cũng nói ra một lượt, khiến cho một con dã thú ẩn náu ở một nơi bí mật gần đó quan sát không thể nhịn được nữa mà grào một tiếng nhào ra, quyết định dùng phương thức thô bạo nhất làm cho Chiêu câm miệng lại.

Mặc dù Chiêu có tính hơi lảm nhảm hơn nữa không biết trời cao đất dầy, nhưng dưới sự đè ép của Bách Nhĩ cậu cũng luyện ra được chút ít bản lĩnh, vừa cảm nhận được sát khí, Chiêu lập tức nhảy từ trên cây lên, nhưng không có né tránh, trái lại nghênh đón tiếp diện. Có thể nói mấy ngày nay Chiêu ngột ngạt vô cùng, nhưng giáo dục thuở nhỏ lại khiến Chiêu không làm ra chuyện giận cá chém thớt với muông thú, lúc này có kẻ muốn chết tự tìm tới cửa, sao cậu còn không nhanh chóng bắt lấy cơ hội.

Con dã thú tới có bộ dạng vô cùng xấu xí, thân thể phủ đầy sẹo, tứ chi vặn vẹo, da lông loang lổ bong tróc ra, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là một con báo lông đen, nhưng thân hình của nó rất hùng vĩ, ánh mắt hung ác khiến người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt, không giống dã thú bình thường.

“Xấu quá đi.” Chiêu rất thành thật phát biểu một câu cảm thán, lúc nói chuyện cậu đã đứng trước mặt con dã thú kia giao chiến.

Mới đầu Chiêu còn ôm tư tưởng khinh khi đối phương, không thi triển toàn lực, dù sao dã thú ở trong rừng rậm có thể đơn độc đấu thắng thú nhân bộ lạc Chiêu có lẽ đã không còn tồn tại, tuy cậu vừa mới trưởng thành, nhưng kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, vậy nên Chiêu cho rằng con dã thú này dù thoạt nhìn không dễ đối phó nhưng cũng không trở thành uy hiếp đối với mình, mãi tới khi bị đối phương dùng móng vuốt lưu lại ba vết thương thật sâu trên người, Chiêu mới thu hồi cái vẻ khinh địch đó.

Rầm một tiếng, con báo kia tránh thoát một nhát cào rất mạnh của Chiêu, chỗ thân cây đang đứng bị đập gãy, dưới chân của nó sụt xuống, có xu thế rơi xuống mặt đất. Chiêu liền đuổi theo sát. Con báo lăn trên mặt đất một vòng, lúc Chiêu cắn lên cổ họng nó, đột nhiên con báo làm ra một động tác không có khả năng, lắc thắt lưng một cái, thế nhưng từ phía sau lập tức lật lên lưng Chiêu, cắn lên bả vai cường tráng, dày rộng trước mắt, nếu không phải tư thế có hạn, e rằng nó đã muốn cắn đứt cổ hoặc eo của Chiêu rồi. Chiêu đau đớn grào lên một tiếng, lăn lộn trên mặt nghiêng của gò đất, con báo kia ngã xuống theo, hàm răng nhọn chưa nới lỏng, nhưng một chi trước của nó lộ ra dưới mi mắt của Chiêu, bị Chiêu há mồm cắn mạnh một cái. Tiếng xương gãy rất nhỏ ở trong cuộc hỗn chiến khó có thể khiến người khác chú ý, con báo đau tới mức cơ thể hơi run lên, nhưng nó không phát ra tiếng kêu, chỉ là siết càng chặt hàm hơn, trong ánh mắt lóe lên lửa giận hừng hực, hiển nhiên muốn cắn đứt một miếng thịt trên người Chiêu xuống. Hai con thú một trắng một đen ở trong rừng quay cuồng cắn xé, thi đấu năng lực chịu đựng và chịu đau, mãi tới khi trên mình mẩy cả hai đều dính vết máu loang lỗ, sức lực song song cạn kiệt mới tê liệt ngã xuống đất.

Đêm đến, ba vầng trăng xuất hiện trên bầu trời, xuyên qua lá cây rộng lớn, chiếu sáng vùng đất trống phủ kín lá rụng và cây bụi. Ở trong một bụi cỏ nghiêng đổ, cảnh vật và hình bóng, sáng và tối lần lượt thay đổi, con báo đen bỗng nhiên nhúc nhích, lung la lung lay đứng dậy. Chiêu vốn gục trên mặt đất vẫn không nhúc nhích bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn qua, truyền ra ý tứ không sợ tiếp tục chiến đấu rất rõ ràng. Con báo kia đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó khập khiễng đi vào sâu trong rừng. Qua hồi lâu, sau khi Chiêu xác định đối phương thật sự rời khỏi, cậu mới thả lỏng mà nhắm mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.