Độc Cô Lưu Vân thấy sư phụ bắt đầu kể lại, liền tập trung tinh thần chờ nghe câu tiếp theo.
Ai ngờ Quý Lăng Hiên vừa nói xong câu đầu, sau lại không nói gì nữa.
Độc Cô Lưu Vân:“?”
Quý Lăng Hiên thản nhiên nói: “Đợi chút, để ta dọn sạch sẽ đã.”
Nói xong ngón tay liền búng một phát, ly trà cầm trong tay bay xuyên qua cửa sổ, đập thẳng vào cây đại thụ đối diện.
Mấy giây sau, một tiếng ‘ai u’ đột nhiên vang lên, bóng người từ trên cây rớt xuống, nhưng khi sắp sửa đập thẳng xuống đất thì lại linh hoạt xoay người, vững vàng đứng trên mặt đất.
Quý Lăng Hiên thấy người, không khỏi có chút bất ngờ, lộ vẻ ngạc nhiên mà nói: “Dương Thiên? Ngươi tới đây làm gì?”
Lúc nãy ông nghe thấy có động tĩnh ở bên ngoài, còn tưởng là con đại điêu biết biến thành người của Lưu Vân nuôi. Lúc còn ở trong mật đạo, thấy biểu hiện rất có hứng thú của nó với chuyện năm xưa của mình, cho nên ông mới có ý nói chỉ cho phép một mình Lưu Vân tới đây, hơn nữa bản thân còn đề cao cảnh giác. Kết quả không ngờ người tới lại là Dương Thiên chứ không phải Điêu Nhi.
Dương Thiên dùng tay sờ cằm, cười xấu hổ, nói: “Ta cái kia….. Ha ha…. Nửa đêm ngủ không được cho nên chạy ra ngoài dạo, vừa lúc nhìn thấy trong phòng ngươi còn sáng đèn, cho nên tới đây xem ngươi đang làm cái gì thôi mà…. Ta thật sự không có cố ý nghe lén các ngươi nói chuyện đâu….”
Quý Lăng Hiên lười vạch trần lời nói dối của y, hơi trầm mặt xuống, nói: “Ngươi muốn tự mình đi về phòng ngủ, hay là để ta dẫn ngươi về?”
Dương Thiên vội vàng cười làm lành rồi nói: “Ta trở về ngủ đây, trở về ngủ.”
Nói xong liền xoay người chạy tóe khói.
Cùng lúc đó, thừa dịp Quý Lăng Hiên và Dương Thiên nói chuyện với nhau, Chu Mộ Phỉ dùng hình dáng điêu đứng trên mái nhà, im lặng không một tiếng động, gỡ một vài mảnh ngói ra rồi dùng đôi mắt đen láy tròn vo toát ra vẻ đắc ý mà nhìn vào trong phòng.
He he, y biết chiêu dương đông kích tây này rất hữu dụng mà!
Dựa vào năng lực thính tai của điêu, cho dù có cách một cái nóc nhà, y cũng có thể nghe rõ hết lời mấy người trong phòng nói với nhau.
Chu Mộ Phỉ vừa âm thầm đắc ý vừa cúi đầu nhìn, chuyên tâm nghe câu chuyện tương ái tương sát năm xưa do chính miệng người trong cuộc kể.
Chuyện bắt đầu cách đây hai mươi sáu năm về trước. Năm đó Quý Lăng Hiên vừa tròn mười bảy tuổi, đã học kiếm thành tài, phụng lệnh của sư phụ xuống núi khiêu chiến thiên hạ thành danh kiếm khách.
Tuy tuổi còn trẻ nhưng thiên phú kiếm đạo lại rất cao, cộng thêm việc sư phụ cũng là một đại kiếm khách có rất ít đối thủ, vì thế Quý Lăng Hiên tuổi trẻ đã học được một thân kiếm thuật kinh người, sau khi xuống núi lại đánh bại gần hết cao thủ kiếm thuật trong các đại môn phái, chỉ trong một thời gian ngắn đã thành danh, trở thành đại kiếm khách trẻ tuổi nhất xuất sắc nhất.
Trước khi Quý Lăng Hiên xuống núi, đã nhận được mệnh lệnh của sư phụ, bảo hắn đến gặp truyền nhân của Độc Cô thế gia, lĩnh giáo Độc Cô kiếm pháp gia truyền của đối phương, xem xem có đúng là có uy lực như trong lời đồn hay không.
Vì thế, sau khi thắng hết các cao thủ của đại kiếm phái, Quý Lăng Hiên liền hạ chiến thư với Độc Cô Hàm – chủ đương gia của Độc Cô thế gia.
Vừa lúc Độc Cô Hàm có việc phải ra ngoài, vì thế đứa con là Độc Cô Minh Hạo tiếp nhận chiến thư, ra mặt nghênh chiến với Quý Lăng Hiên.
Trận chiến này, Quý Lăng Hiên thắng, nhưng cũng là thua.
—Thắng kiếm thuật, nhưng thua mất trái tim.
Độc Cô Minh Hạo thuở còn trẻ rất anh tuấn lại có tác phong nhanh nhẹn, nhưng từ nhỏ đã dính vào tình trường, là loại người đa tình. Lần đầu gặp Quý Lăng Hiên, gã như vừa gặp đã thương, giở đủ trò theo đuổi, lúc hai người so kiếm gã cũng cố ý nhường nhịn, mới đánh hơn mười chiêu liền bị ‘thất thủ’ để Quý Lăng Hiên đánh rớt trường kiếm trong tay, sau đó mặt dày mày dạn bò lên người Quý Lăng Hiên.
Tục ngữ có câu, liệt nữ sợ triền lang*.
*liệt nữ sợ triền lang: gái cương trực sợ trai quấn lấy không tha
Mấy lời này cho dù có dùng trên người nam tử thì cũng y như thế.
Tuy từ nhỏ Quý Lăng Hiên đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc của sư phụ, tính tình trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên chưa trải sự đời mà thôi.
Qua mấy tháng bị Độc Cô Minh Hạo mặt dày dây dưa bám riết không tha, hơn nữa còn suýt chút bỏ luôn cả cái mạng nhỏ vì hắn, Quý Lăng Hiên rốt cục cũng bị thâm tình của gã đả động mà giao phó ra chân tâm của mình.
Từ đó, hai người cùng nhau du sơn ngoạn thủy, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang. Vào ngày nào đó của một năm sau, lúc Quý Lăng Hiên tỉnh lại, không còn thấy bóng của Độc Cô Minh Hạo đâu nữa, chỉ còn có một phong thư đang lẳng lặng nằm trên gối.
Thư đương nhiên là của Độc Cô Minh Hạo lưu lại, trong thư nói gã có việc gấp phải về nhà một chuyến, bảo Quý Lăng Hiên chờ gã một tháng.
Quý Lăng Hiên đợi, một lần đợi là chờ đến một năm.
Thẳng đến một năm sau, bạn tốt Dương Thiên nói cho hắn biết, Độc Cô Minh Hạo đã cưới vợ từ lâu rồi.
Quý Lăng Hiên không tin, lập tức xuống núi đến Độc Cô thế gia, vừa lúc nhìn thấy Độc Cô Minh Hạo đang ở trong sảnh cùng với thê tử đang mang thai sáu tháng, cười đến đầy mặt ôn nhu.
Quý Lăng Hiên thương tâm, xoay người đi, Độc Cô Minh Hạo lại đuổi theo, rơi lệ nói bản thân làm vậy là có khổ tâm, gã nhất định giải thích rõ ràng cho hắn.
Quý Lăng Hiên tin lời gã nói, cũng nghe lời gã ở trọ lại một khách điếm trong trấn, chờ gã đưa ra lời giải thích hợp lý.
Nhưng mà hắn không ngờ, Độc Cô Minh Hạo lại chuốc thuốc mê cho hắn, sau đó bị gã nhốt trong mật thất của Phong Kiếm sơn trang.
Sau này Quý Lăng Hiên mới biết, Độc Cô Minh Hạo lòng tham không đáy, vừa muốn có vợ đẹp con xinh, lại vừa muốn cưỡng ép hắn ở bên cạnh gã.
Hắn bị Độc Cô Minh Hạo nhốt gần nửa năm trời, thẳng đến khi Độc Cô phu vô tình biết chuyện, nàng mới tìm cơ hội cứu hắn chạy thoát.
Từ đó về sau, Quý Lăng Hiên đối với Độc Cô Minh Hạo từ yêu chuyển thành hận. Hắn thề nhất định phải khiến cho nam nhân phản bội mình trả ra một cái giá thật thảm thống, để gã phải hối hận về những gì gã đã làm.
Vì thế, hắn âm thầm cấu kết với Long Thiên Uy – đệ tử chưởng môn phái Hoa Sơn đã mơ ước Độc Cô kiếm phổ từ lâu. Hai người lập kế hoạch, sau khi Quý Lăng Hiên dẫn dụ Độc Cô Minh Hạo ra ngoài, Long Thiên Uy liền dẫn người đến giết cả nhà Độc Cô Minh Hạo, rồi căn cứ theo manh mối do Quý Lăng Hiên cung cấp mà truy tìm Độc Cô kiếm phổ.
Sau khi Quý Lăng Hiên hại Độc Cô Minh Hạo cửa nát nhà tan, liền muốn tự tử vì tình, nhưng lại bị Dương Thiên vừa lúc đuổi tới ngăn lại.
Hai người cùng đến thôn trang Độc Cô Minh Hạo cư ngụ, giờ đã thành thôn hủy người chết, Long Thiên Uy vừa mới lục soát tìm kiếm phổ, giờ đang sai người đi khắp bốn phía tìm kiếm đứa con mất tích của Độc Cô Minh Hạo.
Tuy Độc Cô phu nhân bị Long Thiên Uy đâm một kiếm nhưng vẫn còn dư lại một hơi tàn.
Độc Cô phu nhân không rõ chân tướng nhìn thấy Quý Lăng Hiên, liền cầu xin hắn cứu con của mình.
Quý Lăng Hiên nhớ đến ân tình nàng đã lén lút cứu hắn thoát khỏi mật thất, hối hận trong lòng, liền nhận lời nàng, đồng ý sẽ nuôi lớn và chỉ bảo cho con trai của nàng thành tài.
Sau đó hắn đuổi Long Thiên Uy đi, tìm thấy nhũ nương* trốn trong bụi cỏ, ôm Độc Cô Lưu Vân mới vừa tròn một tuổi ra khỏi vòng tay của nàng mang về nuôi dưỡng.
*nhũ nương: vú nuôi.
“Sự tình chính là như thế.” Quý Lăng Hiên nói: “Tuy phụ thân con có lỗi, nhưng mẫu thân con thì không. Chỉ là do lúc ấy tính tình của ta quá mức cực đoan, một lòng muốn hắn thống khổ đến chết, nên mới phạm phải sát nghiệp này. Lưu Vân, mạng của ta vẫn là nợ con. Sau này nếu con muốn báo thù, lúc nào cũng có thể tới lấy mạng ta, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Độc Cô Lưu Vân nghe xong câu chuyện của sư phụ, trong lòng chứa đủ loại cảm xúc ngổn ngang.
Tuy lời nói của Quý Lăng Hiên rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hắn có thể tưởng tượng, với tính tình cao ngạo của sư phụ, ông đã phải chịu thống khổ tâm như tro tàn đến nhường nào khi bị người yêu vứt bỏ, rồi lại bị khuất nhục đến cỡ nào khi bị người yêu nhốt giữ bên người đùa bỡn.
Nhất là vế sau, dựa theo lòng tự trọng mãnh liệt của sư phụ, bị đối đãi như vậy, chỉ sợ so với giết ông thì càng khiến ông thống khổ hơn mà thôi.
Cho nên, chuyện ông làm ra, cũng có thể hiểu được.
Độc Cô Lưu Vân ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen thăm thẳm nhìn Quý Lăng Hiên đã gầy yếu tái nhợt hơn nhiều so với lúc trước, thấp giọng mà nói: “Sư phụ, con hy vọng ân oán giữa người và phụ thân có thể chấm dứt từ hai mươi mấy năm trước. Vì ân oán này mà đã chết quá nhiều người rồi, con không muốn lại có người phải chết nữa. Không sai, thù giết cha mẹ không thể không trả, con muốn lấy một thứ trên người sư phụ để tế điệu vong linh của cha mẹ, hy vọng sư phụ ân chuẩn. Còn nữa, mẫu thân con an táng ở nơi nào, xin sư phụ chỉ rõ, để đệ tử đến bái tế.”
Quý Lăng Hiên nói: “Mạng của ta đều là của con, dù con muốn tay chân của ta, hay là cái gì khác, thì cứ việc lấy đi. Mẫu thân con được chôn ở dưới huyền nai phía bắc cách hậu sơn hai mươi trượng. Ta đã tự tay đề mộ bia, rất dễ tìm.” Nói đến đây, Quý Lăng Hiên nhắm mắt, trầm mặt một lúc.
Đợi đến khi mở mắt ra, ông hít sâu một hơi, dùng hết tất cả bình tĩnh mà nói: “Trước khi con đi, đem thi thể của phụ thân con ra khỏi mật thất rồi hợp táng với mẫu thân con. Dù sao nàng cũng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của phụ thân con, ta lại ích kỷ chiếm lấy phụ thân con hơn hai mươi năm, cũng đã đến lúc trả lại rồi.” Nói xong, ông nâng tay lên vịn chặt lấy ngực, phảng phất như đang phải chịu sự đau đớn cực kỳ đáng sợ.
Độc Cô Lưu Vân nhìn biểu tình trông như bình tĩnh nhưng phảng phất lại cất giấu sóng ngầm mãnh liệt của sư phụ, trong lòng dấy lên một trận khó chịu.
Hắn quỳ gối, khấu đầu với sư phụ, sau đó rút kiếm.
Hàn quang lóe qua, một nhúm tóc được Quý Lăng Hiên tùy ý buộc ra đằng sau rơi xuống.
Độc Cô Lưu Vân xoay người nhặt tóc lên, nói với Quý Lăng Hiên: “Đa tạ sư phụ đã thành toàn. Đệ tử sẽ dùng tóc này để tế cha mẹ ở trên trời.”
Chu Mộ Phỉ ở trên nóc nhà nghe thấy, biết mọi chuyện đã xong, nếu còn nghe nữa không chừng sẽ bị Quý Lăng Hiên phát hiện, liền khẽ khàng dùng móng vuốt lấp lại ngói, sau đó đứng dậy giương cánh bay đi, vừa bay vừa hồi tưởng lại đoạn khúc chiết li kỳ kia, trình độ máu cún không thua mấy cái tiểu thuyết văn học thiếu nữ ngược luyến tình thâm ở trên mạng đâu nha.
A, mẹ nó, không ngờ lão cha của thằng nhóc Độc Cô này lại là một tên tra công* không hơn không kém!
*tra công: công cặn bã
May mà Độc Cô Lưu Vân không có di truyền cái tính cặn bã của cha hắn, nếu không thì người bi kịch sẽ là mình rồi.
Đáng tiếc, Chu Mộ Phỉ vẫn cảm thấy chưa có đủ. Quý Lăng Hiên lười biếng quá, câu chuyện máu cún như vậy mà kể lại chưa tới ba ngàn từ, cái phần hấp dẫn kịch tính nhất lại bị ông dùng giọng điệu qua loa mà kể, khiến y không thỏa mãn cơn nghiện gì hết trơn.
Nếu mình mà đang coi tiểu thuyết ở trên mạng, nhất định sẽ chịu không nổi mà ló đầu ra bình luận: Sơ sài quá đọc không đã gì cả, tác giả lười quá đi!