Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 145: Truyền thuyết tà linh




Lạch cạch hai tiếng, hai khối xương tròn màu trắng có vết nứt kỳ quái màu đỏ như máu rơi xuống đất, Cát vu quỳ rạp trên mặt đất, nghiêm túc nhìn một lát, sau đó nhặt lên, chạm trán xuống đất, hướng về phương Bắc lẩm nhẩm đọc một hồi, sau đó đứng thẳng dậy, ném miếng xương xuống đất, cứ như thế lặp lại mấy lần.

“Không thể chiến đấu, máu chảy, không quay về.” Sau một lúc lâu, Cát vu thu miếng xương tròn lại, run rẩy đứng lên, mặt không chút thay đổi nhìn Tát và thủ lĩnh các bộ lạc khác cùng nhau đến đây.

Trong nhà đá là không gian yên tĩnh. Những cuộc chiến trước đây của các bộ lạc đã là chuyện của rất nhiều rất nhiều thế hệ trước, mà nguyên nhân vẫn là vì á thú. Trên thực tế, giữa các thú nhân không thích tàn sát lẫn nhau, bởi vì số lượng bọn họ vốn không nhiều, mỗi ngày vì sinh tồn cũng đã đủ cho họ bận rộn, làm gì còn sức lực và thời gian lãng phí trên trận chiến cùng bộ lạc khác. Cho nên một chức trách khác của tộc vu, đó là đoán lành dữ trước trận chiến đã lâu rồi không ai dùng tới, không chỉ phương pháp, mà ngay cả dụng cụ đều gần như thất truyền, thí dụ như Cốc vu của Đại Sơn, bộ lạc lớn nhất ở Trung bộ cũng chỉ nghe nói qua, chứ bản thân ông cũng không biết. Không ai ngờ rằng Cát vu còn bảo tồn bộ dụng cụ này, thậm chí có thể thực hiện nghi thức bói toán không sai một điểm nào.

“Chiến tranh vĩnh viễn không thể tiêu diệt.” Đối mặt với sự kinh ngạc của Cốc vu, Cát vu lãnh đạm trả lời “Ngươi không biết bói toán, mà chỉ biết thảo dược, thì không thể tiếp tục xưng là vu nữa.”

Giống như Cốc vu từng nói, tính tình của Cát vu rất cổ quái, thích nghiên cứu một vài thứ kỳ lạ, từ trong những lời này là có thể nhìn ra, thật ra ông ta vẫn dốc hết sức để khôi phục lại năng lực của vu trưởng thời xưa.

“Dù sao hiện tại ta cũng không còn làm vu trưởng nữa.” Đối với lời nói của Cát vu, Cốc vu mở tay, khuôn mặt tỏ vẻ không quan trọng. Ông cũng chỉ thích thảo dược thôi, còn mấy thứ lẩm bẩm thần bí đó lại không cứu được người, làm ra có ích lợi gì chứ.

Nghe thấy lời này của Cốc vu, khuôn mặt Cát vu vốn còn lộ ra vẻ khinh miệt lập tức vắng lặng đi, bởi vì hiện tại ông cũng không còn làm vu trưởng nữa. Bộ lạc Bách Nhĩ căn bản không cần vu trưởng, họ có văn tự của riêng mình, hơn nữa có rất nhiều người biết đọc biết viết, nhất là trẻ con. Họ còn biết thảo dược, biết nối xương, biết xử lý miệng vết thương, cũng không cần xương của đằng vân thú và máu của vu trưởng nữa. Mà trong mắt ông, điều quan trọng nhất khi làm vu trưởng, đó là chỉ có mình ông biết bói toán, thế nhưng bọn họ lại muốn mượn ý chỉ của thần thú để khiến các bộ lạc khác dâng lên sự kính sợ trong lòng, càng thêm kiêng kị với Ưng tộc phương Nam, để khi mùa mưa đến có thể đồng tâm hiệp lực đối phó với địch nhân. Đương nhiên, tuy cảm thấy chức trách, năng lực của mình bị sỉ nhục, thế nhưng ông không phản đối khi làm như vậy. Bởi vì mấy tên Ưng tộc kia rất đáng chết, có điều ông không làm theo lời Tát và Bách Nhĩ, chỉ cần tỏ vẻ, mà là nghiêm túc làm theo phương pháp bói toán ghi trên bản đất sét, đáp án cũng là từ trong bói toán mà ra, chứ không phải lời nói vô căn cứ của ông.

Mùa tuyết rơi không thể tấn công thảo nguyên phương Nam, thật ra không cần bói, chỉ cần hỏi các thú nhân tới từ thảo nguyên phương Nam là có thể biết. Vừa vào mùa tuyết rơi, thảo nguyên có rất nhiều bão tuyết, đừng nói là thú nhân chưa từng tới thảo nguyên, mà ngay cả người bản địa vừa bị bão tuyết cuốn vào cũng sẽ không phân biệt được hướng ra, sống ở bên ngoài, rồi bị giá rét, đói khát mà chết. Cho nên, thảo nguyên nuôi thú ăn cỏ phát triển khá nhanh là bởi vì mùa tuyết rơi họ không thể ra ngoài đi săn. Mà thủ lĩnh các bộ lạc khác lại không biết rõ chuyện này, nên họ chỉ cảm thấy Ưng tộc đã đứng trên đầu, nhất định phải phản kháng lại. Thế nhưng nếu bỏ qua dịp này, mùa tuyết rơi qua, họ lại phải bắt đầu bôn ba vì sinh tồn, tâm tư đối phó với Ưng tộc phỏng chừng cũng nhạt đi, cho nên tất yếu phải làm họ dâng lên cảm giác nguy hiểm trong lòng, mới có thể hợp tác tiếp.

“Vu trưởng, xin ông hãy bói tiếp, vậy Ưng tộc sẽ tới lúc nào, tấn công bộ lạc nào?” Tát đánh vỡ trầm mặc, mở miệng thỉnh cầu.

Thủ lĩnh các bộ lạc khác đã bị bầu không khí thần bí trong nhà đá làm cho khiếp sợ, trong lòng cũng nảy sinh cung kính, lúc này chẳng ai dám thở mạnh ra. Bách Nhĩ khoanh tay đứng gần cửa sổ, cách tấm rèm da thú, nghe tiếng nói chuyện cách vách truyền tới, sắc mặt khó đoán.

Sau khi tiếng ném xương xuống đất vang lên, giọng nói của Cát vu lại phát ra “Vào lần trăng tròn thứ ba của mùa mưa, tà linh cánh đen sẽ che lấp mặt trời, các thú nhân tàn sát lẫn nhau, máu chảy nhuộm đỏ ao hồ, sông suối, còn có tường cao và mặt đất được xây bằng đá…” Trong giọng nói của ông tràn ngập thê lương trách trời thương dân, nhưng khi nói tới một câu cuối cùng, ông đột nhiên ngừng lại, khiến người khác hoảng sợ.

Môi Bách Nhĩ khẽ nhếch lên, hạ mí mắt xuống, mang theo ý tứ không rõ. Nếu nói ao hồ, sông suối, thì nơi khác mà chẳng có, thế nhưng tường cao và mặt đất xây bằng đá, ngoại trừ tường thành của thú nhân phương Nam, thì chỉ có ở bộ lạc Bách Nhĩ. Cho nên sau khoảnh khắc ngắn ngủi im lặng, bên ngoài lập tức nổ tung, mãi cho đến khi Tát đưa bọn họ ra ngoài mới yên lặng lại, dĩ nhiên là đi thương lượng biện pháp ứng phó.

“Đa tạ vu trưởng.” Cảm thấy có người nhấc rèm da thú lên, đi vào, Bách Nhĩ xoay qua, cúi người hành lễ với đối phương.

Cát vu thản nhiên nhận lấy.

“Tà linh cánh đen sẽ che lấp mặt trời, các thú nhân tàn sát lẫn nhau, máu chảy nhuộm đỏ đại lục Vô Khôn, ngày thú nhân tận thế đã đến.” Lúc Bách Nhĩ định rời đi, Cát vu chợt lên tiếng “Ta không có nói sai. Trên bản xương cổ nhất của thần thú đã ghi lại như thế.”

Bách Nhĩ sửng sốt một lát, xoay người nhìn về phía lão nhân đầy nếp nhăn trên mặt.

“Tà linh chiếm cứ cơ thể của đồng bạn chúng ta, hắn biết chúng ta sẽ không biết, hắn biết chúng ta sẽ không biết.” Cát vu không hề né tránh cái nhìn của Bách Nhĩ, tiếp tục ngâm nga nội dung trên bản xương của thần thú “Hắn dùng đá chế tạo ra vũ khí có thể giết chết mãnh thú, dùng gỗ để làm ra quái vật chở người và con mồi, hắn có thể khiến kẻ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, cũng có thể biến kẻ mạnh mẽ trở thành nô bộc…”

Bách Nhĩ trầm mặc.

“Từ sau khi nhìn thấy đoạn văn tự này, ta liền vẫn muốn tìm ra tà linh, phải trừ bỏ hắn trước khi hắn tạo thành nguy hại cho thú nhân. Nói cho ngươi điều này, không phải muốn nhận được sự tha thứ của ngươi, bởi vì ta không cho rằng mình đã làm sai. Nếu thần thú vì chuyện này mà trừng phạt ta, vậy người cũng đã trừng phạt rồi. Thế nhưng ta không hề nghĩ tới tà linh kia lại xuất hiện ở phương Nam.” Nói tới đây, Cát vu thở dài một hơi, trong giọng nói tràn ngập vô lực đối với vận mệnh.

“Tôi hiểu rồi.” Dù cho y cũng không tán thành. Mỗi người đều có điều muốn bảo vệ của riêng mình, giết chết nguy hiểm khi chúng còn trong trứng nước, đây là biện pháp rất nhiều người lựa chọn, thế nhưng khi y trở thành đối tượng bị chém giết đó, kể cả y có hiểu cũng sẽ không cảm thấy thoải mái đi chút nào. Đây chính là bản tính của con người.

“Cảm ơn ngươi đã tình nguyện giúp thú nhân.” Trên mặt Cát vu chợt lóe sự quẫn bách, nhưng lời nói ra lại rất bình tĩnh, khiến người ta không cảm nhận được cảm xúc thay đổi của ông. Trên thực tế, nói nhiều như vậy, lời ông muốn nói nhất cũng chỉ có câu này.

Bách Nhĩ hơi kinh ngạc, sau đó y cười “Họ là người nhà của tôi, còn có bằng hữu của tôi.” Cho nên, không cần người bên ngoài nói cảm ơn. Nói xong, y lại khách khí hành lễ, rồi xoay người đi ra ngoài. Lại không biết rằng sau khi nghe câu cuối cùng của y, trên mặt Cát vu lộ ra nụ cười sâu, chân thành hiếm thấy.

Mà các mặt khác, Tát cùng thủ lĩnh các bộ lạc khác đã bàn bạc xong, vào lần trăng tròn trước thời kỳ mưa nhiều nhất của mùa mưa sẽ tập hợp lại, tới lúc đó cùng nhau chống lại Ưng tộc. Còn bộ lạc Dũng Sĩ đương nhiên là do Bách Nhĩ thay mặt. Có bộ lạc Dũng Sĩ gia nhập, các bộ lạc khác tất nhiên sẽ càng tin tưởng hơn.

“Có thể tiết lộ tin này cho Mạc rồi.” Sau khi tiễn thủ lĩnh các bộ lạc khác rời đi, trên đường trở về, Bách Nhĩ đột nhiên nói.

Bước chân của Tát dừng lại, quay đầu nhìn Đào Đào đứng cách gã cũng không xa không gần, trầm mặc một lát, gã mới nói “Có lẽ hắn biết phân rõ nặng nhẹ…” Gã hiểu tin tức Bách Nhĩ nói là chỉ tin giả các bộ lạc liên minh với nhau sẽ tấn công đế quốc thú nhân vào thời kỳ mưa nhiều nhất.

“Hi vọng như thế.” Bách Nhĩ âm thầm thở dài, trong mắt lại khó nén thất vọng “Ta ngược lại tình nguyện phiền toái chút, là từ khách thú bên kia nhúng tay vào.” Lại có ai không tình nguyện trong bộ lạc thanh tĩnh, yên bình, một tên gian tế cũng không có chứ.

Tát biết nếu Mạc đi lầm đường, người khổ sở nhất sẽ là ai, cho nên gã cũng không tiếp tục đề tài này, mà là hỏi “Ngươi còn muốn tới bộ lạc Dũng Sĩ?” Rõ ràng gã là huynh đệ tốt nhất của Đồ, nay lại vì trách nhiệm mà không thể mỗi người một phương, ngẫm lại liền cảm thấy tiếc nuối.

Bách Nhĩ khẽ gật đầu, mặt lại hơi nóng lên, cảm thấy chính mình thế nhưng cũng bắt đầu trở nên nhi nữ tình trường, không tách ra bao lâu đã nhớ nhung rồi.

“Ngươi có từng nghe về truyền thuyết thú quả chưa?” Y ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài.

“Ừ.” Tát đáp, sau đó mới nhận ra dụng ý khi Bách Nhĩ hỏi cái này “Ngươi muốn đi tìm thú quả cho Chiêu biến hóa?”

“Ta muốn thử xem.” Bách Nhĩ gật đầu, lại bổ sung “Chờ sau chuyện của Ưng tộc mới tính.”

Tát lại khẽ động trong lòng “Tới lúc đó, ta đi cùng các ngươi.” Gã thật sự không thích làm thủ lĩnh, chờ giải quyết xong Ưng tộc, liền gỡ bỏ trách nhiệm này, đi khắp nơi mới là tự tại.

Ở chung thời gian không ngắn, Bách Nhĩ cũng biết tính cách của gã, nghe vậy y liền bật cười, lại có chút áy náy, quay đầu nhìn Đào Đào đi theo như cái bóng ở sau “Nhưng Đào Đào cũng phải mang theo?”

Tát nghẹn lời, đột nhiên cảm thấy câu hỏi này hơi khó trả lời. Bách Nhĩ cười to. Đào Đào không rõ lắm mà nhìn về phía hai người, chỉ mơ hồ nghe thấy tên mình được nhắc tới, còn cụ thể họ nói cái gì, y lại nghe không rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.