Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 41: Sơn cư (ở lại trên núi)




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Bởi vì có tiểu yêu tinh đến, Hùng gia chính thức tiến vào thời Chiến quốc.

Đại Hùng ỷ vào vài phần khí lực, đem tức phụ ấn lên kháng, một buổi tối cũng không yên tĩnh!

Ôn Luân phẫn nộ nện vào vai Đại Hùng: “Nổi điên làm gì?”

“Đệ là tức phụ ta! Thế nhưng còn dám cùng nam nhân khác ấp ấp ôm ôm!” Đại Hùng so Ôn Luân còn phẫn nộ hơn, tức giận đến đỏ bừng hai mắt.

Ôn Luân phút chốc trợn to mắt, tức giận đến nói không ra lời, xoay người kéo chăn qua cuộn thành kén.

Trong mắt Đại Hùng thì đây chính là chột dạ! Đại Hùng vốn đã bớt giận một chút, thấy thế lập tức hỏa khí lại tăng vọt, vươn tay gạt ổ chăn.

Ôn Luân về điểm khí lực này chỗ nào đấu tranh lại Đại Hùng, không một chút đã bị đào ra, hỏa khí cũng không thua so với Đại Hùng: “Tới địa ngục đi ấp ấp ôm ôm! Nhân gia còn gọi huynh là Tinh Vũ ca ca đâu!” Hai người thành thân một năm, cậu thế nhưng ngay cả tên của nam nhân nhà mình cũng không biết, nhớ tới vẫn là hỏa lớn!

“Đệ còn không thừa nhận? Ta tận mắt nhìn thấy!” Cái gì Tinh Vũ ca ca linh tinh, Đại Hùng hoàn toàn không để ở trong lòng. Mấy ngày này y cơ hồ mỗi ngày vào núi, Lâm Phác Du phiền toái còn là thứ yếu, chủ yếu là y nhìn Ôn Luân cùng người khác nói chuyện đều thập phần hợp ý. Y là một vũ phu, liền không tự chủ được mà mặc cảm tự ti.

Hôm trước xuống núi, thấy Ôn Luân vươn tay ôm lấy ( hiểu nhầm to) Lâm Phác Du kia, một sợi dây trong đầu y trực tiếp đứt đoạn. Y lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng diện mạo của Lâm Phác Du*, cùng Ôn Luân tựa vào đồng thời thế nhưng thập phần xứng đôi. Y còn nhớ rõ Ôn Luân lúc trước có nói qua, cậu đối nam nhân không có hứng thú, Lâm Phác Du kia lớn lên so nữ nhân còn dễ nhìn hơn. Lão Hùng y có đầu thai lại lần nữa, cũng sẽ không có diện mạo kia!

(*Nguyên văn là Ôn Vũ Trạch, mà theo tui LPD mới đúng, nên tự sửa)

Ôn Luân quả thực có lý mà nói không rõ.

Đại Hùng còn muốn tiếp tục tranh, cửa phòng lại bị gõ.

Diêu Thanh ở ngoài cửa gọi hai tiếng: “Tiên sinh, Đại Hùng thúc.” Tiểu hài tử xem quy củ rất trọng, mỗi ngày đều sẽ vội tới sớm chiều vấn an hai người.

Nếu là bình thường, Đại Hùng là người tập võ, đã sớm đứng lên từ lâu rồi; lúc này Ôn Luân cũng có thể giãy dụa đứng lên đi.

Nhưng mà hiện tại, hai người một đêm ác chiến, vừa mới lại sảo một trận, trên người cả một mảnh vải cũng không có.

Đại Hùng lau mặt một phen, phẫn nộ mặc quần áo mở cửa.

Diêu Thanh bị Đại Hùng râu ria xồm xàm, lại đầy mắt tơ máu làm hoảng sợ, một lát sau mới hỏi: “Đại Hùng thúc, sinh bệnh sao?”

Đại Hùng rất không có tinh thần mà có lệ hai câu: “Không có. Tiên sinh ngươi thân thể có chút không thoải mái, mới vừa ngủ, ngươi chớ đi vào.”

Diêu Thanh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là nghe lời mà tránh ra.

Đại Hùng nghĩ đến đêm qua Ôn Luân còn chưa ăn cơm, quẹo đến phòng bếp.

Thúy Liên thấy người lại đây, hỏi một câu, từ trong rổ rơm xếp cơm, lấy ra cháo ấm áp: “Cháo gà hầm.”

Bích Hà đã sớm chuẩn bị xong nước rửa mặt.

Thúy Liên nhìn bóng dáng Đại Hùng trầm mặc, nghĩ nghĩ: “Giữa trưa chuẩn bị chút thức ăn lỏng.” Đại thiếu gia nhà bọn họ thể trạng yếu, cũng không biết tại sao lại có thể chống lại phu gia thể lực như hổ lang này.

Bích Hà cũng thấy không tốt. Trên núi thực vật cằn cỗi, khác còn dễ nói, hiện tại thời tiết lạnh xuống, cả miếng thức ăn mới còn chưa được ăn qua. Nghĩ nghĩ, Bích Hà cằm giỏ trúc, lại cầm cây sài đao: “Ta đi lên núi tìm chút rau dại.”

Bích Hà cái dạng này đã không phải lần đầu tiên, tìm rau dại cũng không đến mức chạy xa. Thúy Liên ngược lại không có gì lo lắng, vốn nàng còn sẽ cho thêm một cây thái đao, hiện tại… Bích Hà chỗ nào sẽ tìm rau dại cái gì, mỗi lần đều là đồ ăn hoang dại nha!

Thúy Liên cầm chút rau, măng khô, nấm khô ngâm mềm. Nhìn bộ dạng này của đại thiếu gia, cơm trưa là không đứng dậy nổi rồi. Một nồi cháo ninh đến tối, phải ước chừng lửa.

Đại Hùng cùng Ôn Luân hai người đang nháo đến túi bụi, tiểu yêu tinh khơi mào sự tình sáng sớm hôm sau liền thu thập đồ đạc.

Thư đồng vốn còn tưởng rằng tiểu thiếu gia nhà mình rốt cục nghĩ thông suốt, muốn xuống núi. Kết quả nhìn tiểu thiếu gia gót chân chuyển một cái, trực tiếp đem xe ngựa vào nhà thôn trưởng.

Tại Đại Trà thôn, phòng ở nhà thôn trưởng, là phòng ở tốt nhất, ngoài Hùng gia ra. Lâu năm, nhưng cũng không thiếu tu sửa. Hiện tại đã đem đồ vật dọn không, còn quét tước một lần. Cho dù là gạch mộc phòng, trong mắt Lâm Phác Du vẫn luôn là bẩn bẩn.

Lâm Phác Du phân phó thư đồng: “Đem một điếu tiền ra.”

Thư đồng lăng lăng nghe theo.

Sau đó thôn trưởng một tay lấy đồng tiền nặng trịch đoạt đi, gương mặt ngăm đen cười đến dương quang sáng lạn: “Đại thúc liền không quấy rầy Lâm thiếu gia. Đồ vật trong phòng cứ việc dùng, thiếu cái gì cứ việc tìm đại thúc.”

Lâm Phác Du không yên lòng mà phất phất tay.

Thư đồng sụp vai, nhận mệnh mà bắt đầu thu thập. Tiểu thiếu gia từ chỗ Hùng gia dọn ra là chuyện tốt, nhưng như thế nào liền không thể dứt khoát chút, trực tiếp đi xuống núi đâu? Lại không xuống núi, mắt thấy sắp tuyết rơi a!

Thư đồng giật giật ngón tay, ánh mắt nhìn Diêu Thanh tuổi so với hắn ít một nửa, truy đuổi một đám hài tử cao không lệch lắm so với mình chạy khắp thôn. Thư đồng ánh mắt phiêu liếc mắt một cái bên trong nhà, cuối cùng rũ xuống bả vai, thở dài thật sâu.

Đừng nói là tại sơn thôn trống trải, dù là tại trong thành thị náo nhiệt, Lâm Phác Du bực người có thân phận này muốn làm chuyện gì, đều là không thể giấu được người.

Huống chi Ôn Vũ Trạch đối Lâm Phác Du quan tâm vô cùng. Lâm Phác Du mới ngồi xuống không bao lâu, Ôn Vũ Trạch liền mang theo thư đồng của mình bước nhanh đi đến.

Không cần phân phó, thư đồng Ôn Vũ Trạch liền sắn tay áo, tự giác gia nhập đội ngũ quét tước.

Ôn Vũ Trạch đến trước người Lâm Phác Du ngồi xuống, thở dài: “Phác Du huynh, ngươi sao phải khổ vậy chứ?”

Ôn Vũ Trạch thập phần không hiểu Lâm Phác Du cùng Đại Hùng. Lâm Phác Du là mắt mù mới nhìn lọt Đại Hùng đi? Đại Hùng cũng là mắt mù, mới không cần Lâm Phác Du, ngược lại theo dõi đại ca hắn không tha đi?

Lâm Phác Du trầm mặc thật lâu sau: “Vũ Trạch huynh, Phác Du muốn yên lặng một chút.”

Ôn Vũ Trạch đạp đinh mềm, xấu hổ đứng lên: “Cũng tốt. Tối nay ta để người đưa chút thức ăn lại đây.”

Lâm Phác Du trầm mặc gật gật đầu.

Ôn Vũ Trạch tìm không ra lý do lưu lại, chỉ có thể xoay người đi ra ngoài, đến ngoài cửa, hắn bỗng nhiên lộ ra cái khuôn mặt tươi cười: “Sách, xem bộ dáng là muốn phong sơn nha.” Ôn Vũ Trạch tuổi không lớn lắm, nhưng kinh nghiệm tình trường xác thực không ít. Lâm Phác Du bộ dạng này, rõ ràng chính là khốn đốn vì tình, nói trắng ra là, hiện tại đúng là thất tình. Cái khác, căn bản không phải chuyện của Ôn Vũ Trạch hắn. Nhưng chờ đến đại tuyết phong sơn, toàn bộ mùa đông đều là cơ hội của hắn!

Lâm Phác Du dọn đi ngày hôm sau, liền nhận được Ôn Vũ Trạch đưa lên một xe đầy vật tư qua mùa đông.

Lâm Phác Du nhận đồ vật, nhưng trong mắt không có nửa phần mềm hoá. Lâm Phác Du là nhân vật có thân phận như vậy, lại là xuất thân ở kinh thành, từ nhỏ đến lớn, hạng người gì chưa thấy qua. Ôn Vũ Trạch một bộ này, hắn thấy nhiều.

Cất bước Ôn Vũ Trạch, thư đồng ngược lại cảm thấy không tốt: “Tiểu thiếu gia, chúng ta nhận đống đồ này?” Bắt người tay ngắn a. Lại nói Ôn Vũ Trạch kia nhìn rõ ràng đối tiểu thiếu gia có tâm tư.

Lâm Phác Du xoay người vào phòng: “Một xe đồ vật như vậy có thể đáng giá mấy đồng tiền? Xuống núi hoàn trả hắn là được.”

Thư đồng vừa nghe đến hai chữ xuống núi, ánh mắt đều sáng: “Nếu không chúng ta nhanh chóng xuống núi?”

Lâm Phác Du nghĩ đến dưới chân núi người đến người đi, nhướng mày: “Không. Đầu xuân xuống đi.”

Thư đồng nhăn cả khuôn mặt, kéo thanh âm: “Vâng, tiểu thiếu gia.”

Cách hai ngày, Ôn Luân rốt cục có thể xuống kháng, vài ngày uống cháo, toàn bộ thân thể đều mềm thành mì sợi.

Đại Hùng tự biết làm quá phận, cẩn thận đỡ Ôn Luân xoay quanh, chờ đến Ôn Luân mệt, liền cõng người về nhà.

Lâm Phác Du xa xa mà nhìn thấy, bỗng nhiên tự hỏi: “Ta rốt cuộc cầu gì đâu?”

Một bên thư đồng nghe vậy quả thực không lời gì để nói hỏi thượng thiên. Hắn cũng muốn biết a, tiểu thiếu gia!

Đến buổi tối, thư đồng khóc chít chít bưng một chén cháo cao lương, một chén đồ chua tiến vào.

Lâm Phác Du vừa thấy, nhướng mày: “Thứ này sao ăn?”

Thư đồng rủ đầu: “Trong núi chỉ có mấy thứ này.”

Lâm Phác Du mày nhăn càng chặt hơn: “Trước hai ngày không phải…” Phải, trước hai ngày cái ăn đều là Ôn Vũ Trạch đưa tới, cùng Hùng gia ăn giống nhau.

Cứ việc Hùng gia ăn cũng thô ráp, nhưng rốt cuộc là tay nghề của Thúy Liên, nguyện liệu là thiếu, lại nghiên cứu cái mới. Thúy Liên lúc này đây trong phủ thành đợi nửa năm, không chỉ có riêng là truyền thụ vài món điểm tâm, còn học được không ít thực đơn. Cho dù là Lâm Phác Du như vậy cẩm y ngọc thực lớn lên, cũng hiểu được hương vị còn khá tốt.

Ngày hôm qua hắn thật sự bị Ôn Vũ Trạch phiền, nhịn không được nói rõ cự tuyệt, Ôn Vũ Trạch quả nhiên không mang cơm lại đây nữa. Lâm Phác Du cười lạnh một tiếng, cầm lấy bát cơm ăn vào.

Thư đồng nhìn nước mắt lăn lăn trong hốc mắt. Tiểu thiếu gia nhà hắn chỗ nào ăn qua khổ như vậy?

Chờ Lâm Phác Du ăn cơm xong, thư đồng muốn nói lại thôi, nhưng mà ngẫm lại tình huống hiện tại, lại không thể không nói rõ: “Tiểu thiếu gia, tiền chúng ta không nhiều lắm.”

Ân? Lâm Phác Du sửng sốt trong chốc lát mới lĩnh ngộ đến ý tứ của lời này: “Như thế nào tiền không đủ dùng?” Từ khi hắn sinh ra, hắn chưa từng vì tiền mà phạm sầu. Lại nói, trên núi này có cái gì cần tiêu tiền? Một không cửa hàng hai không tiệm ăn, cho dù hắn bao cả sân, cũng mới tốn một điếu tiền mà thôi.

Thư đồng nghĩ đến hôm nay đi mua cơm chiều, liền nhe răng: “Thôn trưởng nói, trên núi mễ lương bản thân ăn đều không nhất định có thể, thật sự không có dư thừa cho ngoại nhân. Có thể đưa ra một chút đều không dễ dàng, tiêu tiền có thể mua được đã là tốt.” Như vậy một chén cháo cao lương cùng một chén đồ chua, vào trong thị trấn đã ăn được một bữa cơm.

Lâm Phác Du đập mạnh bàn, bụi trên tường rơi rớt rào rào xuống: “Một đám điêu dân! Quả thực buồn cười!” Lâm Phác Du muốn lao ra đi cùng thôn trưởng lý luận, nhưng thôn trưởng nói nói, cũng không phải không có đạo lý. Các thôn dân sinh hoạt hoàn toàn chưa nói tới giàu có và đông đúc, đây là người có mắt đều nhìn ra được.

Bỏ qua một bên chuyện tình cảm không nói, Lâm Phác Du là một người cẩn thận, đã sớm quan sát trạng huống Đại Trà thôn nhất thanh nhị sở.

Bắt hắn lần nữa đi về phía Hùng… Không, là Ôn Luân cúi đầu, đó là tuyệt đối làm không được. Ngày đó hắn bị Ôn Luân mắng một trận, quả thực giống như cảnh tỉnh. Mấy ngày nay, hắn cẩn thận tỉnh lại một lần, mới ý thức tới việc làm của bản thân có bao nhiêu không ổn.

Lâm Phác Du lập tức quyết định: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta ngày mai xuống núi!”

Thư đồng nghe vậy, nhất thời cười liệt miệng: “Vâng, tiểu thiếu gia!”

Nhưng ngày hôm sau, thư đồng vừa mở cửa ra liền ngốc.

Tuyết trắng phau trực tiếp theo cửa rơi vào trong nhà. Đứng ở cửa trong Lâm Phác Du đều bị gió lạnh thổi một cái giật mình.

Hắn biết núi này sẽ có tuyết rơi, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới tuyết vừa đến liền lập tức có thể lớn như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.