Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Xế chiều hôm đó, Ôn Luân lần đầu tiên thấy Lưu thị vào phòng lão Huyện Bá.
Ngay từ đầu cậu còn cảm thấy có chút xấu hổ, sau lại nghĩ đến thân thể lão Huyện Bá, có thể xuống đất đã xem như không tồi, hiện nay sẽ không có khả năng có cái sinh hoạt vợ chồng gì đó đâu nhỉ, ngược lại tâm tư bát quái lại bốc lên.
Đại Hùng nghe hô hấp của tức phụ, chỉ biết cậu không ngủ: “Không mệt?”
Ôn Luân làm điệu bộ thủ thế, khiến y an tĩnh. Tuy nói là chạy đi, cậu cũng chỉ có chút không tiện ở phương diện rửa mặt chải đầu mà thôi. Đại Hùng còn muốn đánh xe, cậu chỉ phụ trách ở trong xe đi ngủ, có thể mệt đi nơi nào?
Cách vách Lưu thị thanh âm nghe có chút gian nan, đem chuyện Ôn Thành tại trong phủ thành không học vấn không nghề nghiệp nói.
Lão Huyện Bá không có hé răng.
Lưu thị nói tiếp: “Ta đã đuổi Tiểu Phúc thư đồng của nhị lang ra phủ. Kế tiếp…”
Ôn Luân nghe đến đó, trong lòng giật mình. Làm như thế nào sai cũng chính là Ôn Thành, bị phạt ngược lại là Tiểu Phúc làm hạ nhân sao? Chẳng lẽ Ôn Thành muốn đi tìm đường chết, Tiểu Phúc còn có thể ngăn được? Ăn khớp chỗ nào nha?
Lão Huyện Bá hiển nhiên không cảm thấy làm như vậy có vấn đề gì, trầm ngâm một hồi nói: “Ân. Nhị lang tuổi tác không sai biệt lắm, cũng nên học quản sự. Để tam lang cùng tứ lang đi phủ thành đọc sách đi.”
Lưu thị đứng không đầy một lúc liền lui ra.
Ôn Luân lúc này có chút hậm hực, tiếp chợt nghe đến các loại chuyện về Tiểu Phúc. Các loại sự tích khi thiện sợ ác ỷ thế hiếp người, cuối cùng cả lấy sắc hại người đều nói ra.
Nguyên thân của Ôn Luân bị hại đến chết, nhưng loại chuyện này dù sao xem như số ít. Giữa hạ nhân đấu đá còn lợi hại hơn. Tiểu Phúc lại làm mưa làm gió như thế nào, cũng bất quá là một hạ nhân bên người Ôn Thành, cũng mới mười mấy tuổi, lại hàng năm đi theo Ôn Thành ở trong phủ thành, cho dù làm sai chuyện, năng lực liền có bao nhiêu? Nhưng mắt thấy Tiểu Phúc bị đuổi ra phủ, những hạ nhân trong miệng nói ba xạo truyền đi, nháy mắt đã đem Tiểu Phúc nói thành tội ác tày trời.
Đại Hùng tai thính mắt tinh, nhưng dù sao cũng không có biến dị thính lực như Ôn Luân, thấy cậu còn không nghỉ ngơi, liền che lỗ tai cậu lại, kéo người ôm vào trước ngực, nghiêm túc mệnh lệnh: “Đi ngủ.”
Ôn Luân cọ cọ, đầy lỗ tai chỉ có thanh âm máu trong thân thể Đại Hùng lao nhanh, nhất thời ngáp một cái: “Ân.”
Diêu Thanh ngủ ở bên kia Đại Hùng, cũng đã sớm không biết phải trái. (ý nói ngủ say)
Đại Hùng nhìn một lớn một nhỏ bên người, cũng an tâm nhắm mắt lại.
Thời điểm thiếu niên, y một lòng muốn ra chiến trường lập công lớn, sau lại thật sự lập công lớn còn làm tướng quân, lại rơi xuống một thân vết thương cũ. Ở kinh thành sinh hoạt tràn ngập lục đục với nhau, nhưng khi đó y cũng coi như chạm tay có thể bỏng, người tiến đến làm mai nối liền không dứt. Nói thật, y khi đó cũng sớm đã quên, trên người mình còn có một phần hôn ước.
Cũng may mắn y chịu không nổi không khí kinh thành mà trở về, nếu không như thế nào sẽ gặp một tức phụ tốt như vậy? Ân, còn có một hảo… nhi tử.
Có Diêu Thanh là có thể đi? Cho dù Diêu Thanh không họ Hùng, cũng không họ Ôn, nhưng bọn họ coi Diêu Thanh dưỡng như nhi tử không được sao. Y thật không chú ý mấy thứ này. Ôn gia có nhiều nhi tử như vậy, cũng không tới phiên Ôn Luân nối dõi tông đường. Cho nên, bọn họ liền như vậy đồng thời qua cả đời đi.
Đại Hùng không nghĩ tới sau khi dùng qua bữa cơm chiều, Ôn Luân liền trở mặt (không hề)!
Không phải thời gian ngủ trưa, Diêu Thanh kiên trì một mình ngủ một phòng, hiện ở trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Mắt Đại Hùng đều sung huyết: “Đệ có ý tứ gì?”
Ôn Luân bị bộ dạng này của Đại Hùng làm hoảng sợ, trực giác liên tưởng đến lần đó bị Đại Hùng đè nặng răn dạy một phen.
Đại Hùng thấy Ôn Luân không lên tiếng, nhất thời càng thêm tức giận. Bàn tay to duỗi ra, đè lại đầu vai Ôn Luân, trầm giọng nói: “Ôn Luân, ta cho đệ biết, đời này chỉ cần ta sống, đệ nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Y tưởng mình làm cái gì? Ôn Luân đầu đầy mờ mịt: “Đau, buông tay.” Bả vai sắp bị nắm xanh đi? Con gấu này biết mình có bao nhiêu khí lực không?
Đại Hùng nhấp nhấp môi, tay ngược lại buông lỏng ra, phương hướng vừa chuyển liền cởi y phục của cậu, thấy trên vai trắng nõn quả nhiên có dấu hồng, không khỏi ngoài mạnh trong yếu: “Về sau không cho phép nói chuyện mượn bụng sinh con nữa, nếu không đệ coi chừng ta!”
Ôn Luân phiên cái xem thường. Cậu chỉ là muốn cùng Đại Hùng nói chuyện phong thổ, tâm sự bát quái, cũng không phải cậu muốn đi tìm nữ nhân sinh con nha. Từ từ, ánh mắt Ôn Luân nhíu lại, nhéo vạt áo Đại Hùng: “Huynh cũng không cho phép!” Mình cũng đã cong, Đại Hùng đừng nghĩ song trọng tiêu chuẩn, nếu không cậu liền cho y biết cái gì gọi là bất ngờ!
Biểu tình Đại Hùng lúc này mới tốt một chút, cúi đầu nhìn tức phụ bị mình kéo quần áo ra, rõ ràng liền tiếp tục cởi sạch sẽ thả lên giường, người trực tiếp áp lên.
Ôn Luân chết sống đều lộng không rõ, tốc độ cởi quần áo của con gấu này tại sao có thể nhanh chóng như biến ma thuật vậy. Có biết làm rõ ràng trạng huống hay không a, bọn họ hiện tại cùng lão Huyện Bá chỉ cách một bức tường có biết không! Phòng ở nơi này có thể nói đến hiệu quả cách âm sao?
Đại Hùng đối tức phụ chống đối rất là bất mãn. Chẳng qua điểm kháng cự ấy của tức phụ, hoàn toàn không có trở ngại gì đối với y, hai ba cái đã đem người chế phục, ép tới người chỉ còn có khí lực hừ hừ.
Ván đã đóng thuyền, Ôn Luân ý đồ duy trì hạn cuối: “Chỉ có thể một lần.”
“Được.”
Một lát sau…
“Còn muốn sao?”
“… Ân… Muốn…”
Ngày hôm sau, Đại Hùng một mình mang theo Diêu Thanh, đi phòng ở của Diêu gia. Huyện Bá phủ phái một đôi lão phu thê trông coi, chăm sóc rất thỏa đáng.
Chờ hai người hồi phủ, Đại Hùng mới đem Ôn Luân từ trong ổ chăn ra, cùng đi mã thị.
Đến hiện trường sau, Ôn Luân phát hiện mình tưởng quá ngọt rồi. Đại lý ô tô 4S phiên bản cổ đại này, có hoàn cảnh thực… Phì nhiêu. Từng đống tiện tiện mới mẻ xuất lò, còn nóng hôi hổi, tản ra mùi hương thiên nhiên nguyên thủy nhất.
*4S: là 4 tiêu chuẩn toàn cầu của các hãng xe, bao gồm phòng trưng bày (showroom), xưởng dịch vụ (service), phòng phụ tùng (spare room) và hệ thống kết nối mạng toàn cầu (system global networking).
Ôn Luân nhìn mã thị, thâm cảm nhận được một cái từ ngữ —— bước đi khó khăn.
Trái lại Đại Hùng lông mày cũng không động một chút, Diêu Thanh cũng chỉ là sắc mặt hơi hơi nghiêm túc một chút. Cũng may hai người đều đối Ôn Luân thập phần chú ý, vừa thấy thần sắc Ôn Luân, đã đem Ôn Luân đẩy vào trong quán trà phụ cận ngồi.
Ôn Luân cảm thấy mình quá phế sài, nhưng thật sự cậu thật không có dũng khí bước vào đó.
Ôn Luân một hồ trà còn chưa uống xong, hai người liền đi ra, một người dắt một đầu lư. Đại Hùng dắt một đầu tiểu mao lư nhìn qua giống nhau như đúc với con trong nhà, Diêu Thanh thì trên tay dắt một đầu lừa con.
Họa phong đối lập quá mãnh liệt, Ôn Luân suýt nữa phun ra một miệng trà.
Đại Hùng kéo Ôn Luân cáo trạng: “Ta muốn mua cho A Thanh một con ngựa con, hắn khen ngược, chọn một đầu lừa con.”
Diêu Thanh lần đầu tiên có biểu hiện cố chấp, gắt gao kéo dây cương của lừa con nhỏ, như đang kéo chiến hữu: “Lừa con chơi thật khá!” Lừa con là màu đen, đôi mắt có vẻ càng trắng một ít, cong cong mắt nhỏ thập phần thú vị, nhưng mà thoạt nhìn chủng loại cùng hai đầu lừa thành niên không quá giống nhau.
Ôn Luân cúi đầu nhìn hai cái tiểu sừng, gật đầu: “Ân, lừa con chơi thật khá.” (bạn Ôn nhìn 2 cái sừng tóc của thằng bé rồi nói lừa con chơi thật khá =)) cứ như đang nói thằng bé)
Diêu Thanh ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt “Xem đi, Tiểu sư thúc cũng nói lừa con chơi thật khá” cùng “Ta thắng” nhìn Đại Hùng.
Đại Hùng sờ cái mũi nhận thua, mang theo tức phụ cùng tiểu hài nhi cùng nhau trở về: “Ngày mai chúng ta trở về nhà, ngẫm lại còn muốn mua gì thì mua luôn.”
Trên núi đồ vật vĩnh viễn sẽ không có không thiếu, ba người tùy ý nghĩ nghĩ, lại mua thêm vài thứ.
Ngày kế, người người đều nhìn Huyện Bá quý phủ vài người, giống như chạy nạn mà lôi kéo đống lớn đồ vật lên núi.
Ôn Luân tâm khoan không có phát hiện cái gì dị thường, nhưng mà Đại Hùng phát hiện, trên đường trở về liền cùng Ôn Luân bát quái: “Cha đệ đang giả bộ bệnh.”
Ôn Luân đột nhiên ngẩng đầu: “Ân?” Lão Huyện Bá ở trước mặt bọn họ biểu hiện thực bình thường a, đều có thể xuống đất đi đường, đều có thể dạy Diêu Thanh chơi cờ, điều này sao là biểu hiện của một người giả bộ bệnh nên có?
Diêu Thanh vỗ tay một cái: “Trách không được Ôn gia gia nhìn thấy người khác liền trốn trở về phòng.”
Ôn Luân cúi đầu nhìn Diêu Thanh. Loại cảm giác chỉ có mình mình một người là ngu xuẩn dắt lừa thuê này thật không thích chút nào!
Diêu Thanh cúi đầu nghĩ nghĩ: “Nhưng mà, Ôn gia gia làm chi lại muốn giả bộ bệnh nha?”
Đại Hùng đối những chuyện quanh co lòng vòng thật sự không am hiểu; Diêu Thanh rốt cuộc tuổi còn nhỏ, với đạo lí đối nhân xử thế càng là thật không minh bạch; dư lại một Ôn Luân càng thêm mơ mơ hồ hồ.
Sau khi bọn họ đi không lâu, Huyện Bá phủ lại chạy ra hai giá xe ngựa.
Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh bị đưa đi phủ thành đọc sách. Có xét thấy Ôn Thành loang lổ việc xấu, lúc này đây cùng đi theo hai người bọn họ, trừ bỏ hai thư đồng bằng tuổi bọn họ ra, còn phân biệt từng người mang theo hai tên tùy tùng mang võ có lực.
Hai vị tùy tùng trước mặt lão Huyện Bá lĩnh “Thượng phương bảo kiếm”, một khi phát hiện hai vị thiếu gia có hành vi không đúng, có thể liền ngay lập tức ngăn lại, cũng sẽ báo quý phủ đúng lúc xử lý.
Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh lúc ấy nghe xong da mặt đều run rẩy. Quá đáng! Nhưng khi nhìn thấy cha mình vẻ mặt thần sắc mang bệnh, bọn họ lại không dám nói phản kháng. Bọn họ đi chuyến này, còn không biết có thể hay không tái kiến lão Huyện Bá.
Thời điểm xe ngựa Huyện Bá phủ đến thư viện, có hai chiếc xe ngựa khác cũng vừa đến.
Ôn Vũ Trạch nhìn đến phía sau xe ngựa tất cả đều chất đầy hàng hóa. Ngựa kéo xe cũng là thần tuấn phi thường. Nhất là con phía trước, toàn thân cả vật thể tuyết trắng, thế nhưng tìm không ra một tia tạp sắc! Ôn Vũ Trạch tự nhận từ nhỏ đến lớn xem qua hảo mã không ít, nhưng chưa từng có gặp qua xinh đẹp như vậy, nhất thời liền dừng cước bộ.
Ôn Cảnh Thịnh cũng xuống xe ngựa, thấp giọng nói: “Là ai a? Quá phô trương.” Trong toàn bộ thị trấn, Huyện Bá phủ nói một không hai. Hiện tại bọn họ mới vừa ra thị trấn, lập tức đã bị người so, Ôn Cảnh Thịnh cảm giác thật khó chịu.
Ôn Vũ Trạch thấp giọng nói: “Nhìn xem, cho dù không thể kết giao, cũng không có thể đắc tội.”
Ôn Cảnh Thịnh “Ân” một tiếng.
Như vậy hai câu nói công phu, người trên xe ngựa đã đạp ghế đi xuống. Một thân quần áo tuyết trắng, tại trong bầu trời hạ ám sắc này thế nhưng sáng đến chói mắt. Người nọ chậm rãi xoay đầu lại, nhìn đến hai huynh đệ Ôn gia, lộ ra một cái tươi cười hữu hảo.
Ôn Vũ Trạch đầu óc trong nhất thời ầm ầm rung động, chỉ nghĩ đến bốn chữ —— mỹ nhân như ngọc! Lý Nhị kia đi theo Ôn Luân lên núi thì tính là cái gì, đây mới gọi là đẹp. Người như vậy mới có thể nhận được hai chữ mỹ nhân, nếu như có thể cùng mỹ nhân như thế…
Ôn Cảnh Thịnh ỷ vào chính mình tuổi còn nhỏ, sôi nổi đến bên người mỹ nhân, chấp hai tay ngưỡng đầu: “Ca ca, ngươi thật xinh đẹp nha! So với tỷ tỷ của ta còn dễ nhìn hơn nhiều!”
Mỹ nhân cười vỗ vỗ đầu Ôn Cảnh Thịnh: “Tiểu hài nhi nhà ai, nói chuyện thật ngọt.”
Ôn Cảnh Thịnh cọ bàn tay mỹ nhân, cười đến ánh mắt đều mị lên, giấu đi khinh thường trong mắt. Một nam nhân, lớn lên xinh đẹp như vậy làm như thế nào?
Đáp vài câu, ba người liên hệ tính danh.
Ôn Vũ Trạch nhất thời khom người nói: “Thì ra là Phác Du tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh. Hôm nay vừa thấy, Phác Du tiên sinh không chỉ văn chương phong lưu, nhân vật càng là anh tuấn kiệt xuất.”
Lâm Phác Du xưa nay rất tự tin đối với diện mạo của mình, đối Ôn Vũ Trạch biểu hiện cũng không có tỏ vẻ phản cảm, ngược lại là tiếp tục bắt chuyện. Hùng Tướng quân tại Long Châu huyện, trong nhà chỉ đồng ý hắn đến An Giang Thành du học, hắn phải lấy cớ đi Long Châu huyện mới được.
“A? Ôn huynh thì ra là xuất thân tại Long Châu huyện? Phác Du đối với phong cảnh của tám trăm dặm đại sơn rất là hướng tới, vẫn luôn muốn đến…”