Xuyên Việt Gặp Phải Tộc Trưởng Tộc Dực Lang

Chương 10




A phụ này cũng thật là, đi lâu như thế còn chưa thấy về muốn người ta chết đói hay sao mà đi lâu thế không biết, ta cùng tộc trưởng ngồi đợi ở đây cũng rất lâu rồi, ta thấy mặt tộc trưởng bên cạnh còn nghiêm trọng hơn, chân mày thì nhíu lại gương mặt này là gương mặt lo lắng trong truyền thuyết đây sao, ôi thật là hết chỗ tả mà, đang ngồi thì đột nhiên tộc trưởng đứng dậy làm ta hết hồn cũng đứng theo, ta hỏi có việc gì thì bảo muốn đi kiếm a phụ, ta cũng đồng ý nói muốn theo tộc trưởng cũng không cản đồng ý cho ta theo, vừa ra đến của thì đã thấy bóng dáng a phụ từ xa, sau lưng còn dắt theo một người, khoảng cách hai người còn rất gần, hình như là đang nói chuyện gì đấy, đến gần ta mới phát hiện ra đó là một giống cái nha, ta lập tức trợn tròn mắt, người bên cạnh tuy không có hiện tượng gì lạ nhưng bàn tay để sau lưng cũng đã nắm chặt lại từ bao giờ rồi, a phụ à người đây là đang phản bội tộc trưởng của con giữa ban ngày ban mặt sao. Đến gần chúng tôi còn không phát hiện ra, còn cười với người bên cạnh rất tươi nữa, giống cái tuy mặt mũi lem luốt nhưng sự thanh tú e thẹn nhỏ nhắn khi đứng bên a phụ đúng là hợp chết người mà, ta không biết a phụ của ta to lớn như thế đấy, không lẽ ta sắp có a ba chứ không phải a phụ nữa rồi, đúng là cuộc đời cần nhiều thứ phải suy ngẫm mà, nhưng rồi người bên cạnh ta phải làm sao đây, đây có dược gọi là trêu đùa ong bướm không mọi người. Để phá hủy bầu không khí quỷ dị này ta lớn tiếng gọi “a phụ con đói rồi, mau nấu cơm cho con ăn đi”.

“A, được đợi ta một chút giới thiệu với mọi người trước đã”.

“Không cần giới thiệu đâu, người mau nấu cơm cho con ăn đi, chút nữa giới thiệu sau cũng đâu có muộn”. Nếu mà để a phụ giới thiệu ở đây thật sự có cháy nhà đấy, tưởng tượng coi a phụ nói đây là giống cái của ta thì người bên cạnh có cảm nghĩ gì đây hả, tuy không biết thế nào nhưng người bên cạnh ta nhất định có tình cảm với a phụ rồi, giúp đỡ cưng chiều a phụ như thế, ai mà nhìn không ra chứ trước giờ ta chưa bao giờ thấy tộc trưởng uy nghiêm của ta chịu tiếp xúc gần với một người như thế, nhẹ nhàng quan tâm a phụ muốn gì đều giúp đỡ như thế thì gọi là gì chứ. Ta dẫn thú nhân giống cái bên cạnh vào nhà, phải nói là ánh mắt của a phụ cũng không tệ nha, dáng người cho đến gương mặt cái gì cũng không tồi, tuy được che bởi lớp bùn nhưng ta có thể thấy rõ được nét đẹp trong đấy, rõ ràng lúc nảy còn cười nói với a phụ bây giờ lại im lặng như tờ có phải ta không còn dễ thương để người ta đến bắt chuyện rồi, ta chưa có làm gì quá đáng mà sao lại sợ ta chứ, à không phải ta mà là người mặt than bên cạnh, từ lúc nào gương mặt còn đen hơn đít nồi như thế này, hèn gì làm con người ta sợ như thế. Ta nhẹ nhàng lên tiếng hỏi thăm giống cái đấy “Chào chú, con là Vi Huyên con trai của a phụ Vấn Thiên, chú tên là gì”.

“Ta là Tư Hạ, ở cuối bộ lạc đằng kia, con cứ gọi ta là chú Hạ là được”.

Đang định hỏi tiếp thì một giọng nói từ trong bếp truyền ra “Tư Hạ à, vào đây ta có chuyện muốn nói với ngươi”, chỉ nghe người trước mặt nói được rồi cũng đứng lên vào trong với a phụ, người bên cạnh cũng đột nhiên đứng lên muốn vào trong, ta cũng đứng lên đi theo chuyện này hấp dẫn như thế sao có thể thiếu ta được.

“Làm gì thế, chuyện nấu ăn này ta cùng Tư Hạ làm là được rồi, hai người cứ lên đằng trước đi”.

“Hình như ở đây ta là người dư thừa nhất có đúng không?”. Thật sự ta không biết trong lòng mình lúc này là như thế nào, chỉ biết là mình đang khó chịu, không phải ta và hắn chỉ là bằng hữu tốt thôi sao, ta chỉ xem hắn là bạn bè thôi, nhưng tại sao bạn bè có bạn đời ta lại khó chịu như thế này, ta hiện tại chính là không thể ở nơi đây được, ta phải lập tức quay về nhà nếu không tâm này thật sự sẽ bùng nổ không còn kiểm soát được mất. Nói rồi ta quay lưng đi, đang ra tới cửa thì cái tên đó cũng chạy theo chặn ở cửa, gương mặt có chút hốt hoản.

“Huynh đi đâu, ta có nói gì sai sao, ta không phải có ý muốn đuổi huynh đâu, thật đấy”. Cái tên này thật là hết nói mà ta có làm cái gì đâu chứ, tự nhiên lại giở trò giận hờn với ta, hôm nay là ngày vui ta nhận được một đệ đệ nhưng cái tên này lại cứ như đến tháng vậy, nổi điên cái gì chứ.

“Ngươi cứ ở lại với giống cái của ngươi đi, ta bận việc phải về trước, tránh đường”, nói rồi ta đẩy hắn qua một bên nhưng không ngờ nặng tay quá làm hắn ngã xuống đất, thật là bây giờ đang xảy ra cái gì đây, ta ngồi xuống đỡ hắn dậy, đợi hắn đã đứng vững ta một mạch lách qua đi về nhà, trên đường đi thú nhân hai bên đường đều nép sang một bên không ai dám đến gần ta lúc này, ta cũng biết rõ gương mặt mình lúc này cũng đang khó coi lắm, thật sự ta không hiểu mình đang làm cái gì nữa, không phải bình thường ta điều khiển cảm xúc rất tốt sao, sao lại đột nhiên như thế này.

Tộc trưởng này huynh tuy là người ta ủng hộ nhưng xô a phụ ta như thế thật là quá đáng má, lúc nảy trong bếp ta đã cố ý hỏi riêng chú Hạ mới biết là a phụ nhận chú ấy làm em trai của mình, a phụ này cũng thật là tự nhiên lại nhận giống cái về gây hiểu lầm đôi bên như thế này, tính tự chuốt phiền phức cho mình đây mà, nhưng dù sao cũng chính là tộc trưởng sai trước ta nhất định không dễ dàng bỏ qua đâu.

Hiểu lầm kiểu gì đây chứ tôi từ khi nào có giống cái để tên điên đó làm mình làm mẩy lên như thế, cả cơm trưa cũng không muốn ăn, ngay cả lời giải thích của tôi cũng không muốn nghe, ngày mai không biết có dẫn tôi đi săn cùng không nữa, đã hứa từ trước ngày mai sẽ đi bắt dê cùng tôi, vậy mà hôm nay như thế đấy. Không được phải đuổi theo thôi, tôi quay lại nói cho Vi Huyên cùng Tư Hạ một tiếng xong cũng chạy theo tên mặt than đó, trước giờ tôi không muốn một ai hiểu lầm mình quá lâu, nhất định phải giải thích cho rõ ràng mới được. Đã đến trước cửa nhà hắn, tôi thấy cửa không đóng tôi ngó nhẹ đầu vào trong thì thấy một tên to xác ngồi lù lù ra đấy nhìn chén nước, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa, tôi nhẹ nhàng bước vào trong ngồi đối diện hắn, nhẹ nói “Alo, tộc trưởng nghe rõ trả lời”. Định chọc chơi chút ai ngờ đâu hắn giật mình đứng lên trực tiếp nắm lấy cổ tôi, tôi chỉ ú ớ nói tên hắn dường như đã nhận ra tôi, tay hắn cũng dần dần thả lỏng rồi thu tay về, đúng là chọc một lần nhớ một đời mà.

“Ngươi vào đây sao lại không lên tiếng, nếu như khi nãy không nhận ra sớm ngươi đã chết trong tay ta rồi có biết không”.

“Xin lỗi, ta không cố ý vào như thế, chỉ là thấy ngươi đang lo nghĩ gì đấy, tính chọc cho ngươi vui một chút thôi, ta có biết đâu khi ngươi giật mình chẳng đáng yêu gì cả, giật mình gì mà muốn giết người ta, thật là chẳng chút thú vị mà”.

“Nói gì mà trong họng thế, ngươi đang chửi ta có đúng không, mà ai cho ngươi đi theo ta về nhà vậy, ta nói cần yên tỉnh, không nghe ta nói à”.

“Ta biết, nhưng giống cái Tư Hạ không phải là giống cái của ta đâu, thấy ngươi hiểu lầm nên muốn đến giải thích rõ ràng thôi, ta không muốn ai hiểu lầm ta cả, giống cái đó mới được ta nhận làm em trai ta, tại vì hoàn cảnh cũng giống như Vi Huyên vậy, rất tội nghiệp, một giống cái yếu đuối như thế tự mình bương trãi từng bữa ăn thật rất tội, nên ta mới làm thế, chưa kịp nghe ta nói lời nào lại đùng đùng đi về như thế, nên ta mới đi theo”.

“Ai mượn ngươi đi theo giải thích, ngươi có giống cái cũng có liên quan gì đến ta sao, ta và ngươi từ nhỏ đã có quen biết, chúng ta là bạn bè thế nên không cần giải thích gì về chuyện này, nếu ngươi thật sự có ta cũng sẽ rất vui mừng cho ngươi,”.

“Vậy à, vậy cũng theo ta ăn chút gì đi, ngươi chưa ăn gì cả, nhịn đói sẽ không tốt cho sức khỏe đâu”. Câu trả lời tuyệt tình như thế, đúng là làm cho tôi có chút thất vọng cứ ngỡ hắn sẽ ậm ừ cho qua không nhắc đến lời đau lòng như thế, hắn thông minh như thế làm sao không hiểu tâm ý của tôi chứ, nhưng vẫn một mực lạnh lùng như thế thì thật sự chẳng chút tình cảm gì với tôi rồi. Tôi và hắn hai con người đi song song nhau mãi không có điểm trùng, nhưng tôi vẫn muốn cái bóng của hai chúng tôi nối liền hai con người lại, tham vọng của đời tôi thật ra chỉ có bấy nhiêu thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.