Độc Cô Lưu Vân luyện kiếm trở về, thấy Chu Mộ Phỉ đang buồn bực tột độ, liền nhịn không được phải hỏi han: “Mộ Phỉ, làm sao thế?”
Chu Mộ Phỉ liền nói hết chuyện mang Tiểu Điêu Nhi ra ngoài học bay cho Độc Cô Lưu Vân nghe, vừa nói vừa dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Tiểu Điêu Nhi.
Tiểu Điêu Nhi hiểu ánh mắt y, liền xấu hổ cúi đầu xuống.
Độc Cô Lưu Vân nhìn Tiểu Điêu Nhi đang hổ thẹn ở bên kia, lại quay đầu nhìn Chu Mộ Phỉ đang ủ rũ, trấn an mà nói: “Mộ Phỉ, đừng giận nữa. Tiểu Điêu Nhi mới vừa đầy tháng, có chút sợ cao là chuyện thường thôi mà. Có thể là do ngươi quá mong muốn nó thành công rồi. Theo ta thấy, không bằng để qua mấy ngày nữa đi, đợi nó lớn thêm chút nữa thì từ từ dạy dỗ nó, có lẽ sẽ học bay được.”
Chu Mộ Phỉ nghe thế thì thầm nghĩ: hay có khi là như vậy thật, liền gật đầu, nói: “Được, vậy qua nửa tháng nữa, ta lại mang nó đi ra ngoài học bay. Mấy ngày nay để ta luyện kiếm với ngươi. Lại nói, đã lâu rồi ta chưa có luyện kiếm với ngươi.”
Độc Cô Lưu Vân nghe thế thì vui sướng mà gật đầu: “Vậy thì tốt quá, vừa lúc ngươi có thế giúp ta nghiệm chứng xem kiếm pháp có tiến bộ lên không.”
Vì thế, sáng hôm sau, sau khi dùng cơm sáng xong, Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ liền mang theo Tiểu Điêu Nhi đi về phía rừng cây luyện kiếm.
Đến nơi, Độc Cô Lưu Vân đặt Tiểu Điêu Nhi lên tảng đá lớn bóng nhẵn thường ngày ngồi nghỉ ngơi, sau đó đến bãi đất trống, rút trường kiếm ra, bày ra thức mở đầu với Chu Mộ Phỉ, nghiêm mặt mà nói: “Xin chỉ giáo.”
Chu Mộ Phỉ bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho nhịn không được cười thành tiếng, vừa định bẻ nhánh cây khoa chân múa tay với hắn, bỗng nhớ tới trước kia bản thân luôn dùng hình dáng chim điêu luyện kiếm với Độc Cô Lưu Vân, hơn nữa hình dáng chim điêu có miệng thiết móng vuốt sắc không sợ đao kiếm, uy lực của cánh so với trường kiếm thì không kém là bao, trị giá vũ lực cao hơn khi lúc ở hình người, hơn nữa khi hóa thành điêu thì cũng có chỗ ưu việt, cần phải cho Tiểu Điêu Nhi quan sát học tập một phen mới được, sẽ có ích cho nó, nhất cử lưỡng tiện.
Nghĩ đến tận đây, Chu Mộ Phỉ nói với Độc Cô Lưu Vân: “Chờ tí.”
Nói xong, liền đến bên người Tiểu Điêu Nhi, hơi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt nó, nói: “Tiểu Điêu Nhi, một lát nữa ba ba với phụ thân so chiêu với nhau, con phải mở to mắt ra mà nhìn cho cẩn thận nhé, sau này phải lợi hại giống ba ba con nha!”
Tiểu Điêu Nhi có vẻ như hiểu lời y nói, nhu thuận mà dùng đầu cọ cọ đầu gối của y, nói: “Chiếp chiếp, chiếp chiếp!”
Chu Mộ Phỉ vươn tay dịu dàng xoa cái đầu lông xù của nó, sau đó đứng dậy, đi ra đằng sau cây đại thụ, cởi quần áo cởi giày, biến thân thành điêu, sau đó mới đi đến phía đối diện Độc Cô Lưu Vân, quơ quơ cánh với hắn, nói: “Úc úc!” Được rồi, có thể bắt đầu!
Hai mắt Độc Cô Lưu Vân không hề chớp lấy một cái mà chằm chằm nhìn y, trường kiếm vẫn nằm bất động trong tay, cất cao giọng, nói: “Ngươi ra chiêu trước đi!”
Chu Mộ Phỉ cũng không khách khí với hắn, lập tức khiêu chiến, hung hăn quật cánh về phía Độc Cô Lưu Vân.
Độc Cô Lưu Vân vặn người tránh chiêu, ung dung né tránh phạm vi công kích của y, rồi ra chiêu.
Chu Mộ Phỉ thấy tốc độ kiếm chiêu không nhanh, mũi kiếm cũng không run, căn bản nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, lại càng nhìn không ra chiêu thức của hắn đang dùng, trong lòng liền hiểu, hắn đã dùng khoảng thời gian này để nghiêm cứu ra chiêu kiếm pháp vô chiêu vô thức.
Bởi vì không chiêu không thức, cho nên đối thủ mới không đoán ra được đường kiếm của hắn, càng không biết phải ứng đối như thế nào.
Giống như Chu Mộ Phỉ bây giờ vậy, thấy chiêu thức kỳ lạ của hắn thì liền không biết phải chống đỡ như thế nào nữa. Nhưng cũng may mà y có một đôi móng vuốt sắc bén không sợ đao kiếm, lại có đôi cánh có thể bay lên, có thể nói giống như plug-in vậy. Vừa thấy Độc Cô Lưu Vân dùng chiêu thức kỳ quái, y liền giương cánh bay lên không, vừa dùng móng vuốt chộp lấy lưỡi kiếm của hắn, vừa dùng cái mỏ cứng như thiết mổ lên mặt hắn, đồng thời lại dùng cái móng vuốt còn lại không chút khách khí mà chụp lấy ngực hắn.
Một kích này của Chu Mộ Phỉ, cảnh tượng y như là cảnh giao đấu giữa hai vị võ lâm cao thủ đồng thời xuất chiêu, hơn nữa lại phối hợp vô cùng ăn ý không chê vào đâu được. Nếu người khác gặp phải công kích xảo diệu lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ đã luống cuống tay chân từ lâu rồi, nhưng Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ đã đối luyện với nhau nhiều năm, đã sớm quen thuộc hình thức tác chiến của nhau, lại còn âm thầm đề phòng, gặp phải chiêu thức mãnh liệt lại không loạn, chân không động vai không nghiêng đột nhiên xuất ra một chiêu Thiết Bản Kiều, thân thể cong ngược ra đằng sau, gần như song song với mặt đất, đồng thời trường kiếm trong tay đâm thẳng lên trời, ngay phía ngực Chu Mộ Phỉ.
Chiêu này vẫn không thuộc kiếm chiêu của bất cứ môn phái nào cả, cực kỳ đơn giản lại nhanh đến mức không gì sánh kịp, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của Chu Mộ Phỉ, có thể nói là cực kỳ xảo diệu.
Đối mặt với chiêu thức có uy lực quá lớn như thế này, Chu Mộ Phỉ không thể không lập tức bay lùi về phía sau.
Lúc này, Độc Cô Lưu Vân đã đứng thẳng dậy, trường kiếm trong tay vẫn nhất quyết không tha cho Chu Mộ Phỉ.
Chu Mộ Phỉ lập tức phất cánh ngăn cản, hai người cứ quấn lấy nhau mà đánh đến mức khó phân thắng bại.
Lại qua hơn mười chiêu, Độc Cô Lưu Vân bỗng xuất ra một chiêu Thần lai chi bút, trường kiếm vẽ thành một nửa đường vòng cung, thần không biết quỷ không hay gác kiếm lên cổ Chu Mộ Phỉ, khiến Chu Mộ Phỉ đành phải giơ cờ trắng đầu hàng, trong lòng thì âm thầm thán phục.
Trước kia khi y đối chiến với Độc Cô Lưu Vân, ít nhất phải đánh đến hơn hai trăm chiêu mới có thể phân ra thắng bại, người thua còn chưa chắc là mình. Không ngờ giờ bản thân lại thua dưới tay hắn chỉ trong vòng chưa tới hai mươi chiêu. Xem ra mười mấy ngày nay, tiến cảnh của Độc Cô Lưu Vân quả nhiên đã tăng đến cảnh giới rất cao rồi.
Chu Mộ Phỉ bay đến đằng sau cây đại thụ, biến lại thành người sau đó nhặt quần áo lên mặc vào, rồi đến trước mặt Độc Cô Lưu Vân, giơ ngón tay cái lên và nói với hắn: “Lợi hại! Dựa vào kiếm pháp bây giờ của ngươi, tuy không chắc có thể đánh thắng sư phụ ngươi, nhưng nếu bước chân vào giang hồ, ít nhất có thể bước lên bảng ba vị kiếm khách hàng đầu của đương kim giang hồ rồi!”
Độc Cô Lưu Vân lắc đầu, nói: “Tuy kiếm pháp của ta đã có chút thành tựu, nhưng so với sư phụ vẫn còn lâu mới bì kịp. Hơn nữa, loại kiếm pháp không chiêu thức này cần phải gặp trực tiếp đối thủ thì mới có thể tùy cơ ứng biến mà hạ bút thành văn, cần phải dùng tâm lực rất lớn. Phải trải qua vô số lần tôi luyện, ta mới có thể nắm vững được tinh túy của loại kiếm pháp này.”
“Chuyện này dễ thôi mà,” Chu Mộ Phỉ vỗ vai của hắn, nói: “Chuyện luyện kiếm của ngươi, chuyện kiếm người luyện kiếm với ngươi thì cứ giao cho ta làm đi. Chúng ta phân công hợp tác diễn luyện mỗi ngày, đến một ngày nào đó ngươi sẽ tự đột phá chính mình, đạt đến cảnh giới kiếm đạo cao nhất thôi.”
Độc Cô Lưu Vân gật đầu, nói: “Nhưng nếu là như vậy thì sau này ngươi phải vất vả rồi.”
Chu Mộ Phỉ vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: “Ngươi còn khách khí với ta làm gì a. Ta giúp ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi mà~” Nói xong đi đến trước mặt Tiểu Điêu Nhi, nâng nó lên, sau đó dương dương tự đắc mà nói: “Sao hả, ba ba và phụ thân có lợi hại không?”
Trong đôi mắt đen láy tròn tròn của Tiểu Điêu Nhi lóe lên ánh sáng hưng phấn lẫn sùng bái, nói: “Chiếp chiếp, chiếp chiếp~” Lợi hại, thật là lợi hại!
“Vậy sau này lớn lên rồi, con có muốn lợi hại giống như ba ba không hả?” Chu Mộ Phỉ bắt đầu hướng dẫn từng bước.
Tiểu Điêu Nhi đập đập cái cánh lông xù ngắn ngủn của mình, ngửa đầu nhìn y rồi nói: “Chiếp chiếp~” Muốn, rất muốn!
“Vậy thì sau này con phải chăm chỉ một chút, không được sợ phải chịu khổ, chăm chỉ học võ công với ba ba, như vậy thì mới có thể thành một con điêu lợi hại giống như ba ba a!”
Tiểu Điêu Nhi mở to mắt nhìn ba ba lợi hại của mình: “Chiếp chiếp, chiếp chiếp~” Hiểu rồi, con sẽ cố gắng!
Được nó dùng ánh mắt sùng bái đại anh hùng nhìn chằm chằm, tâm hư vinh của Chu Mộ Phỉ lập tức thỏa mãn cực kỳ. Y hài lòng vuốt ve bộ lông của Tiểu Điêu Nhi, sau đó từ trong bao quần áo lấy ra một khối thịt thỏ nướng có ướp sẵn gia vị thưởng cho Tiểu Điêu Nhi, rồi lại biến thân thành đại điêu, không ngừng cố gắng mà tiếp tục luyện kiếm cùng Độc Cô Lưu Vân.
Đảo mắt đã qua hết nửa tháng, Chu Mộ Phỉ phát hiện mỗi khi đối chiêu với Độc Cô Lưu Vân, số chiêu y có thể chống đỡ được đã xuống thấp hơn mười chiêu, chứng tỏ vô luận là kiếm thuật, nhãn lực hay là năng lực ứng biến của Độc Cô Lưu Vân đều có tiến bộ rất lớn so với nửa tháng trước.
Chu Mộ Phỉ thầm vui mừng thay cho hắn, đồng thời cũng thầm lo một chuyện khác, đó chính là chứng sợ độ cao của Tiểu Điêu Nhi.
Vào cái ngày y dạy nó học bay nửa tháng trước, vô số lần thất bại của Tiểu Điêu Nhi đã khiến y hiểu được, chứng sợ độ cao của con điêu này cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng mà, Chu Mộ Phỉ vẫn muốn giúp nó vượt qua chứng sợ độ cao này, muốn dạy cho nó cách bay. Bằng không, làm một con đại điêu nhưng lại không thể bay lượn lên chín tầng trời, quả là rất tiếc a.
Vì thế, hôm nay, Chu Mộ Phỉ đuổi Độc Cô Lưu Vân vào rừng luyện kiếm một mình, còn y thì biến thành đại điêu, dắt Tiểu Điêu Nhi tới cái cây đại thụ lúc trước đã dẫn nó tới học bay. Sau đó đặt nó lên một cái chạc cây cao cao, rồi chỉ xuống dưới, nghiêm khắc mà ép bức Tiểu Điêu Nhi nhảy xuống.
Đừng nói là nhảy, Tiểu Điêu Nhi chỉ cần cúi đầu liếc một cái thôi thì đã kinh hồn táng đảm, hai mắt nhắm nghiền, cặp móng thì quắp chặt vào chạc cây.
Chu Mộ Phỉ bất đắc dĩ, đành phải dùng chiêu cũ, dùng cánh đẩy nó xuống.
Nhưng sau khi Tiểu Điêu Nhi bị đẩy xuống cũng chỉ biết nhắm mắt lại rồi kêu thảm thiết mà thôi, hoàn toàn không nhớ cánh của bản thân là có thể dùng. Chu Mộ Phỉ đành phải lao xuống tóm lấy nó, sau đó lại đặt nó lên chạc cây mà nghiêm khắc phê bình: “Úc úc~~ úc úc~~ úc úc úc~~~” Dùng cánh! Không muốn bị té chết thì đập mạnh cánh của con lên a, ba không đỡ con nữa đâu! Nói xong thì lại đẩy Tiểu Điêu Nhi xuống một lần nữa.
Tiểu Điêu Nhi kêu thảm thiết, đập cánh loạn xạ giữa không trung, căn bản không theo bất cứ quy luật nào, cả người nó y như quả cân rơi thẳng một mạch xuống đất.
Lần nay Chu Mộ Phỉ đã quyết tâm không đỡ nó nữa, kết quả Tiểu Điêu Nhi đáng thương bùm một tiếng rớt xuống đất, bị té đến mức mắt hiện đầy sao vàng lấp lánh.
Chu Mộ Phỉ biết từ độ cao đó mà ngã xuống sẽ không bị thương, nhiều lắm thì chỉ bị đau trong chốc lát mà thôi, nên cũng không để ý lắm. Bay xuống, cúi đầu kiểm tra qua một cái, thấy Tiểu Điêu Nhi không bị gì – ngoại trừ bị dọa đến sống dở chết dở ra –, vì thế lại tóm nó lên chạc cây, bắt đầu giáo dục sâu sắc: “Úc úc~~~ úc úc úc~~~” Xem đi, cho dù có té xuống thì có làm sao đâu, con không được sợ hãi như vậy. Lại đây, luyện tiếp nào~
Tiểu Điêu Nhi đưa hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn y: “Chiếp chiếp~ chiếp chiếp chiếp~~” Không muốn a, đáng sợ lắm~~
Chu Mộ Phỉ bị nước mắt của Tiểu Điêu Nhi làm cho mềm lòng, nhưng nghĩ đến bản thân cũng chỉ vì muốn tốt cho nó. Nghiêm sư xuất cao đồ*, vì thế lại quyết tâm đạp Tiểu Điêu Nhi xuống.
*nghiêm sư xuất cao đồ: thầy giáo nghiêm khắc thì mới có thể dạy ra một học sinh xuất sắc
Tiểu Điêu Nhi: “Chiếp chiếp~~” Cứu mạng!
Sau đó đập cánh loạn xạ, quả cân nặng chịch lại rơi thẳng xuống đất lần nữa.
Chu Mộ Phỉ vội vàng giơ hai cánh lên che mắt, vẻ mặt vô cùng thê thảm.