Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 61: Gieo gió gặt bão




Edit: Rei

Beta: Trinh Trinh

“Chuyện gì mà nhao nhao ồn ào như vậy?” Trong tiếng ồn ào nào động, Đại Hùng từ ngoài cửa bước vào.

Trà lâu là nơi buôn bán, hơn nữa đối tượng tiêu phí chủ yếu đều là văn nhân. Giữa văn nhân ý kiến một khi không hợp, cao giọng đàm luận cũng không ít, nhưng hoàn toàn sẽ không giống như bây giờ ong ong thành một mảnh.

Đại Hùng còn chưa vào cửa đã cảm thấy có chuyện không đúng lắm, bất quá tại địa bàn nhà mình, tức phụ cũng sẽ không bị khi dễ đi, lúc này mới biểu hiện bình tĩnh mà bước tới.

Nói giỡn, trong trà lâu chính là có Bích Hà ở đây. Cho dù là thực lực của Thúy Liên bây giờ, cũng không thể dễ dàng khinh thường.

Đại Hùng không nghĩ tới, cùng Ôn Luân xung đột thế nhưng chính là hai huynh đệ Ôn gia, sắc mặt y đột nhiên trầm xuống.

Ôn Vũ Trạch lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn Ôn Cảnh Thịnh đứng ở bên cạnh, đã là sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi tuôn rơi, một bộ thần bất thủ xá (hồn lìa khỏi xác). Hắn miễn cưỡng cười nói: “Gặp qua Đại Hùng ca. Vừa rồi là Tứ đệ không hiểu chuyện, nói sai.” Rồi quay đầu lại đối Ôn Luân nói rằng, “Đại ca, Tứ đệ tuổi còn nhỏ, ngài đừng so đo, ta đây liền cho Tứ đệ chịu tội với ngài.”

Ôn Luân không đáp lời, Đại Hùng đầu tiên cười nhạo một tiếng: “Tam đệ, ngươi nói lời này là có ý gì?” Đại Hùng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng Ôn Vũ Trạch nói lời này. A, Ôn Cảnh Thịnh phạm sai lầm chính là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, Ôn Luân muốn là không tha thứ, thì phải là tính toán chi li? Cả việc để hắn nói lời xin lỗi đều thành ỷ thế hiếp người?

Ôn Vũ Trạch vừa thấy phản ứng của người xung quanh, trong lòng cũng là nhảy dựng, âm thầm gọi thao. Nơi này cũng không phải là Long Châu huyện, lại càng không là Huyện Bá phủ, căn bản không phải hắn muốn liền có thể xoay chuyển mọi việc.

Ôn Luân lại không chờ hắn nói chuyện, thở dài nói: “Các ngươi đã nghĩ như vậy… Cũng đành. Ta là người Hùng gia, quả thật không thích hợp nhúng tay chuyện của Ôn gia.” Xoay người giữ chặt Đại Hùng: “Chúng ta trở về đi.”

Thái công công ở một bên thủy chung không nói lời nào, lúc này đi theo phía sau hai người, trên mặt ý cười doanh doanh.

Ba người này vừa đi, thư sinh vây xem lập tức liền đối hai huynh đệ Ôn gia lộ ra ánh mắt khinh bỉ, tốt một chút thì hừ lạnh một tiếng, nóng nảy một chút thì tránh không được mắng vài tiếng. Tuy rằng chuyện này nói trắng ra là việc nhà của Ôn gia, nhưng Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh sắc mặt thật quá khó coi.

Lúc này sắc trời đã trễ, các thư sinh cũng không có hưng trí, sôi nổi rời đi. Trong trà lâu liền lập tức lạnh lùng, Ôn Vũ Trạch sắc mặt một trận xanh trắng, bỗng nhiên nhấc chân một cước đá mạnh vào bếp lò lúc trước Ôn Luân dùng sao trà.

“Bốp!” Một tiếng giòn vang, cũng không phải thanh âm bếp lò ngã xuống đất, mà là thanh âm chân Ôn Vũ Trạch bị một cái tay trắng nõn đẩy ra.

Ôn Vũ Trạch không hề phòng bị, không khỏi lảo đảo một chút, không dám tin mà trừng lớn mắt: “Ngươi! Ngươi dám!”

Bích Hà miễn cưỡng mà nâng nâng mí mắt: “Trà lâu không chào đón khách nhân tới gây sự, vị khách nhân này thỉnh dời bước.”

Da mặt Ôn Vũ Trạch đỏ lên: “Ngươi là một nô tài của Ôn gia, còn dám đuổi ta?!”

Bích Hà lạnh lùng nói: “Vị khách nhân này nói sai rồi. Chủ nhân nhà ta họ Hùng, không phải họ Ôn.”

Hoàng Chân nhìn hai người sắp nổi lên xung đột, vốn đứng ở bên người Bích Hà, thấy thế không khỏi hướng ra phía sau mời mời.

Ôn Vũ Trạch trợn mắt muốn nứt ra, đột nhiên quay đầu đối Hoàng Chân: “Ngươi sao?”

Hoàng Chân không nghĩ tới còn có chuyện của mình, bị tầm mắt phảng phất muốn ăn thịt của người này lia tới, sợ tới mức đạp nhẹ: “Ta… chủ nhân nhà ta tự nhiên cũng là họ Hùng.” Thua người không thua trận! Huống chi bọn họ hiện tại không có thua người!

Hoàng Chân là gia sinh tử* của Ôn gia. Đối với Hoàng chưởng quỹ mà nói, chủ tử Ôn gia chỉ có một, thì phải là lão Huyện Bá. Đừng nói hiện tại lão Huyện Bá còn chưa có chết, chính là lão Huyện Bá chết, chủ nhân Huyện Bá phủ cũng không tới phiên Ôn Vũ Trạch đảm đương. Huống chi, khế bán mình của hắn hiện tại còn nằm ở trong tay Ôn Luân. Hắn còn tất yếu sợ một Ôn Vũ Trạch sao!

*Gia sinh tử: thời cổ nếu người ta mua 1 người hầu, thì con cái cháu chắt của người hầu này vẫn là người hầu trong gia đình đó, đứa trẻ vừa được sinh ra là đã phải viết khế bán mình rồi. Cái này tui đọc trong 1 bộ đam ra, theo tui nghĩ gia sinh tử chính là con cái của 2 người hầu trong nhà, chắc vậy =))

Ôn Vũ Trạch cười lạnh một tiếng: “Tốt, thực tốt!” Nói xong, dùng sức kéo Ôn Cảnh Thịnh, “Chúng ta đi!”

Ôn Cảnh Thịnh lúc này như ở trong mộng mới tỉnh, thất tha thất thểu về cùng.

Không đề cập tới hai người bên kia rời đi, Ôn Luân cùng Đại Hùng xoay người ra cửa tiệm sau, Thái công công ngược lại nói một câu: “Ác ngôn hãm hại cáo mệnh phu nhân, ấn luật là phải bị trượng trách.”

Ôn Luân cả kinh. Luật pháp Tề Quốc, trong trí nhớ nguyên thân cũng có. Nhưng là cậu sau lại cũng chưa từng nghĩ quá, trong lúc nhất thời thế nhưng không nghĩ đến một chiêu này, bất quá: “Đa tạ hảo ý của Thái công công, chính là… Ai, gia môn bất hạnh, cũng để cho ngài chê cười rồi.” Ngoạn ý dư luận này, người hiện đại lợi dụng so với người Tề Quốc muốn cao hơn nhiều nha. Muốn cho dư luận thiên hướng về mình, một là phải đứng ở điểm cao đạo đức, cái khác chính là nằm trong quần thể yếu thế a.

Chuyện hôm nay, vô luận là từ mặt nào, Ôn Luân đều là cường thế một phương. Trà lâu là của cậu, địa vị của cậu trong quần thể thư sinh cũng cao, càng miễn bàn cậu còn là cáo mệnh phu nhân có phẩm cấp. Thế nhưng Ôn Cảnh Thịnh nói ra một câu kia, lập tức liền không giống, thứ xuất tử nữ xưa nay yếu thế. Trong rất nhiều gia tộc, thứ xuất tử nữ đại bộ phận cũng chỉ cao hơn một nửa so hạ nhân mà thôi, địa vị thậm chí còn so ra kém một ít quản gia có thực quyền.

Nếu hôm nay Ôn Luân cầm thân phận địa vị của mình đứng trước mặt mọi người giáo huấn hai huynh đệ Ôn gia, có thể lật ngược lại ván cờ, nhưng dư luận chỉ sợ cũng sẽ đứng ở bên Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh.

Thái công công mỉm cười: “Ngược lại là ta đa tâm rồi.”

Ôn Luân liên tục xưng không dám, cùng Thái công công một phen khách sáo.

Đại Hùng thì như có điều suy nghĩ.

Thái công công bỗng nhiên nói rằng: “Trà Vọng Xuân cũng đã tới tay, Hoàng Thượng còn đang nhớ thương. Sáng sớm ngày mai, chúng ta liền phải cáo từ.”

Ôn Luân ngẩn người, thoáng tiếc hận nói: “Ngài đi lần này, A Thanh phải thương tâm thật lâu a.” Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, Diêu Thanh cùng Thái công công ngược lại rất là hợp ý nhau.

Nhắc tới Diêu Thanh, Thái công công cũng là ha ha cười: “Đứa nhỏ này cũng là khó được, một tấm lòng son a!” Loại hoạn quan như ông này, địa vị cao tới đâu cũng không phải vẫn bị người xem thường? Thật khó đời này ông thế nhưng có thể gặp được một Ôn Luân không tính, còn có thể gặp được một Diêu Thanh. Ôn Luân cũng thôi đi, nhưng dựa vào tài văn chương của Diêu Thanh, về sau liền sẽ là một bước lên mây, chỉ hy vọng tiểu hài tử sau này còn có thể lưu lại một chút bản tâm. Ông đã nhìn qua rất nhiều người cương trực công chính, tại khi bị lợi ích làm mê muội tâm can, liền biến thành loại người vô liêm sỉ mà lúc trước chính mình vốn ghét nhất.

Thái công công là một người làm việc sạch sẽ lưu loát, nói đi là đi.

Diêu Thanh hốc mắt đều đỏ.

Ôn Luân vỗ vỗ đầu vai Diêu Thanh: “Về sau A Thanh có thể đi kinh thành gặp Thái gia gia nha.”

Diêu Thanh gật gật đầu: “Ân, Thái gia gia lớn tuổi, về sau A Thanh sẽ trông Thái gia gia. A Thanh sẽ mang thức ăn ngon cho Thái gia gia!”

Ngày hôm sau, Diêu Thanh tan học trở về, mang về một tin tức không tính ngoài dự đoán—— huynh đệ Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh bị thư viện khuyên nhủ lui học.

Khuyên nhủ lui học là nói dễ nghe, nói trắng ra chính là bị đuổi học.

Ôn Luân nào còn chưa rõ, xem xét liếc mắt Đại Hùng: “Huynh làm.”

Đại Hùng vốn là cảm thấy đúng lý hợp tình, bị tức phụ liếc mắt một cái có chút thấp thỏm: “Ân. Tức phụ, ta có phải làm sai hay không?”

“A?” Ôn Luân sửng sốt, “Không có làm sai, huynh làm rất đúng. Đệ đã sớm nhìn hai huynh đệ kia không vừa mắt, chính là không nghĩ ra biện pháp chỉnh bọn họ thôi.” Nói không vừa mắt là nhẹ, hai huynh đệ kia trực tiếp chính là giết người chưa thành nha, tốt nhất là nên ném vào đại lao. Nhưng mà ở Tề Quốc này, là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Đem hai huynh đệ kia ném vào lao, cũng không phải không làm được, nhưng còn thanh danh của bản thân Ôn Luân cũng sẽ không dễ nghe chỗ nào, còn phải liên lụy đến Đại Hùng. Chuyện tổn nhân bất lợi kỷ này, cậu sẽ không đi làm.

Đại Hùng nhếch miệng mỉm cười, sáp lại tranh công: “Tức phụ~”

Ôn Luân bị y gọi đến cả người run lên: “Hảo hảo nói chuyện. Huynh sao lại có quan hệ với bên thư viện?”

“Ta không cần có quan hệ với thư viện.” Đại Hùng giải thích, “Thư viện coi trọng nhất chính là cái gì? Là thanh danh của thư viện. Thanh danh của thư viện một mặt là từ nhóm tiên sinh, càng nhiều lại là từ học sinh do thư viện dạy dỗ. Chuyện của Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh hai huynh đệ ở trà lâu cũng không phải bí mật gì. Cũng không cần ở bên ngoài truyền quá rộng, chỉ cần rơi vào trong lỗ tai những tiên sinh đó là được.”

Dư lại Đại Hùng cũng chưa nói. Y vốn tính toán, nếu thư viện xử phạt lực độ không đủ, thì lại thêm một phen lửa. Không nghĩ tới thư viện ngược lại rõ ràng, trực tiếp liền khuyên người lui học. Chẳng lẽ là đã bị nhìn ra?

Ân, cũng không phải không có khả năng. Người đọc sách tâm nhãn rất nhiều, y mấy lần này, hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ.

Lão Huyện Bá cầm thư của viện trưởng thư viện, giương mắt nhìn Lưu thị: “Đức hạnh có sai.”

Lưu thị sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu không dám nói lời nào.

Lão Huyện Bá trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Thôi, cũng là ta đây làm cha không đúng. Chờ tam lang tứ lang trở lại, ta tự mình đến giáo dục là được.”

Lưu thị nhanh chóng khuyên nhủ: “Lão gia, ngài thân thể còn chưa khỏe, không ổn.” Thân thể của lão Huyện Bá, người ở bên ngoài xem ra là đột nhiên ngã xuống, vừa vặn là người thân cận, Lưu thị nào có không rõ, thân thể của lão Huyện Bá chính là chậm rãi suy sụp đi.

Lão Huyện Bá cười lạnh một tiếng: “Thân thể này cũng chính là tha một ngày liền tính một ngày thôi. Ngươi cũng đừng luôn nghĩ muốn đem đại lang làm như thế nào, tình huống hiện tại, đại lang không đem ngươi làm thế nào đã là không tồi rồi.”

Ánh mắt Lưu thị gay gắt: “Chẳng lẽ đại lang còn có thể làm phản, đối phó Huyện Bá phủ chúng ta không thành?”

Lão Huyện Bá hỏi lại một câu: “Như thế nào không thành?”

Lưu thị ấp úng không thể nói thành lời, nghĩ đến đủ loại chuyện, không khỏi sau lưng ra một thân mồ hôi lạnh.

Lúc này, người gác cổng truyền đến tin tức, Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh trở lại.

Vừa nghe đến, Lưu thị lập tức đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài, không nghĩ tới thiếu chút nữa va vào thư đồng của Ôn Cảnh Thịnh: “Đi đường như thế sao?”

Sắc mặt thư đồng trắng bệch: “Phu nhân, không tốt, tứ thiếu gia hắn… Hắn sắp không được a!”

“Cái gì!” Lưu thị lập tức giống như bị sét đánh, cả người lung lay một chút, suýt nữa té xỉu, tiếng từ cổ họng phát ra đều sắc nhọn lên: “Nhanh đi gọi Hoa lão thần y!” Quay đầu liền nói với thư đồng, “Ngươi nói cái gì? Tứ lang như thế nào sẽ không được?”

Lúc này, Ôn Vũ Trạch cũng vẻ mặt kinh hoảng mà chạy tới: “Nương, nhanh chóng đi xem Tứ đệ đi! Tứ đệ hắn…”

Lưu thị nghe vậy, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, chờ sau khi thấy mặt Ôn Cảnh Thịnh trắng như tờ giấy, xoay người một bàn tay tát lên mặt Ôn Vũ Trạch: “Ngươi chiếu cố tứ lang như thế nào?”

Ôn Vũ Trạch hoàn toàn không dự đoán được mình sẽ bị đánh, bụm mặt đem chuyện hai ngày này nói ra.

Ngày đó bọn họ từ trà lâu đi ra, Ôn Cảnh Thịnh liền không thích hợp. Kết quả ngày hôm sau trời chưa sáng, thư đồng bỏ chạy đến gõ cửa nói Ôn Cảnh Thịnh phát sốt cao, thỉnh đại phu trong phủ thành, rót dược cũng không thấy tốt. Lúc này đây chính là thư viện không đuổi bọn họ, bọn họ cũng phải trở về.

Y thuật của Hoa lão thần y, trong phủ thành không một ai có thể so được.

Hoa lão thần y mấy ngày này vẫn luôn ở Huyện Bá phủ, tới ngược lại rất nhanh. Thừa dịp thời gian khám và chữa bệnh, Lưu thị cùng Ôn Vũ Trạch đi ra bên ngoài đứng.

Lưu thị cúi đầu không nói. Ôn Luân, nàng thật hối hận không sớm giết chết tên tạp chủng kia đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.