Xuyên Việt Ma Hoàng Võ Tôn

Chương 39: Tiền riêng.




Ame: Ta đây đăng bài trước một ngày nha~~~ Cảm thấy bản thân thật tri kỷ.

___________________________________________________________________

Kỳ Quan Duệ cười tủm tỉm đi theo Cố Bạch ra ngoài, cảm giác quái dị trong lòng càng ngày càng đậm.

Biết Tử Xa Thư Bạch đã lâu hắn phát hiện ra dưới lớp mặt than không biểu cảm của Tử Xa Thư Bạch luôn cất giấu thứ gì đó mà hắn không biết mà thứ đó nếu để hắn biết thì thế giới của hắn có lẽ sẽ đảo điên.

Hắn là người có dục vọng khống chế rất mạnh, không thích những thứ ngoài tầm nắm của mình mà Tử Xa Thư Bạch lại cố tình không để hắn nắm được nên hắn lại cảm giác nhân sinh đột nhiên có chút thú vị.

Loại cảm tình này khiến hắn muốn ngừng mà không ngừng được.

Thăm dò Tử Xa Thư Bạch, tự mình xâm nhập vào cuộc sống của y, khống chế y....Nếu có thể thành công hắn cảm giác hắn sẽ rất thỏa mãn.

Kỳ Quan Duệ ngăn chặn rục rịch trong thân thể, liếm liếm môi.

Đúng vậy, nếu thế thì hắn rất thỏa mãn bởi hắn đã chiếm đoạt được thứ mình muốn.

Cố Bạch rùng mình.

.....Sơn động quá lạnh sao? Đáng lẽ ra là không thể ảnh hưởng đối với võ thể của y chứ.

Y nghĩ nghĩ, không phải là muội tử tay không đi ra trong lòng không thoải mái nên nguyền rủa y đấy chứ?

Yên lặng 囧, quyết định bỏ mặc không để ý đến nữa.

Đến bên ngoài cửa đá, muội tử vốn mang tiếng xấu kia vừa đúng lúc đi ra, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đẩy uể oải và ai oán.

Cố Bạch điểm ngọn nến cho nàng ở trong lòng rồi nói không hề áy náy, "Đi."

Muội tử nhìn thoáng qua hai cái cửa đá bên cạnh muốn nói lại thôi....Nhưng nàng phát hiện hai người kia hoàn toàn không đồng tình nàng nên cũng đành thu liễm biểu hiện, thức thời nói, "Vậy chúng ta đi thôi."

Trên tấm bia đá có khắc cách ra ngoài, ba người thử làm theo.

Chỉ vài tiếng gió vang lên, cả ba lại đứng trên đỉnh núi chỗ cũ.

Cố Bạch và Kỳ Quan Duệ đưa muội tử tới chân núi, nói, "Chúng ta trở về thôi."

Kỳ Quan Duệ kinh ngạc, "A?"

Cố Bạch mặt không biến sắc, "Lần sau lại tới."

Con mẹ nó chuyện ngoài ý muốn nhiều như vậy ai muốn tiếp tục ngốc ở đây để gặp xui xẻo a, tốt nhất vẫn nên về nhà!

Kỳ Quan Duệ vẫn ngoan ngoãn, "Được, ca ca."

Hai người trở về.

Lúc nửa đêm, Kỳ Quan Duệ lại nhả khí khiến Cố Bạch ngủ say, thay quần áo rồi chạy tới trong núi.

Nói thật là hắn luôn nghe lời nhưng hắn vẫn thích giở trò sau lưng.

Lý do của Cố Bạch có vẻ đáng tin nhưng lại mâu thuẫn với lòng tham lợi của tất cả con người.

Lại nói thêm Kỳ Quan Duệ cũng chẳng có thiện tâm để lại bảo vật cho kẻ khác nha ╮[╯▽╰]╭

Bởi vậy hắn nhanh chóng chạy tới cái huyệt động kia theo đường cũ.

- Chuyện đáng giá nhắc tới lúc này là Kỳ Quan Duệ cũng có không gian chứa đồ chỉ là nhỏ hơn Cố Bạch một ít.

Nhưng muốn tàng tư tiền của thì dư thừa.

Vào trong sơn động, Kỳ Quan Duệ cũng nhìn bia đá một lần, phát hiện không có sơ hở rồi mới đẩy cánh cửa đầu tiên ra.

Chẳng quan tâm Càn Khôn Nhân có cố sự tình yêu thê lương thế nào, tìm di sản mới là vương đạo.

Không thể không nói quang hoàn tiền tài trên đầu Kỳ Quan Duệ lại lòe lòe tỏa sáng.

Cánh cửa vừa đẩy ra lộ bên trong là một huyệt động rộng lớn, hai bên trái phải kê hai cái bàn dài, góc tường còn có hơn mười cái thùng lớn.

Trên bàn đầy các chậy hoa, bên trong đều là linh dược dị thảo đều đã chín, hái xuống có thể bán giá tốt dù tự mình luyện chế thành dược thủy để tắm cũng có chỗ tốt.

Kỳ Quan Duệ đi nhanh về phía trước, động tác không chút chậm chạm thu hồi chỗ hoa đó, hái hết mấy trái cây đã chín xuống rồi vung tay lên thu cả hoa lẫn chậu vào không gian. Sau đó hắn mở tất cả chỗ thùng ở góc ra –

Quả thực là chói mù mắt hắn.

Trong thùng tràn đầy kim tử và khoáng thạch trân quý, còn có tài liệu để chế tạo vũ khí, cái nào cái nấy sáng chói mắt.

Kỳ Quan Duệ không hề khách khí lại thu toàn bộ vào không gian, mấy thứ bị che khuất phía sau đều lộ ra.

Tỉ như phía sau bàn còn có một cái tráp nhỏ, trong tráp có một cái rương.

Mà bên trong rương ngoại trừ bảo thạch còn có một quyển võ công bí tịch.

Đương nhiên thứ quý giá nhất là bút ký của vị Võ đế này.

Vì thế hắn lại tiếp tục thu vào.

Cả thạch động đều trống không, Kỳ Quan Duệ lại xem xét xung quanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào các vách tường.

Nếu là địa bàn của Võ đế thì sao có thể không có mật thất?

Cho nên chỉ vỗ vỗ vài vòng, mật thất mở ra.

Trong nháy mắt, một mùi thơm ma mị tản ra khắp không gian.

Kỳ Quan Duệ lập tức ngừng thở.

Trong mật thất kia có một cây gỗ dài mấy mét mà trên đầu gỗ kia có một loại cỏ hồng nhạt mọc thành từng đám.

Thứ cỏ giống linh chi này mọc thật đáng yêu hấp dẫn người khác.

Kỳ Quan Duệ đã nhận truyền thừa của huyết mạch nên đã nhận ra ngay.

Cỏ Uyên Ương....Là thứ tốt.

Hắn nhướn mày, mấy thứ này thu hết.

Cho dù giờ chưa dùng được thì sau này cũng có chỗ dùng.

Sau khi đã càn quét sạch sẽ thạch động, Kỳ Quan Duệ cẩn thận xác định không để sót thứ gì rồi mới đi ra.

Cánh cửa thứ hai hắn đã nhìn thấy, bên trong ngoại trừ biển hoa ra thì không có gì khác nhưng hình như cảnh sắc này Tử Xa Thư Bạch rất thích nên giữ lại đi mà cũng không thể để kẻ khác tới làm hỏng được.....Nghĩ tới đây, Kỳ Quan Duệ phun một ngụm khói độc lên cánh cửa.

Khói độc này và khói độc dùng để mê hoặc Cố Bạch khác hẳn nhau, loại thứ hai không thương đến cơ thể mà chỉ khiến họ ngủ sâu một chút nhưng loại thứ nhất nha, nếu có người dám đẩy cửa đá ra thì xin lỗi, người gặp xui xẻo chính là ngươi.

Ước chừng không quá ba giờ sẽ hóa thành nước mủ.

Cuối cùng Kỳ Quan Duệ đi tới cánh cửa thứ ba, cạm bẫy bên trong khá nhiều, hắn hóa thành bản thể cự mãng rồi lăn một vòng, phá tất cả bẫy rồi phát hiện một đống trứng chết. Sau khi dò xét một hồi phát hiện còn một quả là sống nên hắn cắn nát ngón tay nhỏ một giọt máu nhận chủ rồi ném vào trữ vật đợi trứng nở.

Nói tóm lại sau khi huyệt động bị hắn cướp đoạt một vòng thì ngay cả một sợi lông cũng không còn.

Thu hoạch lớn đêm nay khiến Kỳ Quan Duệ vừa lòng.

Tử Xa Thư Bạch có một số thứ luôn khiến hắn có cảm giác khó hiểu và mâu thuẫn nhưng đối với hắn mà nói chỉ khi cầm được trong tay mới là thật.

Thu hoạch lớn Kỳ Quan Duệ nhanh chóng nhảy ra từ trong động, chuẩn bị trở về tiếp tục ôm ca ca của hắn ngủ.

Không ngờ là vừa nhảy ra thì phát hiện một bóng đen lướt qua nhanh như cắt.

Kỳ Quan Duệ khịt khịt mũi.

Mùi máu tươi a.....Hương vị máu của người.

Khiến hắn có chút đói bụng rồi.

Kỳ Quan Duệ cảm thấy có chút hứng thú nên thả người đi theo, cả người hóa thành một con rắn nhỏ vặn vẹo bò theo.

Không lâu sau hắn đã đuổi kịp bóng đen.

Bóng đen kia đúng là một người, hơn nữa lại là một người dữ tợn.

Trên người gã có một loại khí tức tà dị khác rất nhiều so với võ giả bình thường, ngay cả ánh mắt cũng là màu đỏ tươi.

Trong thiên hạ chỉ có một loại người mới có bộ dáng này.

Ma nhân.

Nhưng ma nhân vốn ở Ma Vực, vì sao lại xuất hiện ở đây?

- Phải biết một điều là học viện Kình Thiên là học viện nổi tiếng nhất cả đại lục, võ nhân được tuyển đều là rồng phượng trong biển người, là địch thủ của ma nhân nha!

Kỳ Quan Duệ ôn nhu cười, thấp giọng nói, "Có chút ý tứ."

Hắn đi theo phía sau ma nhân khoảng mấy trăm dặm cuối cùng cũng tìm đến một chỗ hơi hơi sáng.

Chỗ đó có một cái lều trại cho người đi săn.

Mà người gác đêm tuổi không nhỏ, hẳn cũng không phải là người của học viện Kình Thiên.

Ánh mắt ma nhân trong đêm có vẻ u ám, gã có lẽ tương đối bình tĩnh nhưng cơ thể căng chặt có thể nhìn ra gã đang nhẫn nại cực lực. Nếu thực sự không tìm thấy thời cơ thể chỉ sợ gã nhịn không nổi.

Kỳ Quan Duệ quan sát cẩn thận người này, hạ mi mắt.

Cho dù sau khi ma hóa sẽ thay đổi diện mạo nhưng nhìn chung dáng người sẽ không thay đổi nhiều.....

Người này khiến hắn có chút quen mắt.

Ma nhân chờ đợi một hồi rốt cuộc nhảy ra!

Gã giống như một con sói cô độc đã nhắm đúng thời cơ, chớp mắt một cái đã nhảy tới bóp chặt cổ của con mồi!

- Thậm chí gã không cần bẻ gãy nó mà chỉ dùng chút kỹ xảo để người nọ chết.

Sau đó gã cắn lên thi thể của người nọ, nhanh chóng hấp thu máu còn đỏ.

Một tay còn lại của gã đâm thủng lồng ngực của thi thể, moi ra một trái tim vừa mới ngừng đập còn nóng hổi.

Chỉ hai ba miếng là nuốt sạch sẽ.

Sau khi ăn xong dường như gã còn chưa thỏa mãn nên lại kéo lều trại lên, vô thanh đi vào.

Không một tiếng vang nào phát ra nhưng ba người bên trong cũng bị gã hút máu, đào tim để ăn.

Vốn là gã có thể ăn sạch sẽ toàn bộ nhưng thời gian gấp gáp sợ người phát hiện nên đánh tốc chiến tốc thắng....Nhưng trái tim là nơi máu tinh thuần nhất của võ nhân nên cũng không tệ lắm.

Tựa như đã ăn nó, ma nhân đi ra, khuôn mặt bắt đầu biến về bình thường.

Gã nhanh chóng phóng lử, đốt sạch sẽ lều trại và thi thể. Thủ đoạn hủy thi diệt tích này khiến Kỳ Quan Duệ có chút tán thưởng.

Chỉ là tướng ăn hơi khó coi thôi –

Sau khi đốt xong, ma nhân quay đầu lại, khuôn mặt hoàn toàn lộ ra dưới ánh lửa bập bùng.

Đó là gương mặt thật anh tuấn nhưng ghép với bối cảnh thì có chút tà dị.

Hơn nữa gương mặt đó còn thống khổ.

Tựa như bị áp lực một thứ gì khó có thể nhẫn nại, gương mặt đó dần dần vặn vẹo.

Gã dùng sức ôm đầu, ngửa mặt lên trời gào lên không tiếng động tựa như biểu đạt sự thống khổ trong lòng –

Kỳ Quan Duệ phát hiện, người này đúng là có quen nên hắn dưới tâm tinh cực tốt đã làm ra chút tiếng động.

Ma nhân đột nhiên quay đầu. "- Người nào?"

Kỳ Quan Duệ cực kì tự nhiên đi từ sau gốc cây ra, ôn hòa cười, "Đã lâu không gặp, Cừu công tử."

Không sai, người này chính là Cừu Đồ, là ma nhân xui xẻo dù cố gắng cũng không thể không ăn uống máu thịt để giảm bớt khát vọng.

Trong nháy mắt, Cừu Đồ cảnh giác, gã vẫn khắc sâu ấn tượng với người này.

"Cố....công tử?"

Hắn còn tưởng là gã sẽ gọi "Cố Sơn" chứ.

Kỳ Quan Duệ lắc đầu cười, "Không, ta là Kỳ Quan Duệ." Hắn nhìn Cừu Đồ tựa như nhìn một tác phẩm nghệ thuật trân quý, tràn ngập thưởng thức, ".....Là người có thể giúp ngươi."

Giọng điệu của hắn thật ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến người ta không rét mà run.

vΘT$


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.