Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 97: Tiền




Edit: Rei

Beta:

“Dân dĩ thực vi thiên, quốc dĩ nông vi bản.”

(Dân lấy ăn làm đầu, đất nước lấy nông nghiệp làm gốc, câu này chính xác phải là: Quốc dĩ dân vi thiên, dân dĩ thực vi thiên, thực dĩ nông vi bản  đất nước lấy dân làm trọng, dân lấy cái ăn làm trọng, trong cái ăn thì nông nghiệp chính là căn bản)

Đây là Tiểu Tiền đại nhân đã nói với Ôn Luân, nguyên tắc nghề nghiệp chính mình chọn ra.

Tiểu Tiền đại nhân, tên là Tiền Triết Ngạn. Thân cha hắn chính là hộ bộ thượng thư Tiền đại nhân. Tiền đại nhân là một đường từ hộ bộ đi lên trên, Tiểu Tiền đại nhân từ nhỏ đã nhìn lão cha mình giãy dụa vì tiền bạc. Thực lực của Tề Quốc không tính yếu, nhưng mà rất nhiều thời điểm đụng tới thiên tai nhân họa, thời điểm muốn cho vay đại lượng lương thảo, Tiền đại nhân có thể gầy một vòng. Rất nhiều thời điểm, không phải quốc khố hư không không có tiền, mà là không lương thực.

Tiểu Tiền đại nhân ở trong kinh cũng là danh nhân. Xuất thân nha nội* hắn cũng không giống các hoàn khố đệ tử khác, mà là thích trồng trọt, còn không phải cái loại văn nhân thị hoa lộng thảo, là chân chính trồng trọt. Nếu không phải hắn còn phải đọc sách, cha của hắn muốn bắt nhi tử, đều đến thôn trang ngoài thành mà tìm.

(Là chức quan có từ thời Ngũ Đại để ban sai cho con cháu quan lại, sau này được dùng như 1 từ chỉ con cháu quan lại)

Loại khoai tây hàng ngoại nhập này, chính là tại thôn trang Tiểu Tiền đại nhân thử trồng thành công.

“Cũng là ngẫu nhiên gặp được người ăn cái này, khi đó khoai tây thật đúng là nhỏ (thực ra là “đậu” ý so sánh nên tui đổi luôn), một đám lớn lên mặc dù nhiều, kích thước cũng chỉ lớn hơn đậu tương một chút. Hiện tại xem như tốt hơn nhiều.” Tiểu Tiền đại nhân cũng chính bởi vì tiến cử khoai tây cùng cải tiến, mới nhất cử vào triều. Hắn đứng vững vàng gót chân sau, cũng không cố gắng chắp nối quan hệ, ngược lại thích ra bên ngoài chạy, còn càng chạy càng xa. Năm trước Ôn Luân vừa ra kế hoạch gieo trồng rừng cây ăn quả, Tiểu Tiền đại nhân liền thu thập hành trang chạy tới Nam Man. Nơi đó tuy rằng đã bị trấn áp, nhưng không bảo đảm còn có phần tử phản loạn cá lọt lưới hay không, suýt nữa đem cha nương hắn dọa xuất cái hảo ngạt đến.

Ôn Luân vốn đối Tiểu Tiền đại nhân nhiều ít còn có chút xem thường, chính là nghe nghe liền nghiêm nghị cung kính. Lời như thế nghe thì nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng làm ra thành quả, phải chống đỡ bao nhiêu áp lực? Nếu nói hắn lúc trước lựa chọn học nông, không phải xuất phát từ lý tưởng cao lớn gì, càng nhiều là chen ra tấm văn bằng thôi. Ngược lại là xuyên qua sau, từ từ ý thức được tầm quan trọng nông nghiệp, cũng cực kỳ hối hận lúc trước không hảo hảo cố gắng học tập.

Ôn Luân cảm thấy bản thân tư tưởng giác ngộ không đủ, hẳn là học tập nhiều hơn.

Mặt khác hai vị trợ thủ của Tiểu Tiền đại nhân, trầm mặc ít lời, khuôn mặt ngăm đen giống Tiểu Tiền đại nhân, tay cũng thô ráp như thế, chỉ trừ bỏ vải mặc trên người tốt hơn, căn bản là lão nông chân đất. Ba người ý tứ vốn là muốn lập tức công tác.

Bích Hà cùng Thúy Liên đã bưng điểm tâm đi lên, chén hoành thánh nhân thịt to, bên trong là canh loãng, hơn nữa một muỗng nhỏ mỡ heo, còn chưa ăn đến miệng liền thơm nức. Ba người lập tức nướt bọt tràn ra.

Ôn Luân ở bên ngoài mặc dù có vài phần chú ý, nhưng cá nhân căn bản không có chú ý gì. Tiểu Tiền ba người cứ việc hôm nay là lần đầu tiên chạm mặt, nhưng thời gian bọn họ muốn ở trên núi hiển nhiên không ngắn. Ôn Luân cứ không chắc vẫn luôn cố làm ra vẻ. Tiểu Tiền bọn họ trên người cũng không có cái gì diễn xuất quan trường, nhìn Ôn Luân thành thật đãi khách, bọn họ cũng không khách khí, ngồi xuống trực tiếp ăn sạch.

Hoành thánh rất lớn, vớt hai ba cái. Tiểu Tiền ba người ăn đến bụng tròn to, bỏ đũa xuống lau mặt liền đi ra ngoài: “Đi, đi xem nấm trúc!”

Ôn Luân cái này không chối từ nữa, trực tiếp dẫn đường. Rừng trúc cũng không thuộc về phạm vi Đại Trà thôn, Đại Hùng loại cao nhân này đương nhiên là đi tới đi lui không hề gì. Ôn Luân loại tuyển thủ tập thể dục theo đài này, vẫn là thành thành thật thật mà kỵ tiểu mao lư cho khỏe.

Tiểu Tiền ba người có ngựa, không phải con ngựa cao to, mà là ngựa lùn càng thích hợp vùng núi.

Một lừa ba ngựa liền như vậy một đường chạy chậm ra thôn.

“Ôn tiên sinh nghĩ như thế nào mà gieo trồng nấm trúc?” Tiểu Tiền đại nhân rất ngạc nhiên. Nấm trúc thứ này, ngay cả người biết cũng ít, giá tiền không khác lắm có thể so với nhân sâm. Tựa như nhân sâm bình thường đều là vào núi đi lấy, nấm trúc mọi người cũng là vào rừng trúc tử mà ngắt, còn phải xem vận khí bẻ được không.

Ôn Luân không thể nói hắn đến từ địa phương nấm trúc nhân tạo gieo trồng rất hoàn thiện, chỉ có thể thuận miệng xả: “Nói đến cũng là Ôn mỗ kiến thức hạn hẹp. Nấm trúc thứ này mọc lên nhanh, lại đáng giá hơn khuẩn cô khác. Nếu có thể gieo trồng thành công, giá tiền cố nhiên so hoang dại muốn thấp một ít, chính là đối người miền núi mà nói là một khoản thu vào không nhỏ.”

Tiểu Tiền đại nhân hai mắt vi sinh: “Ý của Ôn tiên sinh là, nếu nghề này nghiên cứu thành công sau, sẽ đem phương pháp dạy cho những người khác?” Dù Tiểu Tiền đại nhân là người tiến cử khoai tây cải tiến, cũng khó có thể tin.

Nấm trúc cùng khoai tây có bản chất khác nhau, giá trị một trời một vực. Tuy rằng tổng thể mà nói, khoai tây là lương thực cứu mạng, gieo trồng khoai tây ý nghĩa xa xa lớn hơn nấm trúc; nhưng mà có loại kỹ thuật gieo trồng nấm trúc nhân tạo này, nếu nắm trong lòng bàn tay mình, phú giáp một phương tuyệt đối có khả năng, thậm chí có thể thịnh vượng và giàu có mấy đời. Gà đẻ trứng vàng này, Ôn Luân thế nhưng muốn đưa đi ra ngoài?!

Ôn Luân có chút không hiểu Tiểu Tiền đại nhân kinh ngạc: “Chỉ một nhà chúng ta có thể trồng ra bao nhiêu nấm trúc? Tề Quốc vùng đất lớn như vậy, kẻ có tiền nhiều như vậy, còn sợ không người mua?”

Tiểu Tiền đại nhân ngẫm lại cũng đúng: “Là Tiền mỗ nghĩ lầm rồi.” Tuy rằng hắn còn chưa thấy Hùng gia có bao nhiêu rừng trúc, chính là Hùng gia cho dù sản xuất nấm trúc nhiều hơn nữa, phỏng chừng một cái An Giang phủ có thể tiêu hao hết sạch.

“Tiểu Tiền đại nhân nán lại trong núi, nói vậy cũng biết ngày khổ của người miền núi.” Ôn Luân nhìn ra xa xa, trong tám trăm dặm đại sơn còn không biết có bao nhiêu thôn. Hắn gả đến trên núi cũng đã nhiều năm, nhưng vẫn không có đi qua thôn khác. Đại Trà thôn xem như thôn gần thị trấn nhất, các loại phát triển cũng tốt, càng đi sâu vào thì càng khó.

Tiểu Tiền ba người gật gật đầu.

Ôn Luân tiếp tục nói rằng: “Ôn mỗ gặp qua rất nhiều người miền núi, quanh năm suốt tháng tích góp một chút đồ vật, từng chút một từ trong núi sâu gánh đi ra.” Hắn khoa tay múa chân một cái hình dạng, “So người cao hơn nữa. Chính là đổi ra tiền, chỉ một chút, thậm chí còn chưa đủ cho khuê nữ nhà mình may một thân xiêm y vải thô. Nếu bọn hắn có thể trồng nấm trúc, một năm chẳng sợ xuống núi một hai lần, nhiều ít cũng có thể đổi hai kiện quần áo mặc đi?” Nấm trúc trọng lượng nhẹ, so với gánh quả hạt này nò tốt hơn.

Tiểu Tiền ba người càng bội phục. Nhất là Tiểu Tiền, hắn cứ việc hàng năm không nhà, chính là nghề nghiệp trong nhà hắn biết một phần. Chuyện cha của hắn từ thái tử cùng thủ hạ Cù đại nhân dám phân một chén canh, hắn cũng nghe nói. Món đồ chơi cái gì, hắn thấy không khác gì mê muội mất cả ý chí. Nhưng lúc năm mới chiến kỳ vừa ra, hắn không hé răng nữa. Thời điểm sớm hơn, hiệu gối đầu mở rộng hai cái xưởng, chuyên môn sản xuất đơn đặt hàng quân đội ——túi ngủ.

Loại túi ngủ này Tiểu Tiền bọn họ cũng có. Đối với bọn hắn người thường xuyên ra ngoài mà nói, túi ngủ quả thực rất thực dụng. Lớp ngoài chịu cọ sát, lớp giữa là hia tầng bông có thể tháo rời, lớp trong giữ ấm, xếp lại còn nhỏ hơn chăn bông, trọng lượng cũng nhẹ. Nghe nói, chủ ý đó cũng là vị Ôn Luân trước mắt này.

Trước khi đến, Ôn Luân trong cảm nhận của Tiểu Tiền đại nhân, đại khái chính là thư sinh có tài sáng tạo nhanh nhẹn, còn có vài phần tấm lòng son, cũng chỉ như vậy. Gieo trồng nấm trúc cái gì, ở trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu mong đợi thực tế. Hắn tới nơi này nhiều ít là do lão phụ trong nhà bức ép, dù sao nhờ Ôn Luân, trong nhà kiếm không ít tiền. Tâm của hắn còn tại Nam Man, kế hoạch gieo trồng cây ăn quả mới thực hành không bao lâu, hắn hận không thể mỗi ngày thủ rừng cây ăn quả.

Sau khi đến, Tiểu Tiền đại nhân mới phát hiện, vì cái gì nhiều người như vậy đều gọi Ôn Luân là Ôn tiên sinh, mà không phải Hùng phu nhân. Tiểu Tiền đại nhân gặp qua nhiều tài tử, không chút nào khiêm tốn mà nói, bản thân hắn cũng là tài tử danh mãn kinh thành. Ôn Luân điểm tài học ấy, trong mắt Tiểu Tiền đại nhân không nói nhìn không vào mắt, nhưng tuyệt đối không đủ để khiến hắn vài phần kính trọng. Ôn Luân cái người này không giống người khác, chỉ biết nói bốc nói phét, hắn là thật sự nghiêm túc làm việc, chịu suy sụp cũng vẫn tiếp tục làm việc.

Đang lúc chuyện phiếm, đoàn người đi vào rừng trúc. Bên ngoài vẫn là hiện trường thi công, đường mòn đã thanh lý đi ra, hậu kỳ sẽ lót tảng đá, bây giờ còn bất quá là đường đất. Đội công trình ở bên trong làm việc khí thế ngất trời, vài thư sinh cũng quần tam tụ ngũ chỉ trỏ, có mấy người còn sắn tay muốn đi hỗ trợ.

“Lăn đi lăn đi, đừng quấy rối!” Thợ thủ công sư phụ rất là ghét bỏ.

Thư sinh không phục: “Ta hỗ trợ mà!”

“Hỗ trợ cái gì, toàn càn rỡ thêm phiền!”

“Đúng đó, ngồi một bên đi.”

Các thư sinh cùng đội công trình đã sớm hỗn quen, giờ phút này ở chung với nhau hoàn toàn không có ngăn cách, nói chuyện rất tùy tiện.

Vài người thấy Ôn Luân đi đến, cũng chỉ tùy ý lên tiếng chào hỏi, tiếp tục nên làm gì thì làm đó. Tiểu Tiền đại nhân nhìn âm thầm gật đầu, đi xa vài bước, mới cảm thán một tiếng: “Hy vọng có nhiều người đọc sách giống như Ôn tiên sinh.”

Giống hắn có cái gì tốt? Ôn Luân nghĩ không rõ, không tra tiếp, cùng ba người bắt chuyện quá trình gieo trồng nấm trúc, cụ thể khó khăn gặp được.

Ba người tuy rằng cũng không có kinh nghiệm, nhưng rốt cuộc là chuyên gia nông học, loại suy vẫn là phát hiện vài cái điểm mấu chốt: “Hiện tại nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, vẫn là thực tiễn cụ thể mới biết được.”

Ba vị đại nhân là phái thực hành, hơn nữa một khi tiến vào trạng thái công tác, trực tiếp khiến Ôn Luân trợn tròn mắt. Cứ như vậy trú đóng ở trong rừng trúc là xảy ra chuyện gì? Không chỉ quan sát đối với nấm trúc, còn không ngừng đi trúc thử nơi đó đi bộ một vòng viết viết họa họa là xảy ra chuyện gì?

Trúc thử sinh trưởng cực nhanh, mấy tháng tiếp theo, ục ịch béo ụ không ít. Đại Trà thôn nông gia nhạc, đã bắt đầu cung ứng thức ăn trúc thử. Ôn Luân vốn đang lo lắng sẽ có người chán ghét, nhưng trên thực tế hoàn toàn không có, chính là những cô nương phu nhân, ăn vào cũng là đôi đũa không ngừng.

Ôn Luân để đội công trình bỏ mấy ngày xây cái nhà sàn cho ba vị đại nhân, bên trong cách thành tam thất một thính. Hiện tại trời nóng nực, nhà sàn hoàn toàn có thể. Cho dù trong núi buổi tối lạnh, ba vị đại nhân còn có túi ngủ đâu!

Túi ngủ bị nộp lên trên.

Ba vị đại nhân trong sinh hoạt vẫn luôn trầm mặc ít lời, thiếu chút nữa trở mặt.

Bích Hà không chút nào thoái nhượng, chỉ vào túi ngủ nhìn không ra màu sắc: “Đã bao lâu không giặt sạch? Nhìn mảnh này xem, đen đến tỏa sáng. Bên trong bị mài rách, bông cũng lòi ra, mệt các ngươi còn chui vào.”

Ba vị đại nhân trợn mắt.

Bích Hà dựng thẳng mắt, sau đó liền ôm ba cái túi ngủ đi mất.

Ba đại nhân cúi bả vai, ngồi ở trước bàn trúc, kéo cơm ra. Bích Hà vừa rồi đưa cơm lại đây, bát cơm lớn, đĩa khoai tây sợi chua cay to, bát canh sườn lớn. Đồ vật đơn giản, mỹ vị ngon miệng. Còn có một người một đĩa trái cây dại.

Không quản chịu đả kích như thế nào, công tác vẫn phải tiếp tục. Chờ đến tối bọn họ chấm dứt công tác trở về, trong phòng đã thay đệm chăn mới sạch sẽ, còn bố trí một chậu hoa dại, một chậu rêu?

Rêu buổi tối sáng lên, khiến ba vị đại nhân nửa đêm tỉnh lại thiếu chút nữa dọa tè ra.

Nơm nớp lo sợ thủ đến bình minh, phát hiện quần áo không có! Trừ bỏ bộ mặc trên người ngày hôm qua.

Sáng sớm, ba vị đại nhân tất cả đều hai mắt vô thần đứng ở môn khẩu dính bột đánh răng đánh răng, thấy cô nương hung hãn ngày hôm qua dẫn theo thực hạp lại đây, nháy mắt thanh tỉnh, nuốt xuống nước đánh răng.

Mùi vị… Cũng không tệ lắm…

Bích Hà không trừng mắt dựng thẳng mắt, biểu tình trên mặt quả thực phục vụ viên gương mẫu, đem điểm tâm dọn xong, lại từ trên người con lừa con cầm ba cái sọt xuống dưới. Sọt rất thô ráp, cũng rất kỳ lạ, mảnh trúc đính nhau thành chữ thập, vừa mở ra, vững vàng đặt ở trên đất, túi con ở giữa mở ra. Trên túi con viết ba cái dòng họ —— Tiền, Cao, Hàn, theo thứ tự là ba người họ.

Bích Hà mỉm cười: “Phiền toái ba vị đại nhân, quần áo thay ra trực tiếp ném vào trong sọt. Bích Hà cầm giặt sạch sẽ, nữa đem lại đây.”

Tiểu Tiền đại nhân ha ha ha: “Thật ngại, chúng ta tự mình giặt là được.”

Bích Hà mỉm cười mà càng dùng sức: “Các ngươi giặt không sạch sẽ.” Ngày hôm qua vì giặt đống quần áo đó, xuất động ba người! Ba cái túi ngủ kia liền lại càng không nói, thiếu chút nữa đem nước giếng múc hết cũng chưa sạch, hôm nay bị người cầm ra bờ sông giặt sạch.

Tiểu Tiền đại nhân: “Vậy phiền toái Bích Hà cô nương.”

Bích Hà mỉm cười: “Không phiền toái.” Để chính bọn hắn giặt mới phiền toái. Còn đại nhân cơ đấy, xuất môn ngay cả người hầu hạ cũng không mang, vào núi trực tiếp làm dã nhân sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.